Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 19-1: “Mỗi ngày đều đối với anh như vậy...” (1)



“Tinh Vân, em sao thế?” - Đoàn Nam Phong đầu đầy thắc mắc, kinh ngạc hỏi lạ.

“Đừng cởi áo của em có được không?” - Tinh Vân lí nhí nhẹ giọng nói. Trong mắt có phần áy ngại.

Đoàn Nam Phong nhíu mày khó hiểu: “Tinh Vân, thật ra em có chuyện gì?”

Tinh Vân ngồi dậy kéo chăn phủ kín lên người, hai tay giữ chặt tấm chăn.

Đoàn Nam Phong nghĩ một lúc liền ôm nàng vào lòng, lần tay vào áo nàng. Bàn tay anh lần mò đến bụng nàng rồi dừng lại. Tinh Vân bất ngờ co người lại. Đoàn Nam Phong liền biết được dự đoán của mình không sai, cho nên liền mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Bé con, em là ngại cái sẹo này sao?”

Tinh Vân không nói gì, chỉ quay mặt đi. Đoàn Nam Phong lại sờ vào bụng cô, chiếc bụng phẳng lì trước đây của nàng giờ có thêm vài vệt nhăn. Anh lại lần tay sang eo nàng, sờ dần lên trên. Xong lại quay sang nhìn nàng ôn nhu nói: “Bé con, eo của em, bụng của em đẹp như vậy mà không cho anh ngắm, có phải là bất công cho anh hay không?”

Tinh Vân biết hắn đang trêu mình, liền giơ tay véo vào hông hắn. Đoàn Nam Phong bị nhột liền co người lại, thừa cơ đè úp lên người nàng.

Hắn hôn vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Mới có một đứa bé ra đời thôi. Sản nghiệp hai nhà chúng ta đồ sộ như vậy, em chỉ định để cho mỗi mình thằng nhóc đó hay sao?”

“Anh đã kết hôn rồi, người thừa kế của anh nên là con do vợ anh sinh. Anh trả Tinh Nhật về cho tôi...” - Tinh Vân chưa kịp dứt lời, Đoàn Nam Phong đã cúi người xuống cắn nhẹ vào nơi nhạy cảm bên dưới của nàng.

Cách một lớp vải nhưng nàng vẫn cảm nhận được răng của hắn. Nàng nảy người, kêu ui một cái. Hắn nhổm dậy, nhìn nàng nghiêm túc nói: “Lần trước anh đã cảnh cáo em, em không nhớ sao?”

Tinh Vân cứ ngỡ lúc ấy hắn nói đùa cho nên... không ngờ cái tên này... “biến thái” như vậy.

“Không cho em chút trừng phạt, em sẽ không để lời anh nói vào đầu.” - Nói xong, hắn lại cúi xuống tiếp tục cắn nhẹ vào nơi đó của nàng, day dưa không dứt. Có khi còn kéo căng ra rồi bất ngờ trả về.

Tinh Vân không chịu nổi kích thích, bắt đầu co chân lại, kêu lên: “Dừng lại đi... khó chịu quá!”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Được, tha cho em lần này, dù sao thì anh cũng không chịu nổi nữa.”

Lời vừa dứt, hắn trườn lên người nàng, một tay giữ hai tay nàng trên đầu, một tay cởi nút áo sơ mi nàng đang mặc.

Từng khoảng da thịt mịn màng hiện ra trước mặt hắn khiến yết hầu chuyển động không ngừng.

“Có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại...” - Tinh Vân nói chưa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên phân tán suy nghĩ của nàng.

Như một phản xạ nàng dừng lại nhìn ra cửa nhưng Đoàn Nam Phong vẫn không dừng lại động tác, tay phải vẫn nhẹ nhàng vuốt ve người nàng.

“Em nói tiếp đi.” - Đoàn Nam Phong như không để tâm đến tiếng chuông cửa phòng tiếp lời để chờ nghe Tinh Vân nói.

“Hình như có người tìm anh.” - Tinh Vân thấy vậy liền nhắc nhở tiếng chuông cửa.

“Không có việc gì gấp hơn chuyện này.” - Đoàn Nam Phong trả lời tỉnh queo. Sau đó cúi xuống hôn lên khuôn ngực của nàng, mút nhẹ. Hắn buông tay nàng ra rồi nhẹ nhàng cởi áo của nàng xuống.

Tiếng chuông cửa vẫn không dứt, còn kèm thêm tiếng gõ cửa liên hồi như đoạt mạng. Tinh Vân vỗ nhẹ vào vai hắn: “Chắc là có chuyện quan trọng rất gấp.”

Đoàn Nam Phong không để ý lời nàng, bỏ ngoài tai tất cả. Chỉ tập trung thưởng thức hương vị của nàng mềm mại trong lòng hắn.

Tinh Vân không chịu nổi sự âu yếm, nhưng tiếng gõ cửa dồn dập khiến nàng rất khó chịu: “Hay là Tinh Nhật có chuyện gì?”

“Giờ là giờ ngủ trưa, bảo mẫu sẽ lo cho nó. Có chuyện gì sẽ gọi điện thoại. Nghe chuông anh biết.” - Đoàn Nam Phong ngẩng đầu lên, âu yếm nhìn nàng, nhẹ nhàng nói. Trong mắt anh, Tinh Vân nhìn thấy vẻ tinh anh biến mất thay vào đó chỉ là ánh mắt tràn đầy dục vọng và ham muốn khó cưỡng.

“Bé con, em ngon quá!” - Hắn không khống chế được bản thân, mị tình nói ra lời kích tình.

“Đoàn Nam Phong, nói vào chuyện chính đi, anh ra xem ai. Có khi là công việc. Anh vắng mặt hai ngày lỡ công ty có chuyện gì thì sao?” - Tinh Vân dứt khoát ngồi dậy, tránh khỏi người hắn, miệng không ngừng lý giải.

Hắn lại đưa tay kéo nàng vào lòng, kiên nhẫn nói: “Hôm nay là chủ nhật. Em quên rồi à. Nhân viên cấp cao của Hoàng Thiên có thể nghỉ mười ngày đi du lịch thì chủ tịch Đoàn thị không thể nghỉ cuối tuần sao?”

“Nhưng anh không thắc mắc xem có chuyện gì sao?” - Tinh Vân nằm trong lòng hắn, lấy tay vỗ vào đôi môi đang áp xuống hôn nàng.

“Hôm nay anh chỉ có một lô vũ khí cần giao dịch, nhưng đã giao cho Trần Khải Nam đi lo rồi.” - Đoàn Nam Phong đáp cho qua chuyện, mặt hắn vẫn tiến lại rất gần nàng hôn hít.

Tinh Vân nhíu mày: “Lỡ có gì trục trặc thì sao? Anh ra mở cửa đi. Nghe tiếng chuông em rất nhức đầu.”

Đoàn Nam Phong xị mặt, làm nũng với nàng: “Tinh Vân, anh đang muốn em.”

Tinh Vân vòng tay qua cổ hắn, cười động viên: “Để lúc khác.”

“Không chịu, anh muốn bây giờ.” - Nói xong hắn liền cúi xuống gấp gáp hôn nàng.