Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 86-2: Buông tay (2)



Hai tuần sau, vết thương của Yên Di cũng đã khỏi hoàn toàn. Bác sĩ vào kiểm tra một lượt rồi ký giấy cho cô xuất viện. Bệnh viện tư tại New York này là của tập đoàn Lâm Thị cho nên Yên Di được đặc cách dưỡng thương tại phòng dịch vụ của bệnh viện này trong thời gian khá dài. Nhận được sự điều trị tốt cho nên sức khỏe của cô cũng mau chóng bình phục. Những ngày nằm ở đây, ngoại trừ ba mẹ cô bỏ hết công việc ở Cartagena đến chăm sóc cô thì còn có dì Thư nấu món ăn ngon cho cô, có Tinh Vân và Bảo Vy thay nhau đến thăm hỏi cô. Yên Di cảm thấy như vậy thật tốt vì ngoài tình yêu ra, cô còn có tình thân, còn có gia đình, tình bạn và có dì Thư yêu quý cô.

Hoàng Gia Khiêm là người cuồng công việc. Không phải nghiễm nhiên mà anh có được vị trí như ngày hôm nay cho nên bên cạnh danh tiếng và tiền tài thì phía sau là nỗ lực làm việc ngày đêm không mệt mỏi của anh. Ấy vậy mà từ lúc Yên Di bị thương, tâm tình anh bỗng xáo động, làm việc gì cũng không tập trung. Chốc chốc lại đặt lịch bay sang New York thăm cô. Có lúc anh mang hoa tới nhưng Yên Di không thích hoa, tiện thể đem cho dì Thư mang về nhà cắm. Có lúc anh lại mang vài món đồ trang sức mới ra của các thương hiệu chịu sự quản lý của tập đoàn đến cho cô nhưng Yên Di cũng không thích.

Cuối cùng, anh được dì Thư mách nước mang đồ ăn ngon đến cho Yên Di. Hoàng Gia Khiêm nghĩ rằng cách này sẽ hiệu quả nhưng xui xẻo thay lúc anh mang đùi gà quay, bò kho và xôi vị tới thì Bảo Vy cũng ở đó. Cô cùng Ưng Túc đặc biệt bay từ Los Angeles sang thăm Yên Di. Lúc Bảo Vy nhìn thấy hộp thức ăn trên tay Hoàng Gia Khiêm thì đã cắm cửa không cho anh đem ra nữa. Cô còn lên giọng quở trách anh: “Hoàng Gia Khiêm à, anh năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi, tôi cứ nghĩ không nhiều thì cũng phải có chút đỉnh kiến thức về sức khỏe. Yên Di vừa làm phẫu thuật, vết thương chưa lành, sao có thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ khó tiêu này.”

Hoàng Gia Khiêm lên tiếng định nói lại là: “Đây đều là món Yên Di thích ăn”, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã bị Bảo Vy chặn họng: “Nếu anh muốn bao tử của cô ấy gặp vấn đề dẫn đến nôn mửa hay tiêu chảy khiến vết thương bị sứt chỉ thì cứ việc mang đến cho cô ấy ăn.”

“À, còn nữa, tôi phải nhắc nhở anh rằng nếu vết thương bị hở ra thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sức khỏe của cô ấy yếu ớt như vậy không chịu nổi phẫu thuật lần nữa đâu... ” - Bảo Vy nói ra một tràng khiến sắc mặt của Hoàng Gia Khiêm tái nhợt.

Ưng Túc đứng cạnh nhìn bộ dạng của anh mà cũng phải phì cười. Lúc ở trường Đại Học Yale, Hoàng Gia Khiêm là đàn anh của Ưng Túc. Anh ta vì học hành giỏi giang mà lúc nào cũng cao ngạo. Cái mặt anh ta chưa từng thiếu tự tin hay hoang mang nhưng lần này thì Ưng Túc biết anh ta đã tìm được “tử huyệt” của mình rồi. Nghĩ đến đây anh lại khéo léo liếc mắt vào căn phòng của Yên Di, khẽ chậc lưỡi: “Cô gái nhỏ này thật có sức mạnh to lớn. Điểm yếu của đàn ông mãi mãi vẫn chỉ có một mà thôi. Giống như anh vậy, điểm yếu của anh là cô gái đanh đá chanh chua bên cạnh đây. Không phải sao?”

“Chính là như vậy.” - Nghĩ đến đây Ưng Túc phì cười vui vẻ nhìn ngắm cô vợ bác sĩ của mình không chớp mắt. Bởi vì càng ngắm càng thấy yêu.

Hoàng Gia Khiêm lại lần nữa phải vứt món ngon vào xe, lẳng lặng ra về. Hôm sau, anh lại đến. Lần này thì không tặng gì nữa, chỉ đến ngồi cạnh giường của cô để trò chuyện. Chỉ đáng tiếc, nói về kinh tế tài chính thì Hoàng Gia Khiêm có thể thao thao bất tuyệt nhưng nói về chuyện tình cảm thì anh như ngậm phải đá. Cứ ngượng nghịu không thốt nên lời. Nhất là anh đã ba lần từ chối và đuổi Yên Di đi. Bây giờ mặt mũi nào mà đề cập đến chuyện tình cảm với cô.

Yên Di nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm cứ ngồi bất động, mắt đăm chiêu nhìn cô mà không nói được lời nào cho nên cuối cùng cô đành phải lên tiếng hỏi: “Anh đến đây là để tìm tôi sao?”

Hoàng Gia Khiêm nghe Yên Di phá vỡ bầu không khí thì cũng sực tỉnh và bắt đầu ấp úng: “À... ừ... Thật ra thì... tôi...”

Thấy anh mãi không nói được lời nào, Yên Di cũng không còn kiên nhẫn nữa. Cô lạnh nhạt đáp lại: “Nếu anh không có gì để nói thì mời anh rời đi. Tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi muốn ngủ.”

Nói là làm, Yên Di tụt người xuống giường, kéo chăn che kín mặt, quay lưng lại với hướng ngồi của Hoàng Gia Khiêm.

Hoàng Gia Khiêm bất lực thở dài, nhẹ nói ra vài lời khách sáo: “Vậy em nghỉ ngơi đi. Tôi về đây. Hôm sau tôi lại đến.”

Yên Di mặc dù rất yêu thích hắn nhưng sau lần bị thương này cô như nghĩ thông được nhiều điều. Giữa cô và hắn khoảng cách tuổi tác, điều kiện gia đình, hoàn cảnh xuất thân đều là quá khác biệt. Chi bằng cô quay về nhà, tìm một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình và tuổi tác tương tầm cô để kết hôn, sinh con, sống hết quãng đời còn lại có hơn hay không? Yêu đương là trò chơi xa vời mà yêu người đàn ông như Hoàng Gia Khiêm thì khác nào đứng ở Trái Đất mà muốn với tay đến Mặt trăng.

“Không trách tay ta quá ngắn.

Chỉ trách anh xa vời.

Yêu yêu đương đương nhung nhung nhớ nhớ

Chỉ là phút chốc đùa vui thoáng qua.

Em buông tay rồi

Anh còn níu làm chi?

Níu làm chi?”

Yên Di khẽ hát, lời bài hát vừa dứt cũng là lúc nước mắt tràn trên gối. Nụ hôn khi ấy hắn trao cho cô đã gõ vào trái tim cô những rung động đầu tiên, tình cảm này làm sao cô có thể không lưu luyến, làm sao cô có thể không tiếc rẻ khi muốn vứt bỏ nhưng mà... bẽ bàng thay hắn không yêu cô. Hôm nay hắn có đối tốt với cô cũng chỉ là “áy náy”, vì cảm thấy “mang nợ” chứ thực lòng không phải vì yêu mà quan tâm, vì yêu mà cho ra. Yên Di không thể dối người dối mình mà đón nhận sự quan tâm này. Dứt ra sớm sẽ thấy dễ chịu hơn.