Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 2-1: Cưỡng hôn (I)



Kẻ bắt cóc đẩy Tinh Vân vào một căn phòng khá kín đáo gần đó. Trong căn phòng tối, hắn quay người Tinh Vân lại, hai cánh tay rắn chắc giữ chặt hai tay cô trên tường. Hắn áp sát người mình vào người cô để gương mặt cô cận kề với hắn rồi tham lam di chuyển mũi khắp mặt cô, rồi vòng ra sau tai và lần xuống cần cổ cao trắng mịn như muốn hít cho kỳ hết những hương thơm trên người cô để thỏa nỗi nhớ nhung.

Tinh Vân nghe rõ hơi thở dồn dập của hắn cũng ngửi được rõ ràng mùi hương dịu nhẹ từ người hắn phát ra. Mùi hương này với Tinh Vân mà nói có lẽ không thể quen hơn được nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, (các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)

cũng không tiếp tục chống cự bởi cô biết cô không sao đủ sức chống lại người đàn ông cao lớn như hắn. Cho nên chỉ nhắm mắt lại yên lặng chờ hắn chán sẽ tự buông cô ra.

“Đoàn Nam Phong, hai năm qua, tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần nếu như chúng ta còn có thể gặp lại nhau lần nữa thì sẽ trong tình huống nào khi mà mỗi người lại ở một nơi xa như vậy?Tôi cũng từng nghĩ không biết chúng ta có giống như trong phim, tình cờ gặp lại nhau trên phố để rồi gượng gạo chào nhau và bình lặng quay đi về hai hướng hay không? Tôi ngày nghĩ đêm nghĩ cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có lúc gặp lại nhau trong tình huống này và anh lại làm cái trò này để chào hỏi tôi. Tại sao, tại sao lúc nào anh cũng muốn làm nhục tôi như vậy? Không được, tôi không thể để anh tiếp tục tự do ức hiếp tôi nữa.” - Nghĩ vậy cho nên Tinh Vân liền vùng ra khỏi người hắn, lấy chân đá vào chân hắn nhưng vô ích, không những không ngăn cản được hắn mà còn khiến hắn hứng thú hơn, hôn cô mạnh hơn. (các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)

Tiện thể còn cắn cho cô một cú rõ đau vào cần cổ trắng ngần non mềm.

“Á!...” - Tinh Vân kêu lên. Vô tình còn kích thích người nào đó nhanh tay rút dây nơ chiếc áo dạ hội đang giữ ở phía sau chiếc cổ duyên dáng của cô. Nhanh như cắt, toàn bộ cảnh xuân đẩy đà trắng trẻo của cô hiện ra trước mắt hắn.

Tinh Vân nhanh tay lấy tay che lại. Gương mặt ai đó nhếch lên một nụ cười cong cớn, cao giọng nói ra một câu rất đểu: “Em không mặc áo lót sao? Cứ như vậy mà dưỡn dẹo trước mặt đàn ông hả? Em như vậy là muốn quyến rũ ai?”

Vừa dứt lời, bàn tay to của hắn giữ chặt cằm nàng, bắt nàng nhìn vào mặt hắn.

Tinh Vân hai mắt trong veo nhưng cương nghị chầm chầm nhìn thẳng vào mặt Đoàn Nam Phong thách thức.

Hắn lại gom hết tức giận, gằn từng tiếng: “Bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô khiến tôi không thể xem thường. Hết Hoàng Gia Khiêm lại đến Lâm Thiên Vũ. Cô phải cặp với bao nhiêu đàn ông mới thỏa mãn?”

Tinh Vân trừng mắt nhìn hắn, giơ tay tát một cái thật mạnh vào gương mặt điển trai của hắn. Nhất thời bị đau, Đoàn Nam Phong buông tay ra khỏi cằm của Tinh Vân. Tinh Vân vừa cột lại dây áo dạ hội vừa xối xả mắng vào mặt hắn: “Anh ăn nói cái kiểu gì vậy hả?”

“Thứ nhất, áo dạ hội có mút đệm, nhà thiết kế của tôi nói không cần mặc thêm áo lót. Thứ hai, tôi có quyến rũ ai thì cũng không liên quan gì đến anh vì tôi không có quyến rũ anh.” - Đi kèm lời nói là ánh mắt giận dữ như hai mũi giáo bắn vào mặt đối phương. Tinh Vân không ngờ lời đầu tiên mà hắn nói với nàng sau hai năm gặp lại chính là những lời vu khống ngông cuồng như vậy.

Không chờ cơ hội để cho hắn phản công, Tinh Vân một đường đi thẳng ra cửa phòng. Nhưng ai kia đâu dễ để nàng đi. Hắn nhanh tay giữ lấy tay nàng, áp môi vào đôi môi đỏ mọng vừa mắng chửi hắn mà hôn thật mạnh. Tinh Vân phản ứng dữ dội trước hành động của hắn cho nên đã cắn thật mạnh vào môi hắn. Người nào đó bị cắn đau cũng không buông môi nàng ra.

Vị máu mặn chát lan tỏa trong miệng hai người. Hắn hôn nàng càng lúc càng điên cuồng hơn. Tay hắn từ nửa chiếc lưng trần của nàng lần xuống chiếc khóa phía sau của chiếc đầm dạ hội rồi nhanh tay kéo xuống. Trong chốc lát phía sau trở nên trống trải thuận tiện cho tay hắn lần vào bên trong chạm vào da thịt mềm mại của nàng. Tinh Vân rùng mình, trừng mắt nhìn hắn cả gan đụng vào mình ngang nhiên như lấy đồ trong túi.

“Không được, nàng không thể cứ để cái tên này ức hiếp như vậy được. Nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây không biết chuyện gì sẽ xảy ra.” - Nghĩ vậy, Tinh Vân càng chống cự mạnh hơn. Theo phản xạ nàng lên gối một đường vào giữa hai chân hắn nhưng khi gối của nàng vừa chạm vào nơi đó thì bất ngờ nàng lại dừng lại. Hai má tự nhiên ửng đỏ, tất cả những hình ảnh trước đây của hắn và nàng lần lượt hiện ra. Những cảnh yêu đương ân ái bị phong tỏa suốt hai năm qua, nay có dịp hiện ra hành hạ nàng khiến nàng không tài nào chống cự nổi nữa. Tim nàng đập thình thịch liên tục. (các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)

Cảm giác xúc động hỗn loạn lần nữa lại chạy khắp người nàng y như lần đầu tiên hắn cưỡng hôn nàng tại phòng tân hôn của khu nghỉ dưỡng. Phải, nàng thừa nhận, nàng yêu hắn, nàng nhớ hắn. Nhớ rất nhiều. Không biết bao nhiêu lần nàng kiềm nén tình cảm để không chạy đến làm phiền hắn, cũng không biết bao nhiêu lần tự nhủ bản thân phải quên hắn nhưng đến cuối cùng vẫn là không thể.

Không thấy Tinh Vân chống cự nữa, Đoàn Nam Phong từ từ nới lỏng bờ môi, thỏ thẻ rất nhỏ vào tai nàng: “Nói cho tôi biết, làm sao để có thể quên được em?”

Tinh Vân nhìn hắn, hai mắt long lanh chạm vào tia nhìn nóng bỏng tràn đầy tình ý của người đàn ông. Lặng im trôi qua, Tinh Vân như nghe được hơi thở thổn thức của hắn cùng sự chờ mong câu trả lời của nàng.

Tinh Vân nghĩ ngợi rất nhiều thứ nhưng cuối cùng lại buông ra một câu làm đau cả hai.

“Đừng như vậy, chúng ta... kết thúc rồi!” - Một lời nói rất nhẹ của Tinh Vân như một gáo nước khiến Đoàn Nam Phong tỉnh táo lại. Hai bàn tay hắn siết chặt đôi vai nàng, thân hình hắn ép sát người nàng.

“Nói cho tôi biết, Hoàng Gia Khiêm đã cho em điều gì khiến em chịu đi theo hắn? Các người đã giao dịch cái gì?” - Giọng của Đoàn Nam Phong như lạnh đi, âm lượng chất vấn cũng tăng theo.

“Đoàn Nam Phong...” - Tinh Vân giận dữ gắt lớn tên anh. Rồi lớn tiếng vặn lại: “Thay vì hỏi vì sao tôi đi theo anh ta, sao anh không hỏi vì sao tôi rời bỏ anh đi?”

- ----------