Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 54



Tần Thư chạy xe đến kí túc xá, Sở Thành và Lữ Nho Luật chờ hắn ở ven đường, Sở Thành trong lòng ngực còn ôm một hộp quà thật lớn, bên trong tất cả đều là quà tặng Từ Ninh. Lữ Nho Luật giúp Sở Thành bỏ hộp quà vào cốp xe, tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Tần Thư nhịn không được hỏi: "anh Vân, anh ngồi ghế phó lái rồi."

"Hả? không được ngồi hả?"

Tần Thư muốn nói lại thôi, "Cũng không phải, đợi lát nữa anh Lan tới thì ngồi đâu?"

Lữ Nho Luật không thể hiểu được, "Phía sau còn chỗ mà? Sở Thành một mình ngồi được ba chỗ chắc?"

"......Coi như em chưa nói gì"

"Vậy em chần chờ gì nữa, đi đi, đi đón bạn cùng phòng "ruột" của anh" Lữ Nho Luật lấy di động gửi tin cho Tạ Lan Chi, "Anh nói nó mười phút nữa xuống dưới đợi tụi mình."

Ngữ khí "bà vợ lớn" của Lữ Nho Luật làm Tần Thư dở khóc dở cười. Lữ Nho Luật và Sở Thành không hổ là chướng ngại vật trên đường tình yêu của hắn, nhờ bọn họ, hắn và Tạ Lan Chi có thể nói chuyện riêng với nhau một câu thì đúng là cảm tạ trời đất.

Lữ Nho Luật quay đầu hỏi Sở Thành: "Mày chuẩn bị gì cho Từ Ninh vậy, giấu giấu diếm diếm"

Sở Thành thất thần nói: "Rất nhiều, nói không hết."

Tần Thư không yên tâm hỏi: "Chăc là đồ bình thường đúng không?" Hắn đáng lẽ nên kiểm duyệt quà của Sở Thành mới phải, nhưng khoảng thời gian này hắn u mê Tạ Lan Chi không thể tự thoát ra được, lơ là nhãi con và Ninh Ninh rất nhiều, ngay cả việc này cũng quên.

Sở Thành nhíu mày: "Tao có lúc nào tặng đồ gì kì quái đâu?"

Tần Thư ha hả cười lạnh: "Thẻ tập gym? Bộ định tuyến?"

"Thẻ tập gym thì sao?!" Sở Thành không phục mà ồn ào, "Mày không thấy Từ Ninh bây giờ rất rắn chắc sao! Mày để con mực Vương bắt nạt hắn thử xem, hắn không đánh con mực Vương đến kêu cha gọi mẹ tao trồng cây chuối ăn tường."

Tưởng tượng đến dáng người Từ Ninh, khóe miệng Tần Thư giật giật. Một mĩ nhược thụ đang êm đẹp bỗng thành cường thụ, hắn vẫn không chấp nhận nổi. Nhưng dù sao cũng là vợ của nhãi con, hắn thích là được. Còn đối với phận fan couple như hắn, chỉ cần "Thành Ninh" không bị phá không bị đảo lộn, hắn có thể nhận hết tất thảy.

Tần Thư chở nhóm bạn tới cửa nhà Tạ Lan Chi. Tạ Lan Chi nhìn thấy trên ghế phụ có người, vẫn mở cửa bên cạnh ghế phụ, nhàn nhạt nói: "Ra sau."

Lữ Nho Luật vô tội lại ngờ nghệch: ""

Nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Lữ Nho Luật, Tần Thư còn có chút đồng cảm với hắn. Sớm nghe lời mình nói ra sau làm bạn với nhãi con không thơm hơn sao, cứ phải để bạn cùng phòng "ruột" tự tay đuổi người mới chịu. Không tìm đường chết sẽ không chết, vì cái gì còn không hiểu.

Lữ Nho Luật hỏi: "Mày nói thiệc hả?"



Tạ Lan Chi hỏi lại: "Mày nhìn tao có đang đùa không?"

"Không phải...... Tụi mày có chuyện gì vậy" Lữ Nho Luật nhìn Tần Thư, lại nhìn Tạ Lan Chi,trong đôi mắt nho nhỏ là thắc mắc to to, "Ghế phụ là ghế riêng của Tạ Lan Chi à? Sao mày không dán nhãn chuyên dụng riêng luôn đi?"

Sở Thành nói: "Hình như em coi cảnh này rồi á. Có phải là loại "ghế riêng của bé tiên nữ" ', "chỗ ngồi riêng của bà xã", "chuyên dụng của bạn gái", người con gái khác vui lòng ra sau?"

Liên hệ Tạ Lan Chi với mấy từ "bé tiên nữ", " bà xã", "Bạn gái" linh tinh, Tần Thư vừa chột dạ vừa buồn cười, nói: "anh Lan không phải tiên nữ, ảnh là tiên nam."

"Vậy là " ghế riêng của cậu bé tiên?"

"Ngày mai đi dán." Tạ Lan Chi nói, "ra sau ngồi, bằng không tự mình lái."

Lữ Nho Luật lanh lẹ xuống xe, vô hạn bi thương mà nói: "Chung quy vẫn là thuộc về duy nhất một người."

Tần Thư xuất phát từ nỗi kính sợ với hội cẩu độc thân, nói: "Đây là xe anh Lan,ảnh ngồi bên cạnh nhìn, lỡ như em lái hỏng xe thì sao đúng không."

Lữ Nho Luật buồn bã nói: "Cảm ơn, đã được an ủi phần nào."

Tạ Lan Chi nói: "lái hỏng thì đổi cái mới cho em."

Tần Thư nỗ lực để chính mình cười đừng quá ngọt ngào quá thiếu đánh: "Cảm ơn anh."

Lữ Nho Luật: "tao mẹ nó...... Hộc máu."

Bốn người tới quán trước, vừa hay buổi sáng không có khách, Sở Thành nói với ông chủ muốn trang trí chỗ làm tiệc,ông chủ thấy Tạ Lan Chi đẹp trai, thoải mái hào phóng đồng ý, còn chủ động giới thiệu đồ đạc trong quán.

Lầu một là các loại bàn dài, có bàn bóng đá, bàn mạt chược, ktv, ps4, quầy bar; lầu hai có một phòng kín chứa được năm người, rạp chiếu phim gia đình, còn có một phòng trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, nhà hàng ở lầu một, chỗ chơi ở lầu hai. Bởi vì lễ Giáng Sinh sắp đến, lầu một còn trang trí một cây thông Noel hai mét, còn có rất nhiều nhánh tầm gửi.

Lữ Nho Luật nói giỡn: "Hay là mày tỏ tình ở chỗ bàn mạt chược đi, dùng mạt chược xếp thành 520 gì đó."

Sở Thành như suy tư gì: "e......"

Tần Thư bất đắc dĩ nói: "Anh Vân xin anh thương xót đừng xúi dại, nó sẽ làm thật đó."

Sở Thành giật mình, "Vậy là xúi dại á hả? Tao thấy rất sáng tạo mà!"

Tần Thư xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Không phải mày muốn lén tỏ tình à, vậy thì phải dẫn người ta đến chỗ chỉ có hai người."

Ông chủ ấm áp nhắc nhở: "phòng chiếu phim gia đình là chuẩn bị cho các cặp đôi, bên trong chỉ có hai chỗ ngồi. Cậu có thể chiếu một bộ phim cô ấy thích, tìm cơ hội thích hợp để tỏ tình—— hoặc là cậu có video tỏ tình không? Tôi có thể giúp cậu chiếu lên."

Tần Thư khen quả nhiên là người trong nghề, ông chủ cười ha hả nói: "Chiêu này tuy cũ, nhưng các cô gái thích nhất là cái này. Nếu các cậu đặt trước, tôi sẽ chuẩn bị tầm gửi trong rạp chiếu phim."

Sở · trai thẳng · Thành: "Tầm gửi? Là cái gì?"

Tạ Lan Chi nói: "Một loại thực vật."

"Giống như cỏ vậy hả?"

Lữ Nho Luật hoảng hốt: "Không thể nào không thể nào không thể nào, bây giờ còn có người không biết cây tầm gửi?!"

Sở Thành nhìn về phía Tần Thư, hỏi: "mày cũng biết?"

Tần Thư kiên nhẫn phổ cập khoa học cho nhãi con: "Ở Châu Âu, cây tầm gửi hình như là chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, nghe nói ở dưới nhánh cây tầm gửi không thể không hôn người kia, bằng không sẽ có vận rủi."

Sở Thành cứng đờ một chút, "Này mẹ nó là mê tín rồi? Tao vốn không nghĩ tới......"

Ông chủ cười nói: "Nếu tỏ tình thành công, tiện hôn một cái, có gì mà thẹn thùng."



Sở Thành cứng đầu cứng cổ, "Tôi không thẹn thùng, tôi chính là cảm thấy quá nhanh."

Lữ Nho Luật nói: "Vậy cũng đúng, tỏ tình xong đã liền hôn môi, chờ tới lúc kết hôn chẳng phải là còn phải lên giường ngay sao?! Đù má sao mà chịu được? Ha ha ha ha ——"

Sở Thành thẹn quá hoá giận: "Anh câm miệng!"

Nói đến cái này, Tần Thư nhớ tới kinh nghiệm đáng thương của chính mình. Hắn tỏ tình với Tạ Lan Chi ngày đó cái gì cũng chưa làm, qua một tuần bọn họ mới ở trước tủ lạnh...... Hiện tại đã qua vài ngày, tiến độ bọn họ thân mật vẫn như cũ dừng lại ở 1/10.

Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi —— hôm nay bạn trai cũng siêu đẹp trai, muốn hôn.

Tạ Lan Chi cảm nhận được ánh mắt hắn, nhìn lại lại đây, hỏi: "Suy nghĩ cái gì."

Tần Thư nóng mặt, "Không, không có gì."

Tạ Lan Chi hiểu rõ mà "A" một tiếng, "Anh đã biết."

"Hả?"

Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "nhớ đến...... Tủ lạnh?"

Tần Thư nhỏ giọng nói: "Em không có!" ba chữ này nói ra, chính hắn cũng không tin.

"Anh Lan, anh Lan," Sở Thành xen mồm nói, "anh cảm thấy thế nào, cho ý kiến đi."

Lữ Nho Luật còn đang vì bị Tạ Lan Chi đuổi xuống xe canh cánh trong lòng, nhân cơ hội nói: "anh Lan có lẽ có thể giúp mày thi không rớt môn, nhưng mày hỏi nó cái này nó chắc chắn không biết. Nó từng yêu đương chưa, từng tỏ tình chưa? Nó mà hiểu cái gì!"

Tần Thư: "...... Ha hả."

Tạ Lan Chi mặc kệ bạn cùng phòng ngu xuẩn, nói: "Từ Ninh thích coi phim gì?"

Sở Thành nói: "phim Hollywood thương mại, chúng em mỗi lần đều xem cái này."

"Mày đừng có đánh tráo khái niệm!" Tần Thư hận rèn sắt không thành thép, "Là mày thích xem cái này, Ninh Ninh chỉ là cùng đi xem với mày cho mày vui. Ninh Ninh thích phim kinh dị."

Sở Thành hỏi: "Sao mày biết?"

Lữ Nho Luật tự cho là thông minh mà nói: "Mày quên tiểu Tình Thư từng theo đuổi Từ Ninh? Nó làm đủ bài tập về nhà rồi."

Sở Thành và Tần Thư trăm miệng một lời " Đù" một tiếng.

Tần Thư xúc động muốn bứt hết tóc của Lữ Nho Luật, thật mẹ nó cái hay không nói, nói cái dở. Đương nhiên cũng trách hắn, vì kích thích nhãi con bốn phía hô to mình thích Từ Ninh, khiến cho mọi người đều biết. Nước mắt bây giờ đều là do nước bọt ngày trước tích ra.

Tần Thư trộm nhìn biểu cảm của Tạ Lan Chi, đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là cảm giác lạnh nhạt xa cách người khác lại xuất hiện. Lòng hắn bất an, thử nói: "Anh?"

Tạ Lan Chi nói: "Tôi vừa xem phòng Escape, có liên quan đến tranh?"

Lão bản nói: "Đúng đúng đúng, đó là câu chuyện một phòng tranh bị trộm, một đám du khách bị nhốt trong phòng tranh, chỉ có tìm thấy bức tranh bị trộm mới có thể ra ngoài. Chơi phòng này thì phải có hiểu biết về hội hoạ, nếu không sẽ có chút khó khăn."

Tạ Lan Chi nói với Sở Thành: "Đổi tác phẩm bị mất thành quà của cậu, sau đó dẫn hắn đi chơi trốn khỏi mật thất sẽ bất ngờ hơn một chút."

Mấy người đều sửng sờ.

"Hay," Tần Thư nói, "Vừa hay Ninh Ninh học ngành này!"

Lữ Nho Luật chịu đả kích: "Mẹ nó chẳng lẽ học giỏi là có thể thông minh ở mọi mặt hả. Chơi game đánh bóng rổ lợi hại còn chưa tính, tán gái cũng lợi hại như vậy......"

Tần Thư sửa đúng nói: "Không phải tán gái, là tán trai."



Sở Thành do do dự dự hỏi: "phòng Escape sẽ không quá đáng sợ đó chứ?"

Ông chủ thật thà thừa nhận: "có chút rùng rợn, nhưng mà chỉ có thể doạ được mấy cô gái mới lớn thôi."

Sở Thành nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi, cứ làm như anh Lan nói đi." Hắn cùng Từ Ninh đi chơi thoát khỏi mật thất, hai người đồng tâm hiệp lực tìm kiếm manh mối, qua một cửa rồi một cửa, cuối cùng tìm được món quà tỏ tình. Sở Thành tưởng tượng đôi mắt sáng ngời vì kinh ngạc của Từ Ninh, nhịn không được cười.

Sắp xếp mọi thứ xong, đến lúc ăn trưa, bên cạnh có một nhà bán cá nướng, bọn họ cũng lười tìm chỗ khác, liền ăn ở đó.

Bốn người kêu hai phần cá nướng, một phần vị cay, một phần ướp tỏi, còn có không ít đồ ăn kèm. Lữ Nho Luật cợt nhả mà nói: "Thành à, mày đừng ăn vị tỏi nữa, coi chừng hôi lây sang người ta."

Sở Thành biểu cảm như muốn giết người: "Anh còn nói nữa là em chọt cái đũa vô mũi anh bây giờ?"

"Làm gì, anh là có lòng tốt nhắc nhở mày! Mày muốn ăn cũng được, đợi lát nữa mua kẹo cao su là được......"

Tạ Lan Chi đứng lên, "Anh đi toilet."

Tần Thư nghĩ nghĩ, "Em cũng đi."

Nam sinh và nam sinh yêu đương còn có một điểm tốt, có thể cùng đi WC.

Tần Thư đuổi theo Tạ Lan Chi, "Anh!"

Tạ Lan Chi thả chậm bước chân, "ừ?"

"Anh...... anh có phải tức giận rồi không?"

Tạ Lan Chi ngừng lại, cười nói: "Rất rõ ràng?"

Tần Thư lắc đầu, lại gật gật đầu, "Không rõ ràng, nhưng em hình như cảm giác được."

Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, "có chút."

"Anh......"

"Cho nên anh cần chút thời gian để mình bình tĩnh, sau đó sẽ đi dỗ em." Hắn sớm biết Tần Thư là một tên hải vương, cũng chấp nhận chuyện này rồi, thật sự không cần phải để ý chuyện quá khứ. Đạo lý này hắn đều hiểu, nhưng nghe được bạn cùng phòng ngờ nghệch nhắc tới chuyện trước đây Tần Thư đối xử tỉ mỉ với Từ Ninh, hắn vẫn có chút không thoải mái.

Tần Thư nóng nảy: "cái đó, em muốn dỗ anh mà."