Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 4



Tần Thư "A" một tiếng, bọt xà phòng đã phủ lên lông mi hắn, hắn vội nhắm mắt lại, một con mắt khác cũng híp lại. Trước mắt ánh sáng nhỏ vụn, mặt nam sinh cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Tần Thư vốn dĩ không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại đứng ở  trước mặt đại soái ca như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình tựa như cái khờ phê.

"Tôi tắm đến một nửa, vòi hoa sen bỗng nhiên không thể dùng nữa." Tần Thư 囧 nói, "Có thể mượn phòng tắm một chút để tôi gội  xong không. Làm ơn."

Nam sinh cười một tiếng, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ. Đại khái cũng cảm thấy hắn là cái khờ phê đi, Tần Thư buồn bực mà nghĩ.

"Có thể." Nam sinh nói, "Cần anh dắt em qua không."

"Không cần đây, tôi tự mình có thể."

Hé một mắt nhắm một con mắt làm Tần Thư thực không có cảm giác an toàn, theo bản năng vươn đôi tay sờ soạng phía trước, lại nhảy nhót hai cái nữa là có thể cos tiểu cương thi.

Tần Thư chậm rì rì mà đi tới, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị bắt lấy tay, thanh âm nam sinh ở bên tai vang lên: "Ghế dựa."

Tần Thư buông tay, quả nhiên sờ đến chỗ tựa lưng của ghế dựa. Hắn cười cười, "Cảm ơn."

"Vẫn là để anh dắt em đi đi." Nam sinh nói.

Lại khách khí không khỏi quá làm kiêu, Tần Thư gật gật đầu, "Được thôi."

Hai người mặc đều là áo ngắn tay, nhiệt độ cơ thể nam sinh tựa hồ thấp hơn Tần Thư một ít, trên cổ tay lạnh lạnh.

Nam sinh hỏi hắn: "Em ở phòng 419?"

"Đúng vậy."

"Trước kia chưa thấy em."

Tần Thư giải thích nói: "Sau khai giảng tôi liền ra ngoài thuê phòng, hôm nay mới dọn về."

Nam sinh giống như nghĩ tới cái gì, hỏi: "Vì sao lại đột nhiên dọn về."

"Bởi vì tôi nghĩ thông suốt."

"Hả?"

"Không trải qua cuộc sống sinh hoạt tập thể là không hoàn mỹ."

Nói mấy câu ngắn ngủi, hai người đã tới cửa phòng tắm. Nam sinh buông tay ra, giúp Tần Thư mở đèn lên, "Vào đi."

Tần Thư cảm kích nói: "Ông thật sự là người tốt."

Tạ Lan Chi đột nhiên bị phát thẻ người tốt: "......"

Bọt xà phòng bị tắm rớt, tầm nhìn Tần Thư rốt cuộc khôi phục rõ ràng, thuận tiện tắm rửa một lát. Tưởng tượng đến gương mặt có thể khiến mình ăn năm chén cơm kia, Tần Thư không khỏi mà cảm thán nếu nhãi con có thể trưởng thành như hắn vậy,fan "Thành Ninh" ít nhất có thể mừng cả năm. Tính cách tam quan tính cái gì, xin lỗi, chúng ta xào cổ văn tam quan người đọc đều là dựa vào gương mặt.

Liền tính không đề cập tới diện mạo, tính cách đại soái ca cũng  tốt hơn nhãi con quá nhiều, nho nhã lễ độ, vừa thấy liền biết rất có giáo dưỡng. Còn lớn lên đẹp trai hơn những công quân trên bảng xếp hạng rất nhiều, nếu không đừng nói là Sở Thành, chính là cái họ Tạ kia cũng......

Chotto matte (chờ một chút) ( từ từ), nguyên tác là tả họ Tạ như thế nào?

Nhan sắc nghịch thiên, hệ cấm dục giáo thảo, đối người không thân lãnh đạm xa cách, nhưng cũng không thiếu cơ bản phong độ cùng lễ phép, ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra những lời làm người ta giật mình, lại tô lại liêu, cùng Từ Ninh đứng chung một chỗ đặc biệt xứng đôi.

Bàn tay đang đổ sữa tắm  run nhè nhẹ.

Giáo thảo, xem tên đoán nghĩa, cây cỏ đẹp nhất trong trường, những cọng rơm khác đều không thể so với giáo thảo đẹp. Nam sinh vừa này đẹp đến mức này, họ Tạ còn đẹp hơn hắn? Hay là nói, hắn chính là họ Tạ kia?!

Tần Thư tức khắc như lâm đại địch. Họ Tạ chính là trở ngại lớn nhất trên con đường khiến CP hắn đu real, hơn nữa xem bộ dạng hắn, vô cùng có khí chất chính cung. Quan trọng nhất chính là nguyên tác giả ở chương mới nhất cập nhật Từ Ninh đối hắn có chút động tâm, nếu không phải hắn nguyên lai là một thẳng nam, phải có  thời gian bẻ cong nhất định, những công quân khác sớm không có cửa.

Nếu bên ngoài thật sự là họ Tạ, vậy hắn phải cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để hắn cướp đi con dâu của mình.

Tần Thư từ trong phòng tắm ra, Tạ Lan Chi mới vừa giải quyết xong một cái bug. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư, phát hiện đối phương biểu tình cùng ánh mắt đều có chút vi diệu, giật giật mi, hỏi: "Làm sao vậy."

"Không, không có việc gì, tôi tắm rất thoải mái."

Tạ Lan Chi dời chú ý trở lại trên màn hình máy tính, ngón tay thon dài đánh bàn phím, không chút để ý nói: "Thoải mái thì được rồi."

Không có bọt xà phòng cản trở, Tần Thư nghiêm túc mà đánh giá nam sinh: Làn da hơi trắng, mắt hai mí phi thường rõ ràng, tóc mái có chút dài, dừng ở hàng mi dài, màu môi nhàn nhạt. Đôi mắt thâm thúy lãnh đạm, môi lại cho người ta một loại vào cảm giác ấm áp, kết hợp lên ngoài ý muốn rất hợp, nhìn gần hồi lâu hô hấp đều sẽ trở nên nóng bỏng.

Tạ Lan Chi sớm đã thành quen ánh mắt người xa lạ không thêm che giấu, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Có việc gì khác sao?"

Tần Thư do do dự dự mà nói: "Ông lớn lên đẹp như vậy, là giáo thảo của trường chúng ta sao?"

Làm gì có người hỏi như vậy. Tạ Lan Chi trên tay ngừng lại, bật cười: "Không phải."

Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, "Không phải liền được." Hắn với nam sinh còn rất có hảo cảm, nếu hắn không phải họ Tạ, liền có thể vui sướng mà làm bằng ( liếm) hữu ( nhan). "Tôi là Tần Thư, Tần  trong Thủy Hoàng Tần, thư trong sách vở. Trung Văn...... Ách, năm hai công nghệ thông tin, ông thì sao?"

Tạ Lan Chi nói: "Cùng ngành, năm ba."

"Thì ra là đàn anh a." Tần Thư vui vẻ nói, "Em ở đối diện phòng anh, chúng ta thêm WeChat đi, về sau có rảnh cùng nhau chơi."

Tạ Lan Chi từ trên bàn cầm lấy di động, quét mã QR của Tần Thư, đánh một cái biệt dang. Hắn rõ ràng đánh "qinshu"*, hệ thống liền đề cử lại là "Tình Thư", hắn thuận tay một chút, "chú Tần" ở trong WeChat của Tạ Lan Chi liền thành "Tình Thư".

*qinshu: theo pinyin tên của Tần Thư là qín (秦) shū (书)gần giống với thư tình qíng ( 情) xìn(信)

Làm cho bạn mới Tần Thư có chút hưng phấn. Hắn muốn cùng đàn anh nói chuyện nhiều một chút, nhưng đàn anh tựa hồ rất vội. Hắn nhìn trên màn hình  số hiệu rậm rạp, cảm giác hít thở không thông trong tiết thực nghiệm lại đến. "Em về trước đây." Hắn nói.

Tạ Lan Chi nói: "Được."

*

Sở Thành đánh xong bóng rổ, cùng đàn anh phòng 418 Lữ Nho Luật cùng về phòng ngủ.

Sở Thành oán giận nói: "Mẹ nó mới đánh hai mươi phút liền đi, anh có việc?"

Lữ Nho Luật cười làm lành nói: "Không có biện pháp a, Lan ca ở phòng ngủ chờ anh trở về liên điều hệ thống,anh cũng không dám để nó đợi lâu."

Sở Thành thuận miệng hỏi: "Lan ca còn ở bên ngoài sao?"

"Đúng vậy, năm nhất ba mẹ hắn ở gần trường mua cho nó một căn, anh đến vài lần, chính là toàn cảm giác người có tiền." Lữ Nho Luật nói giỡn, "Mắc gì hắn phải ở kí túc xá a."

Sở Thành nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ảnh tính vẫn luôn ở bên ngoài?"

"Vậy không phải vô nghĩa," Lữ Nho Luật nói, "Ai sẽ từ bỏ biệt thự cao cấp mà trở về ở phòng kí túc xá a."

Sở Thành muộn thanh nói: "bạn cùng phòng của em."

Lữ Nho Luật cười ha ha: "Tên bạn cùng phòng muốn mưu sát mày á hả?"

"Em không nói giỡn!" Sở Thành không kiên nhẫn nói, "Hắn hôm nay đã dọn về rồi."

"Thiệt hay giả a." Lữ Nho Luật trước đây đã nghe Sở Thành nhắc qua bạn cùng phòng của hắn Tần Thư, nghe nói là một phú nhị đại, làm người cực kỳ ngạo mạn thiếu đánh, Sở Thành cùng hắn gặp mặt liền cãi cọ. Bởi vì bọn họ không cùng năm, trường học lại lớn như vậy, Lữ Nho Luật cũng chưa thấy qua Tần Thư, nhưng mà đột nhiên dọn về tới việc này xác thật khả nghi.

Lữ Nho Luật vỗ vỗ bả vai Sở Thành, an ủi nói: "Không có việc gì, nếu nó thật sự xuống tay với mày, mày liền hô lớn cứu mạng, anh khẳng định trước tới cứu."

"Nó quang minh chính đại làm sao có thể thắng em?" Sở Thành khinh miệt nói, "Em chính là sợ nó đầu độc gì đó, trước không phải có thật nhiều tin tức như vậy sao, còn có một cái liền phát sinh ở trường học cách vách."

Lữ Nho Luật ngẫm lại cũng đúng, mưu sát bạn cùng phòng xác thật có không ít tiền lệ, một cái so một cái thảm thiết. "Đợi lát nữa anh và mày cùng nhau về phòng ngủ của này," Lữ Nho Luật nói, "Gặp một lần Tần Thư kia."

Sở Thành vẫn luôn tả Tần Thư đặc biệt chọc người ghét, nhiều xem một cái có thể tâm ngạnh cái loại này. Lữ Nho Luật đã tự động não bổ hình tượng Tần Thư: Quầng thâm mắt thực nặng, làn da vàng như nến, tóc lại ít lại mỏng, nếu là phú nhị đại vậy hẳn là ăn uống tốt, nói không chừng còn trẻ tuổi liền có bụng bia......

Cho nên khi Sở Thành mở ra cửa phòng ngủ, sau khi hắn thấy được một đàn em ngồi ở trên ghế sấy tóc trắng nõn —— liền này? Liền này???

Tần Thư lớn lên cùng hắn trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Đôi mắt vừa đen vừa long lanh, làn da trắng nõn, chân dài eo nhỏ, vừa thấy chính là dáng vẻ đại thiếu gia sống trong nhung lụa.

Nghe được động tĩnh ở cửa, Tần Thư tắt đi máy sấy, "Mày về rồi à —— nga, có khách a."

Sở Thành ghét bỏ nói: "Mày thật có bộ dáng của chủ nhân ha."

"Nhưng tao vốn dĩ chính là chủ nhân còn lại của 419 mà."

Lữ Nho Luật thật sự không có cách nào đem đàn em trước mặt cùng phú nhị đại ngốc bức trong miệng Sở Thành liên hệ với nhau. Hắn nhìn về phía Sở Thành, ý vị thâm trường nói: "Sở Thành, không giới thiệu một chút?"

Sở Thành trừng hắn, giống như đang nói ngươi mẹ nó ở đậu ta.

Biết nhãi con nhà mình trông cậy vào không được, Tần Thư quyết định chính mình tới: "À, tôi kêu Tần Thư, là bạn cùng phòng của Sở Thành." Kiêm ba ba.

Lữ Nho Luật bị đàn em xán lạn tươi cười lóe lóe, cầm lòng không đậu mà lộ ra mỉm cười: "Anh là Lữ Nho Luật, ở phòng đối diện, năm ba khoa kế bên."

Lữ, Nho, Luật, Lữ Nho Luật...... Tần Thư nhăn lại mi, tổng cảm thấy tên này khó đọc đến có chút quen tai, chẳng lẽ là trong sách có nhắc? Chủ yếu tên nhân vật Tần Thư đều nhớ rất rõ ràng, đàn anh Lữ này hẳn chỉ là vai phụ nhỏ.

"Em có thể kêu anh ' Luật ca ' sao." Tần Thư ngượng ngùng nói, "Tên của anh khó đọc a."

Một tiếng "Đàn anh" kêu đến Lữ Nho Luật một trận toan sảng, "Có thể a, Sở Thành cũng là kêu anh như vậy."

"Khụ khụ ——" Sở Thành cố ý ho khan vài tiếng, nhắc nhở hắn đừng quên chính sự.

Lữ Nho Luật ngầm hiểu, "Tần Thư a, em vì sao đột nhiên muốn về kí túc xá? Ở bên ngoài thuê nhà không tốt sao."

Tần Thư nói: "tốt. Nhưng là một người ở lâu rồi cũng không có ý tứ, muốn thay đổi khẩu vị, cùng người khác ở chung."

"Chính là Sở Thành tính tình xấu như vậy, em cùng nó ở chung không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"

Sở Thành:??? Cảm giác bị mạo phạm đến.

Tần Thư nhìn Sở Thành liếc mắt một cái, không thể nề hà mà thở dài, trong nháy mắt kia, Sở Thành cảm giác chính mình tựa như làm sai chuyện gì, tiểu thí hài làm gia trưởng thất vọng. "Em sẽ nỗ lực nhẫn nại."

"Ai cần mày nhẫn nại a!" Sở Thành hỏa đại đạo, "Còn có anh đó Luật ca, anh nói ai tính tình không tốt?!"

Lữ Nho Luật thấy chính mình làm bậy, vội nói: "Cái đó, bạn cùng phòng còn đang đợi anh, anh đi trước a."

"Tạm biệt Luật ca." Tần Thư dùng khuỷu tay chạm chạm Sở Thành, "Sở Thành,chào đàn anh a."

Sở Thành khó có thể tin mà nhìn hắn, rít gào nói: "Có bệnh mau đi chữa!"

Tần Thư bị chấn đến màng tai đau, thân mình hơi hơi ngửa ra sau, trong lòng nhỏ giọng bức bức: Nhãi con cũng quá dễ phát hỏa, tính tình thúi này không thay đổi, về sau dù có cùng Ninh Ninh vào Cục Dân Chính phỏng chừng cũng đến ly hôn.

Tần Thư làm khô tóc, bò lên trên giường. Sở Thành còn ở dưới, xị mặt chơi di động. Nghe được một tiếng "Timi", Tần Thư cảm thấy cơ hội tới, ôm gối đầu trong lòng, nói: "Cùng nhau chơi đi, Chung Quỳ của tao cấp 6, một câu liền dính."

Sở Thành đầu cũng không ngẩn, "Câm miệng."

Tần Thư dùng sức nhéo nhéo gối đầu, mỉm cười nói: "Được, vậy tao đi tìm Ninh Ninh chơi."

Sở Thành hít sâu một hơi, "...... Lên đi."

Kế tiếp là một đoạn thời gian "gần con" vô cùng sung sướng.

Sở Thành: "Mày rốt cuộc câu trúng người hay không?"

Tần Thư: "Nếu cần thì có thể a, mày đừng vội, xem tao 321—— câu!"

Sở Thành: "??? Mày câu một Điển Vi full máu làm gì!"

Tần Thư: "A a a a thực xin lỗi tao câu nhầm rồi!"

Sở Thành: "Câu đứa ở giữa, OK?"

Tần Thư: "nhưng đối diện nó có người chắn a!"

Sở Thành: "...... Cho nên đối diện Điển Vi không có?"

Một ván này, kết cục là chết trong gắng gượng dưới năm chiêu sát thương cấp cao của Điển Vi năm, Sở Thành nhìn ngôi sao của mình bị đánh rớt, lẩm bẩm nói: "Tao điên rồi mới cùng thằng ngu như mày chơi game. Hay là nói, đây là một phần trong kế hoạch của mày."

"Cái gì?"

"Mày không phải muốn độc chết tao, mà là muốn chọc tao tức chết"

Tần Thư hổ thẹn nói: "Tuy rằng không biết mày đang nói cái gì...... Nhưng, cho tao một l cơ hội, tao nhất định câu được thằng ở giữa cho mày!"

"Không cho," Sở Thành quăng điện thoại lên bàn, hung hăng nói, "tao đi tắm."

"Phòng tắm không thể dùng, màu đi đâu tắm?"

"Hoàng Hà."

"Vậy...... Cái đó, tao đã nói với dì quản lý kí túc xá, dì nói ngày mai gọi người tới sửa."

Sở Thành không để ý tới hắn, bưng chậu rửa mặt, cầm vũ khí ra cửa. Vừa muốn gõ cửa phòng 418, nghĩ nghĩ, quay đầu đi phòng 417 bên cạnh.

Trong phòng 418, Lữ Nho Luật cùng Tạ Lan Chi liên điều hệ thống xong, bắt đầu tám nhảm. "Ai, tao vừa mới gặp đàn em muốn giết Sở Thành kia."

Tạ Lan Chi khép lại notebook, "Sau đó thì sao."

"Lớn lên thanh thanh tú tú, nhìn qua cũng dễ ở chung, không kém như Sở Thành nói vậy a."

Tạ Lan Chi không tỏ ý kiến, "Đi đây."

Lữ Nho Luật giả mù sa mưa nói: "Nhanh như vậy, dùng xong liền vứt, cũng không ở bên người ta một chút. Hức, tra nam."

Tạ Lan Chi nhàn nhạt mà nói câu "cút", cầm notebook đi khỏi phòng ngủ. Nhìn đến biển số 419 đối diện, lấy di động ra, tìm tên "Tình Thư", gửi một tin nhắn WeChat.

【 Thủy Môn Giản: Nói chuyện phòng tắm với dì quản lý kí túc xá chưa. 】

Đối phương thực mau trả lời hắn.

【 Tình Thư: A, là đàn anh sao! Em đã nói rồi o(〃▽〃)o】

【 Thủy Môn Giản: Được. 】

【 Tình Thư: Hôm nay cảm ơn đàn anh, lần sau em mời anh uống trà sữa =V=】

Tạ Lan Chi quét qua tin nhắn, đem điện thoại bỏ lại vào túi.

Tần Thư trong lúc chờ tin nhắn, thuận tiện lướt vòng bạn bè của đàn anh một lần. Không lướt đến nội dung thú vị gì, phần lớn đều là share bài, ngẫu nhiên có một hai tấm ảnh phong cảnh trời xanh biển rộng. Tần Thư nhìn chằm chằm tên WeChat, có điểm tò mò "Thủy Môn Giản" nghĩa là gì. Hắn muốn đổi biệt danh của đối phương, lúc này mới nhớ tới hắn còn không biết tên người ta.

Tần Thư suy tư một lát, biệt danh: anh trai siêu đẹp trai.

Tác giả có lời muốn nói: Vì cái gì bạn cùng phòng của chồng ta đều sẽ có một cái tên phi thường khó đọc ( lâm vào trầm tư.jpg)