Chỉ Vì Yêu

Chương 12: Không ai sánh bằng



Đêm ấy Dung Lỗi thở đều đều và đánh một giấc rấtsâu.

Trong tiếng thở khe khẽ nhịp nhàng lên xuống của hai bố con, Cố Minh Châu cứ mởmắt thao láo cho đến tận sáng hôm sau.

Phải làm sao đây? Tiểu Hạ là Fay, mà cô từng tuyên bố sẽ giết chết cái đứa tênFay ấy.

Cố Minh Châu có niềm tin vào nhân phấm của Dung Lỗi, đành rằng anh từng nungnấu ý muốn trả thù cô nhưng anh sẽ không bao giờ phủ nhận nếu giữa họ thực sựđã xảy ra điều gì. Thế nên chắc chắn tình cảm giữa hai người là hoàn toàn trongsáng.

Với cả, cứ nhìn thái độ của Nguyễn Hạ là rõ, con bé mù tịt những chuyện trướckia. Nhưng còn ánh mắt con bé dành cho Dung Lỗi... lòng cô quặn thắt khi nhớtới nó. Ánh mắt nóng bỏng ấy tuyệt đối không chỉ đơn thuần ở mức hâm mộ thôiđâu.

Cứ đánh mùi thấy thứ tình yêu dốc trọn tâm can ấy là Cố Minh Châu lại như nhìnthấy chính mình hồi trẻ.

Cuộc đời này, những người thực sự có chung dòng máu với cô, chỉ có một ngườiđang nằm kề bên và một người đã lên chốn thiên đường, còn ai khác nữa thì côchưa từng biết đến.

Cuộc đời này, người đối tốt với cô nhất, chỉ có một người đang ốm liệt giường,còn người kia đã về với cát bụi.

Cuộc đời này, chỉ có hai người khiến cô luôn gồng mình che chở, một sắp đi lấychồng, người kia chính là Nguyễn Hạ.

Trong lòng Cố Minh Châu, Nguyễn Hạ và Cố Yên có vị trí ngang nhau. Song với mộtCố Yên chậm chạp, yếu đuối, không được tích sự gì, thì tình cảm cô dành cho nóđơn thuần chỉ là yêu thương và mong nó sống hạnh phúc mà thôi. Còn với NguyễnHạ, từ tính cách tới tài năng của con bé luôn có dáng dấp nối bậc của chính cô.Chính vì con bé giống em ruột cô còn hơn cả Cố Yên, thế nên bấy lâu nay, cô vẫnluôn gửi gắm hy vọng vào nó.

Một đứa em mình vẫn luôn yêu thương bảo bọc là thế, lẽ nào giờ đây chính mìnhlại làm nó tổn thương?

Ba rưỡi sáng, ánh mắt cô lướt qua mái đầu nhỏ xíu của Dung Dịch, nhìn sanggương mặt đang ngủ say nằm nghiêng một bên của Dung Lỗi; bụng bảo dạ đúng làbáo ứng thật rồi...

Đáng ra cô không nên đối xử tàn nhẫn với Điền Tư Tư.

Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác mà xem, giả sử cô là chị của Điền TưTư, ức hiếp Fay như cô đã làm với con bé... Chưa bao giờ cô thấy mình như lúcnày, dao động, chênh vênh trước tín ngưỡng và thế giới quan bấy lâu nay cô vẫntôn thờ. Sự bối rối này đang tác động đến niềm tin tuyệt đối cô vẫn hằng ấp ủ...tình yêu cô dành cho anh.

Tình yêu của cô, phải chăng nó khiến người khác cảm thấy... thật khó chấp nhận?

Buổi sáng đầu tiên sau cơn biến động bất ngờ.

Sau một đêm thức trắng, Cố Minh Châu dậy sớm rửa mặt, làm cơm sáng, thu dọnphòng ốc của Dung Lỗi, giặt bằng tay cho anh hai cái áo sơ mi, sắp xếp hành lýcủa Dung Dịch vào buồng nhỏ sát vách với phòng ngủ.

Tám giờ, nồi cháo nấu đã đủ nhuyễn, Cố Minh Châu làm thêm mấy món ăn kèm. Sắpbát đũa xong mà hai bố con vẫn chưa dậy. Đến tầm tám giờ hai mươi, cô vào phònggọi hai bố con dậy.

Thực ra Dung Dịch đã tỉnh rồi, nó chớp chớp đôi mắt to tròn vẫn dấp dính đầyghèn, cái đầu nhỏ xíu nằm kề bên ông bố to xác trông rõ là buồn cười, Cố MinhChâu ngoắc tay gọi nó, thằng bé làm biếng không muốn dậy, lại quay sang lay đầubố. Dung Lỗi nhăn nhỏ mở mắt. Bắt gặp khuôn mặt của con trai, anh sững sờ haigiây, thế rồi miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi.

Suốt đêm dài thao thức, chỉ vì nụ cười ấy mà lòng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.

Dung Lỗi vồn vã mặc áo quần cho con trai, kế đó, hai bố con nối đuôi nhau xếphàng chờ vào nhà tắm. Cố Minh Châu đơm sẵn cháo ra bát, chờ hai bố con nó ra ănlà vừa.

Trên bàn ăn sáng, Đá nhỏ ngoan ngoãn ăn phần cháo kèm rau của mình, so với bọntrẻ con Trung Quốc trạc tuổi, thằng bé dùng đũa vẫn thạo chán. Cứ xúc được haimuỗng cháo, Dung Lỗi lại ngó sang nhìn con trai một cái. Thấy thế, Cố Minh Châubèn xoa đầu con, bảo: “Hôm nay bố mẹ có việc, lát nữa ăn xong, mẹ đưa con đếnchỗ dì bé chơi, bảo dì đưa con đi thăm ông ngoại nhé?”

“Nhưng dượng không thích con bám lấy dì, dượng ấy toàn hất con sang một bên,lại còn tuyên bố dì bé là của dượng ấy.” Nuốt xuôi miếng cháo, thằng bé cấtgiọng lanh lảnh bảo: “Hay mẹ gọi Wallace đưa con đi thăm ông ngoại đi mẹ? Lầntrước Wallace đến thăm con có bảo, bao giờ mẹ đón con về, chú ấy sẽ mời con ănthật nhiều đặc sản.” Tim cô thót lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dung Lỗilia về phía mình. Đá nhỏ không nhận ra biểu hiện bất thường của bố mẹ, nó vẫnhồn nhiên nói: “Bố ơi, tên tiếng trung của Wallace là Phương-Phi-Trì, chú ấy làanh trai của dì Hải Đường, cũng là bạn thân của mẹ. Chú ấy còn là bạn con! Bốcó chơi với chú ấy không?”

Dung Lỗi cười khẩy, “Tạm coi là thế.”

“Vậy lần sau con và chú ấy đi trượt tuyết, bố cũng đi cùng cho vui nhé! Wallacetrượt tuyết cừ lắm! Chú ấy lái xe siêu nhanh...” Thằng bé thao thao bất tuyệt,tay không ngừng vung vẩy thìa, Cố Minh Châu run run ngắt lời con: “Dung Dịch!Lúc ăn cơm không được nói chuyện.”

“Ứ... là mẹ nói với con trước đấy chứ!” Dung Dịch ngậm thìa trong miệng, nóchớp mắt phản pháo Cố Minh Châu. Dung Lỗi ném cho Cố Minh Châu một cái lườm rồibảo, “Cái này gọi là quan châu phóng hỏa, lại cấm dân đen đốt đèn. Dung Dịch,mẹ con từng dạy con câu thành ngữ này chưa?”

Dung Dịch ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

Tuy nó không hiểu nổi những câu tiếng trung đã dài đuồn đuột thì chớ lại cònxoắn lưỡi, nhưng nó biết để ý sắc mặt người lớn - à, mẹ đang không vui, hìnhnhư bố cũng thế, thôi thì nó đành ngoan ngoãn ngậm miệng, cắm đầu vào bát cháovậy.

Thấy con xụ mặt, Dung Lỗi bèn xoa đầu nó, dịu giọng bảo: “Bố con mình đừng nghelời mẹ nữa, hôm nay bố dắt con về gặp cụ nội và ông bà nội nhé, đấy là ngườinhà của bố, cả nhà mong gặp Dung Dịch lắm đấy.” Dung Dịch liếm cái thìa tỏ vẻnghi ngờ rồi tò mò hỏi: “Sao con chưa gặp ông bà bao giờ nhỉ? Hằng năm ôngngoại và dì bé sang Mỹ thăm con phải đến mấy lần, sao người nhà của bố không đicùng? Hay ông bà cũng phải đi công tác xa giống bố?”

Dung Lỗi nghẹn lời nhìn đứa con trai, lòng anh nóng như lửa đốt, đành phải cườitrừ với thằng bé.

“Con mang quà về cho Duệ Duệ, bố ơi, bố gọi Duệ Duệ đi cùng con đến thăm ngườinhà của bố được không?” Một điều hiển nhiên, Đá nhỏ chẳng mấy nhiệt tình vớiông bố chưa bao giờ gần gũi cùng những người họ hàng xa lạ bên nội. Họ chưatừng bước chân vào cái thế giới bé nhỏ của nó, thế nên hiện tại, nó chưa thấycó gì đáng quý cả.

Dung Lỗi thấy mồm miệng nhạt nhẽo, bèn bỏ ngang bữa sáng, nén cơn nhộn nhạotrong dạ dày và đáy lòng mình, anh từ tốn giải thích cho con nghe: “Hôm nay họpgia đình cái đã, bữa khác chúng ta sẽ mời Duệ Duệ. Tóm lại, mai sau Dung Dịchsẽ ở đây rồi, còn nhiều dịp để gặp Duệ Duệ cơ mà.”

“Con không phải về Mỹ nữa ạ?” Dung Dịch kinh ngạc thốt lên một câu tiếng Anh,mắt nó hướng về phía mẹ, nhưng chẳng thấy mẹ nó ừ hử gì cả. Dung Lỗi cũng đáplại bằng tiếng Anh, giọng anh nghe trầm trầm mà âm vang, “Phải, không về nữa.Từ nay, con sẽ sống với cả nhà.”

Hôm nay là thứ hai, song Dung Lỗi chẳng thiết đi làm. Để ra mắt cụ nội và ôngbà nội, Dung Dịch cứ khăng khăng đòi mặc bộ vest đen của nó bằng được thì thôi,anh bèn ngồi ngoài phòng khách đợi con trai đi thay quần áo.

Cố Minh Châu tìm bộ vest rồi ném cho con để nó tự thay. Đóng cửa phòng cẩnthận, cô ngồi xuống cạnh Dung Lỗi.

Dung Lỗi thấy cô ra thì lập tức đứng dậy, cố nhích ra một khoảng, cô buộc phảiníu cánh tay kéo anh ngồi xuống, “Nói cho em nghe, sau này anh định thế nào?”

“Từ bao giờ việc anh làm lại phải bẩm báo với em?” Dung Lỗi nóng nảy gạt phắttay cô ra, anh nhấc tờ báo đặt trên bàn uống nước, vẻ thảnh thơi đọc báo, chẳngbuồn nhìn cô.

Tính cách anh có hai điếm nổi bật, một, “trong nóng ngoài lạnh”. Hai, cái nếtkhó chiều đặc trưng của người làm nghệ thuật. Bảy năm trước, Cố Minh Châu hiểurất rõ điều này. Bảy năm sau, dù đã luyện cho mình cái dáng dấp máu lạnh củamột thương nhân chuẩn mực, nhưng hễ gặp phải những chuyện khiến tình cảm daođộng là lập tức, sự khó chịu hiện rõ ngay trên mặt anh.

“Việc có liên quan đến em gái và con trai em, anh phải nói để em còn biết đườngđịnh liệu chứ.”

Dung Lỗi quẳng phắt tờ báo xuống, “Em tưởng mình là ai! Thánh à? Ai khiến emphải định liệu?!”

“Anh la lối cái gì đó! Đá nhỏ mà nghe được, nó lại tưởng anh không ưa nó bâygiờ!” Cố Minh Châu nắm thóp anh, cho đến khi anh không còn ho he được nữa, đànhngoan ngoãn ngồi về chỗ, cô cười thầm trong bụng.

“Em vừa gọi con là gì?” Nét mặt anh hơi giãn ra, “... Đá nhỏ á?”

Ánh mắt anh đang vằn lên giận dữ, chợt chuyển sang một sắc thái khác phức tạphơn, sâu xa hơn, cô bèn lí nhí hỏi một câu ngô nghê: “Anh không thích à?”

Dung Lỗi trợn mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới chậm rãi bảo, “Không... rất thích.”Giọng anh ra chiều bất đắc dĩ, “Anh đưa con về nhà, tối nay nhớ chờ điện thoạicủa anh, anh đoán thế nào ông nội cũng gọi em sang.”

“Sao không đưa em về luôn một thế?” Cố Minh Châu trêu anh.

“Thế em không định đi gặp Fay à? Trước khi bọn anh kịp gặp nhau thì em nêntranh thủ thời gian” Dung Lỗi thản nhiên vặn lại.

Cố Minh Châu bẹo má anh một cái, nghiếng răng khen: “Bé này thông minh gớm!”

Dung Lỗi hất tay cô ra, ném cho cô một cái lườm bực dọc rồi quay ngoắt lưng,tiếp tục chăm chú vào tờ báo.

Chư vị trưởng bối nhà họ Dung chờ mong ngày Dung Nham, Dung Lỗi sớm yên bề giathất đã lâu. Tiếc rằng Dung Lỗi thất tình, quyết tâm dứt áo đi du học, cả nhàcó muốn giục cũng khó. Còn Dung Nham, hễ đả động đến chuyện này là nó lại chơitrò mất tích, suốt nửa tháng không thèm vác mặt về nhà, được dăm bận thì chẳngai dám thúc ép nữa.

Thế nên sự xuất hiện của Dung Dịch chẳng khác nào một quả bom tấn dội thẳng vàonền nếp kỷ cương của nhà họ Dung.

“Tôi... tôi từng gặp thằng bé này! Tôi từng ôm nó!” Trong căn biệt thự cổ kínhlâu đời của nhà họ Dung, bên ghế sofa kê giữa gian phòng khách rộng thênhthang, mẹ Dung Lỗi nức nở nghẹn lời, “Nó... nó giống Dung Lỗi hồi bé như tạc!”

Bố Dung Lỗi phải bỏ cả chơi golf vì bị ông cụ Dung gọi về gấp, găng tay cũngkhông kịp cởi. Ông dìu vợ dậy, vỗ nhẹ lên lưng bà, “Haha... bà nó đừng kíchđộng thế, kẻo làm cháu nó sợ.”

Đúng là Dung Dịch đang hết hồn hết vía thật. Trong vòng hai ngày một có quánhiều chuyện xảy ra khiến cái đầu nhỏ xíu của nó không kịp xoay xở. Với cả, saomà bà nội lại nước mắt nước mũi tùm lum thế này không biết? Nó rụt rè ngó cảnhbà nội chảy nước mũi.

Sợ mẹ kích động, ôm chặt quá làm thằng bé bị đau, Dung Lỗi bèn hết lời khuyênnhủ, tranh thủ ôm con vào lòng. Ngay tức thì, Dung Dịch bíu chặt cổ Dung Lỗi,nó giấu khuôn mặt nhỏ nơi hõm vai bố còn cái mông vểnh ra ngoài như một con đàđiểu.

Về sau, dưới lời động viên của bố và sức hấp dẫn từ mấy món bánh trái mà dì Vichuẩn bị, Dung Dịch bé nhỏ dần vượt qua sự kinh hãi ban đầu, nửa tin nửa ngờtrút bỏ lớp phòng ngự, nó nghe lời bố, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nghiêm túcnhấm nháp đồ ăn vặt.

Bốn vị trưởng bối xúm quanh thằng cháu, nói cười rộn rã. Bấy giờ, ông nội Dungchống ba toong đứng đằng sau, vẻ mặt khó đoán.

Vừa xong bài thể dục buổi sáng, ông đang định dùng bữa thì bất ngờ Dung Lỗi về,còn ẵm theo đứa trẻ này, bảo là con của Cố Minh Châu sinh từ bảy năm trước, bấylâu nay sống bên Mỹ, tên là Dung Dịch.

Đúng là chuyện tày đình, ông cụ lập tức gọi ngay hai thằng con về. Khi ông vẫnchưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo gì sất gì thì hai phu nhân nhà họ Dung đãphấn khởi xách đồ ăn về, phen này thì hay ho rồi, loạn thật rồi.

Đời này có gì mà ông cụ chưa từng chứng kiến cơ chứ? Nhưng đứa cháu rách trờirơi xuống này quả thật lần đầu tiên ông thấy, tự dưng rơi đâu ra một thằng lỏihoạt bát nhanh nhẹn, lại còn thừa hưởng toàn những gen trội của dòng họ nữachứ.

Con bé Cố Minh Châu này đúng thật là!

Khả năng thích nghi của Dung Dịch hiển nhiên siêu nhanh, dần dà thằng bé khôngcòn tỏ ra dè dặt nữa. Tay cầm khư khư hai miếng bánh xốp hạnh nhân, nó nhanhnhảu trả lời ông bà nội, vụn bánh bám đầy trên vạt áo vest đen lịch thiệp. Thấymẹ Dung Nham toan đưa tay phủi, thằng bé liền ưỡn bộ ngực nhỏ lên cho bà dễphủi, hai con mắt híp tịt đáng yêu quá đỗi khiến mẹ Dung Nham cầm lòng khôngđậu, ôm chầm lấy nó hôn chút chít hai cái liền.

Dung Lỗi xoa đầu con trai, vẻ yên tâm phần nào. Lúc này ông nội anh mới khẽđằng hắng một tiếng, ngầm nhắc Dung Lỗi đứng dậy theo ông vào thư phòng.

Vừa đặt chân vào thư phòng, ông lập tức cau mày, dằn đầu ba-toong xuống nềnnhà, gắt khẽ: “Việc này là sao? Mày nói ông nghe xem nào!”

Dung Lỗi đắn đo giây lát rồi khách quan thuật lại cho ông nội nghe những chuyệnđã biết trong vòng hai ngày qua.

Suốt câu chuyện, ông cụ chỉ còn nước lắc đầu, hồi lâu không thốt lên lời. Saucùng đành buông tiếng thở dài nặng trĩu, “Chuyện quái quỷ gì thế này!”

“Cháu sẽ giải quyết, ông cứ yên tâm.”

“Mất bò mới lo làm chuồng, con cái đã lớn ngần này rồi, bây giờ thì có giảiquyết đằng trời! Chuyện đến tai người ngoài thì còn ra cái thể thống gì nữa!Con bé Cố Minh Châu này phải cái tội cẩn thận quá mức!” Ông cụ tức tối nói. Ôngsinh ra trong một gia đình danh giá, từng xông pha trận mạc, từng làm quan,từng là triệu phú, ông đâu lạ gì mấy cái trò đời. Nhà này có ông làm chủ, ngoạitrừ dì Vi có thân phận đặc biệt ra, còn lại nhà này chưa từng mướn tay ngườikhác hầu hạ. Hai đứa con trai của ông, một người kế thừa sản nghiệp gia đìnhtheo nghề kinh doanh, người kia đứng ra làm chính trị, cả hai đều dựa vào thựctài của chính mình. Tuy con dâu cũng xuất thân danh giá nhưng bước chân vào nhàhọ Dung là phải nhập gia tùy tục, tự mình lo chuyện bếp núc hằng ngày. Dưới nềnnếp kỷ cương chặt chẽ được hun đúc qua nhiều đời, hai đứa cháu trai mới thànhtài như ngày hôm nay. Ông cứ tưởng mình đã mở ra một con đường tân tiến cho đạigia tộc nhà họ Dung thì sau này đời con cháu tất sẽ phồn vinh, anh tài tất sẽlớp lớp xuất hiện. Ngờ đâu mình còn sống sờ sờ ra đấy mà lại để xảy ra chuyệntày trời này!

Mà nói thực ra, ngay từ bảy năm về trước, ông cụ đã hơi ngờ ngợ rồi. Năm đó,bỗng dưng Cố Minh Châu mất tích suốt bảy tháng trời, lúc về nom người có vẻkhang khác. Với bản tính cẩn thận của mình, ông cụ nhẩm đếm thời gian, tronglòng sinh nghi bèn gọi điện thoại hỏi Dung Lỗi.

Đương nhiên Dung Lỗi rõ chuyện mình hơn ai hết, anh lập tức nhờ người của Diênđi điều tra. Lúc ấy, thực ra... trong lòng anh đã nhen nhóm một tia hy vọng mơhồ, rất khó nói.

Nhưng kết quả mà anh nhận được không khác gì với kết quả mà ông nội sai DungNham đi điều tra - đúng là có người sinh con thật, song không phải Cố MinhChâu.

Trả lời ông nội xong, thậm chí Dung Lỗi vẫn ấp ủ một tâm lý cực kỳ phức tạp.Bằng nhiều cách, anh đã lấy được mẫu tóc của đứa bé trai tên Duệ Duệ kia để đilàm xét nghiệm DNA. Hiển nhiên, kết quả đã chứng minh: đứa bé không phải conanh.

Bây giờ nghĩ lại thì đúng là Cố Minh Châu đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Tổngcông ty của Lương Thị đặt tại Mỹ, cả hai phái chính tà ở bên đó đều phải nể mặtLương Phi Phàm. Cộng với mối quan hệ tương đối thân thiết giữa gia đình PhươngPhi Trì và phía cảnh sát bản địa thì việc giữ bí mật cho hai mẹ con cô ấy quáthực dễ như trở bàn tay.

Đồng thời, có lá chắn là Cao Hạnh nên mỗi lần Cố Minh Châu đưa đứa bé đi đi vềvề giữa hai nơi, người khác cứ đinh ninh cô ấy dắt theo Duệ Duệ.

Thú thực vào lúc đó, Dung Lỗi đã từng manh nha một ý nghĩ cực kỳ vớ vẩn và biquan kiểu: biết đâu Duệ Duệ là con ruột cô ấy, chỉ có điều bố đứa bé không phảimình mà thôi.

Thế nên sau này anh vẫn vô tình kiểm tra lại nhiều lần, cũng bởi lẽ đó mà anhnắm rõ nhất cử nhất động trong suốt mấy năm qua của cô như lòng bàn tay.

Những ngày tháng vất vả nhất của anh, theo báo cáo điều tra về Cố Minh Châu màanh nhận được, có hai người đàn ông thường xuyên xuất hiện bên cô, đó là TrìnhQuang và Phương Phi Trì.

Mà giờ thì anh cũng biết, ai mới là người ở bên, giúp cô ấy vượt qua những ngàytháng khốn khổ nhất trong cuộc đời.

Đằng nào cũng chẳng phải là anh.

Ấy là thứ tình yêu mà Cố Minh Châu từng đinh ninh một lòng, tình yêu dành choanh, sâu thẳm, không gì sánh kịp.

“Đầu óc đang để đi đâu đấy?” Ông nội lên tiếng ngắt ngang dòng suy tưởng củaanh, “Mày! Tối nay gọi Minh Châu đến nhà ăn bữa cơm.”

Dung Lỗi tư lự trong vài giây rồi khéo léo dò hỏi ý ông, “Ông ơi, cháu xin ôngđừng gây khó dễ với cô ấy. Chung quy cũng là... tại cháu. Bao năm nay cô ấy mộtthân một mình nuôi thằng bé, cháu nợ cô ấy nhiều.”

Ý của thằng cháu rành rành ra đó, tự nhiên ông cụ thấy cáu sườn, chỉ hận khôngnhồi được vào đầu nó cho nó nên người, “Khỏi phải lo, bố mày còn đang mừng húmkia kìa, chưa đến lượt ông phải lo mấy cái chuyện tào lao này! Mà cũng khỏi đểbọn mày chê ông già lắm chuyện!”

Đương nhiên Dung Lỗi thừa hiểu ông cụ đang tức nên mới nói vậy, bố anh chưa hắnđã nghe lời ông nội, “Ý cháu không phải vậy. Có điều từ xưa đến nay Minh Châuvẫn luôn kính trọng ông, cô ấy mà biết ông nổi giận thế này thì thể nào cũngđứng ngồi không yên. Ông cũng biết chuyện gia đình của cô ấy dạo gần đây rồiđó, mọi việc đều do cô ấy gánh vác, cô ấy vất vả lắm rồi nên cháu không muốn vìmột chuyện đáng lẽ là chuyện vui mà lại khiến cô ấy phải buồn rầu.”

“Vậy theo mày thì sao?” Sắc mặt ông có phần dịu xuống.

“Cháu muốn lấy cô ấy.” Dung Lỗi nói nhẹ tênh song rất kiên định.

“Còn con bé?”

Dung Lỗi mím môi, thật khó mà trả lời được. Trước đây cô ấy nằng nặc đòi lấyanh bằng được, thậm chí còn dùng mánh khóe lấy lòng ông nội anh, khăng khăngmuốn làm vợ anh. Nhưng giờ đây, khi Nguyễn Hạ đã xuất hiện... quả thật anhkhông chắc cho lắm. Có lẽ, nếu buộc Cố Minh Châu làm tổn thương một người trongsố những người cô ấy quan tâm nhất thì chắc chắn, kẻ được chọn sẽ là Dung Lỗi.

Nghĩ đến đó, tự dưng Dung Lỗi thấy giật mình bởi chính những suy nghĩ của bảnthân - từ lúc nào mà ngay cả anh cũng thản nhiên thừa nhận cô ấy quan tâm anh,yêu anh?

Nom thằng cháu mình hằng tự hào lại đăm chiêu, ông cụ ngán ngẩm lắc đầu, lạithất bại rồi, thế là lại thất bại rồi!

Chẳng hiểu ông dạy dỗ bọn nó thế nào, một đứa thì thôi đã đành, đằng này đứahai đứa ba, lần nào cũng rặt cái kiểu ấy. Bỏ bao công sức mới rèn được chúng nótrở thành người hô mưa gọi gió, không gì là không làm được, thế mà hễ cứ đụngđến người phụ nữ trong lòng là nó lại như người mất hồn.

Dung Dịch... Dung Dịch! Nhớ tới thằng chắt lém lỉnh đang ngồi dưới nhà, tronglòng ông lại sục sôi, con ngưòi ta không ai vấp ngã ba lần ở cùng một chỗ! Ôngphải thay đổi cách dạy dỗ, không thể để thằng chắt lại đi theo vết xe đổ của bốnó và ông nội nó được!

Mải đắm chìm trong nỗi ưu tư của riêng mình nên Dung Lỗi không nhận ra ánh mắttóe lửa của ông nội. Đợi anh tĩnh tâm trở lại, ông nội mới sốt ruột phẩy taybảo, “Không còn việc gì nữa, xuống nhà đi.”

“Vậy tối nay thì sao ạ?”

“Cứ gọi nó đến! Ăn bữa cơm thôi, sợ cái gì?!” Thấy thằng cháu vẫn khư khư cáivẻ mặt thấp thỏm như sợ cháu dâu bị ăn thịt, ông cụ bèn quắc mắt bảo, “Ra ngoàiđi! Ông không muốn thấy cái mặt mày nữa!” Dung Lỗi xoa xoa mũi rồi lui rangoài.

Bấy giờ, Cố Minh Châu đang trên đường về quê gặp Nguyễn Hạ. Vừa lái xe đến cổnglàng, ngay từ đằng xa đã thấy Nguyễn Hạ đang dìu bà ngoại đi bách bộ, Cố MinhChâu bèn hãm tốc độ xe đồng thời ấn còi. Ngấng lên thấy chị mình đến, Nguyễn Hạliền nhoẻn cười.

Cất xe xong, Cố Minh Châu quay lại đón bà và Nguyễn Hạ. Bà ngoại vừa gặp cô đãgọi “Vô Song”, Cố Minh Châu chỉ mỉm cười mà không phân trần gì.

Về đến nhà, hai chị em đỡ bà ngồi xuống chiếc xích đu trước cửa sổ. Nguyễn Hạvào bếp, còn Cố Minh Châu đứng bên cửa sổ, bày biện hoa quả vừa mua.

“Vô Song à.” Bà ngoại cười gọi Cố Minh Châu, có lẽ vừa đi bộ thấm mệt nên bàngừng lại một lúc, sau mới chỉ vào bóng lưng của Nguyễn Hạ trong bếp rồi tiếplời: “Con xem, đợt này Tiểu Nám về, có phải con bé lại sụt cân so với lần trướckhông?”

Tiểu Nám là tên mụ của mẹ Nguyễn Hạ. Cố Minh Châu nghẹn ngào song vẫn gật đầuđáp lời bà, “Vâng, làm giáo viên vất vả lắm ạ, có biết bao nhiêu học sinh cầnquan tâm. Với lại bà xem, con gái thon thả cũng đẹp đáo để mà, mấy cô có liễuyếu đào tơ thì đám đàn ông con trai mới sinh lòng bảo vệ chứ.”

Miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt bóc chuối, xắt nhỏ làm nhiều miếng, bày trên đĩamời bà dùng.

Bà ngoại nhón một miếng, nhai trệu trạo rồi lại bỏ xuống, động tác vẫn tao nhãnhư ngày nào. Sau mấy miếng chuối mà bà đã lắc đầu, không tài nào ăn được tiếp,Cố Minh Châu ngồi nhón gót cạnh xích đu, từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn bà.Lau tay cho bà xong, cô liềm tém lại mép chăn quanh đầu gối cho gọn gàng.

Bà ngoại mỉm cười nhìn cô, rồi như sực nhớ ra gì đó, bà liền thở dài, “Hai đứanày suốt ngày chỉ có làm việc thôi. Đáng lẽ đàn bà con gái không nên nhọc lòngvì chuyện này mới phải, con gái là phải sớm xuất giá, phụ chồng nuôi dạy concái. Vô Song à, sao con cứ nấn ná không chịu đi lấy chồng?”

“Có lẽ bởi con không liễu yếu đào tơ như mấy cô khác đấy ạ.”

“Đâu phải đàn ông nào cũng thích phụ nữ yếu đuối.” Bà ngoại mỉm cười hiền từ,dường như những ký ức vui vẻ thời son trẻ đang ùa về, “Con xem, nếu vẫn còn cáitục năm thê bảy thiếp ngày xưa, chỉ những người phụ nữ mạnh mẽ mới đủ sức làmvợ cả ngang hàng với chồng, một tay quán xuyến việc nhà.”

“Nếu được chọn, con thà làm nàng hầu thiếp quyến rũ yêu kiều để người người yêuthương chiều chuộng. Hằng ngày chẳng phải mó tay làm gì, chỉ lo nghiêng mìnhsoi bóng bên bờ nước, thả hoa cho cá ăn, đợi chờ hình bóng trang quân tử coimình là hồng nhan tri kỷ tìm đến cửa.” Bắt chước ngữ điệu tiểu thư khuê cácthời xưa của bà ngoại, cô bật cười lém lỉnh. Bà ngoại cũng buồn cười, bèn đưatay đánh nhẹ cô một cái.

“Cũng bởi lắm mối theo đuổi quá, nên con chẳng biết chọn ai cả”. Thấy bà ngoạiđang vui, cô lại tiếp tục làm trò.

Khuôn mặt nhăn nheo già nua của bà bỗng thoáng vẻ tự hào, bà véo mũi Cố MinhChâu, đoạn bảo, “Phải rồi... Sở Sở nhà ta xinh đẹp từ bé, Sở Sở là công chúatrong cổ tích, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng về sau công chúa nhất định sẽlấy hoàng tử.”

Công chúa... phải rồi, hồi mới làm công chúa, lúc đó Nguyễn Vô Song thường dẫncô về nhà bà.

Trong ký ức của ngày đó, bà ngoại thường mặc những bộ xường xám kiểu xưa, khoănchoàng trắng tinh khôi đài các khoác trên bờ vai, giống như một nàng tiểu thưngày xưa trong tranh vẽ.

Trong lúc Nguyễn Vô Song giúp bà quét tước vườn tược nhà cửa thì Cố Minh Châulọt thỏm trong lòng bà, cũng ngay tại chỗ này, cô được bà kể cho nghe những câuchuyện ly kỳ. Tuồng như quãng thời gian ấy luôn rơi vào buổi chiều có nắng vàngthật rực rỡ, giọng bà uyển chuyển mượt mà khiến Cố Minh Châu như đắm chìm trongnhững câu chữ bay bổng sâu sắc, buổi chiều này nối tiếp buổi chiều kia, từ kinhthánh đến kinh thi, từ truyện cổ Anđersen đến Trương Ái Linh.

Nghe bà nói cô mới chợt nhớ ra, cô che mặt cười, lòng thoáng hoài niệm về quãngthời gian hạnh phúc được làm công chúa ấy.

Tình hình bà ngoại cứ thất thường, lúc tỉnh táo lúc nhầm lẫn song Cố Minh Châucũng không nhắc bà. Cô ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc, thấy bà ngoại đã thấmmệt, gà gật buồn ngủ, dì bảo còn một lúc nữa mới đến giờ cơm nên cô dìu bà vềphòng nằm nghỉ trước.

Nguyễn Hạ đã xử lí xong rau và thịt cần nấu cho bữa tối, cô bưng cà phê mới đunra, “Chị, hôm qua chị có về cùng Kevin không? Em không tài nào gọi được cho anhấy, Diên cũng vậy.”

Trên đường đến đây Cố Minh Châu đã bốc điện thoại gọi Hải Đường, song cũngkhông cách nào liên lạc được, “Hôm qua chị đưa họ về khách sạn, chắc là mệt dochênh lệch múi giờ. Không sao đâu, em đừng lo.”

“Hai người đó á, ha! Cần gì em lo đâu!” Nguyễn Hạ đẩy tách cà phê đến trước mặtcô, “Chị, em để ý thấy dạo này bà ngủ càng lúc càng nhiều. Em lo lắm, hay đưabà đến bệnh viện khám lại.”

“Tuần trước chị mới đưa bà đi khám rồi. Không có gì khác thường cả.”

“Vâng.” Nguyễn Hạ có vẻ áy náy, “Chị, em thật chẳng ra sao cả, bấy lâu nay vẫnđể chị phải chăm sóc bà và cả em nữa.”

“Biết lắm khổ nhiều mà, vả lại cứ xem như chị đang đầu tư, sau này chị già rồikhông có ai chăm sóc, chị sẽ mò đến tìm em.” Cố Minh Châu phớt cười, vẻ mặt vẫnvậy, “Tiểu Hạ này, chị từng nói với em nhiều lần rồi, em lúc nào cũng phải sẵnsàng tư tưởng. Người duy nhất có thể theo em tới cùng trời cuối đất chỉ có mìnhem thôi, hiểu không?” Nguyễn Hạ lặng lẽ gật đầu, cô hiểu chứ, cô cũng hiểu cănbệnh suy thoái não của bà ngoại hoàn toàn vô phương cứu chữa. Bình thường chỉkéo dài được năm sáu năm, thế mà nay đã bước sang năm thứ bảy, thôi thì cô cũngthấy mãn nguyện lắm rồi.

Những gì Cố Minh Châu nói đã tạo một thứ áp lực không tên lên người Nguyễn Hạ,cô bé nhoẻn cười chuyển đề tài, “Thực ra chị cứ gọi điện thoại gọi em qua làđược rồi, việc gì phải lặn lội đường xa đến đây. Hôm qua em nghe anh TrìnhQuang bảo dạo này chị bận lắm cơ mà.”

“Bố chị đang bệnh, chỗ Cố Yên cũng có tý phiền hà, đúng là hơi bận nên đợt tớichắc là không có nhiều thời gian để quan tâm em, có gì thì em cứ gọi TrìnhQuang, nhưng cũng đừng làm phiền nó nhiều quá, nó đang ôn thi GRE để chuẩn bịđi du học. Đây, chìa khóa này gửi em. Ơ kìa đừng từ chối, đáng nhẽ chị định đưaem chìa khóa nhà chị, nhưng em cũng thấy tình hình dạo này của bà rồi đấy, chịđoán bụng chắc em không muốn rời xa bà, thế nên phải có xe mới tiện đi lại. Emlái tạm chiếc xe này đi, bao giờ kiếm được tiền mua xe mới thì trả lại chịsau.” Nghe chị mình nói vậy, Nguyễn Hạ đành nhận chìa khóa xe, nhưng trong dạvẫn thấy buồn man mác. Im lặng một lúc, con bé mới mở miệng hỏi: “Chị, chị vàanh Kevin... quen nhau à?”. Câu hỏi đó đã ám ảnh nó suốt đêm qua.

Bản thân cô cũng đang chờ con bé nhảy sang chủ đề này nên vừa nghe thấy thế, côchỉ cười rồi úp úp mở mở đáp lại: “Bọn chị là bạn đại học, sau này anh ấy ranước ngoài du học nên cũng cắt đứt liên lạc, dạo gần đây anh ấy về, bọn chị mớigặp lại nhau. Sao?”

Theo cách nói của chị ấy thì bọn họ chỉ giống những người bạn bình thường, lúcnày cô bé mới gỡ được tảng đá đang đè nặng trong lòng, “À... Chị ơi, chị thấyanh ấy là người thế nào?”

“Mỗi người một cảm nhận, cảm nhận của chị chẳng nói lên điều gì cả. Sao? Anh ấyvà em có gì hả?”

Nguyễn Hạ ngượng ngùng le le lưỡi, “Đâu mà!”

“Em từng thổ lộ với anh ấy nhưng bị cự tuyệt, xấu hổ chết đi được! Anh ấy bảo,trừ phi anh ấy chết, chứ không bao giờ anh ấy quên được người bạn gái cũ. Ôi...quả thực em xấu hổ đến nỗi chỉ ước có cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.”

“Thổ lộ ấy mà, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai kết quả, một là bị từ chối,hai là được chấp nhận, có gì mà phải xấu hổ.”

“Chị, chị có quen bạn gái cũ của anh ấy không?”

“Khóa nào?”

“Ừm... em cũng không biết.” Nguyễn Hạ tắc tịt. Tuy quen biết đâ lâu nhưng ngoạitrừ một lần do uống thuốc an thần quá liều, nửa đêm nói mê gọi tên “Ỉn con” rathì chưa bao giờ cô nghe Dung Lỗi tâm sự chuyện tình bi đát của anh ấy với bấtkỳ ai. “Em tò mò lắm, cô gái ấy ra sao mà lại khiến Kevin khó quên đến thếnhỉ.”

Thấy Cố Minh Châu im lặng không nói gì, Nguyễn Hạ lại tưởng chị mình khôngthích trò tọc mạch, thành thử cô bé cũng không gặng hỏi thêm.

Nhưng thực ra, lúc này Cố Minh Châu lại thấy khó chịu trong lòng.

Trông vẻ dồi dào sức sống đang thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt cô em gái,đột nhiên Cố Minh Châu thấy vẻ hững hờ của mình thật giả dối biết bao. Cố MinhChâu cũng hiểu, đối với Nguyễn Hạ mà nói, chị Sở Sở là người duy nhất để nó thổlộ những điều băn khoăn chỉ con gái mới biết với nhau.

Còn cô, cô đến với mục đích thăm dò tình địch, cô đã lên kế hoạch chu đáo để hạgục cô bé con đáng yêu này.

“Cà phê ngon thật!” Cố Minh Châu nói lảng sang chuyện khác, “Xem ra em đã họcđược ối thứ ở bên ngoài, chị thấy con người em bây giờ khác xa hồi mới đi rồiđấy, khỏe khoắn mà cởi mở hơn nhiều.”

Và quả thật Nguyễn Hạ đã liêu xiêu trước câu khen ngợi của cô. Cô bé liền cườitít mắt, đoạn kể thêm một số chuyện vui vui hồi còn ở bên đó, “A! Phải rồi! Đểem cho chị xem đồ án tốt nghiệp của em!” Nguyễn Hạ hớn hớ chạy vào buồng, látsau đá cầm ra một xấp hình phác thảo thu nhỏ, nâng niu trao cô xem.

Đó là hình line art của một bộ trang sức. Nhìn qua tranh vẽ rất lộng lẫy. Ánhmắt Cố Minh Châu lướt xuống phía dưới, một dòng chữ bay bướm, mờ mờ bằng nétchì, chính ngay tên của loạt tác phẩm - “Đá của Hạ Mạt”.

Và thế là trái tim gan lì từng trải của cô bỗng thắt lại.

“Đẹp đấy, nét vẽ có tiến bộ hơn rồi.” Cố Minh Châu xem qua một lượt rồi mỉmcười bảo.

Nguyễn Hạ chu môi, chừng như hơi thất vọng khi thấy cô phản ứng như vậy.

“Em muốn chị phải tỏ ra kinh ngạc đến mức nào? Nhiều năm không sờ đến những thứnày, từ lâu chị đã là kẻ tay ngang rồi.” Cố Minh Châu dửng dưng bảo, “Ngốc ạ!”

Bị bà chị lật tẩy nên Nguyễn Hạ chỉ còn biết lè lưỡi. Mắt vẫn nhìn chị Sở Sởdựa lưng vào thành ghế, những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ xuống chữ “Đá”trên hình vẽ, dường như đang nghĩ gì đó. Con bé khẽ gọi một tiếng, Cố Minh Châumới sực tỉnh, “À chị đang nghĩ nên bố trí em về đâu.”

“Chị, thực ra chị không cần sắp xếp hộ em đâu.” Nguyễn Hạ cười ngại ngùng, “Chịvất vả nhiều rồi, chị đừng bận tâm lo nghĩ thêm cho em nữa. Em đã trưởng thành,em có thể tự mình phấn đấu.”

“Chị chỉ muốn mang lại cho em một khởi đầu thuận lợi, còn sau này thế nào làphụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của em. Tiểu Hạ, quan điểm của chị là, phụ nữnên có một sự nghiệp chắc chắn, có thế thì vào lúc em gặp khó khăn trong tìnhyêu, ít ra em vẫn nắm chắc trong tay được chút gì đó. Song em không phải làchị, hẳn em đã có quan điểm và mơ ước của riêng mình, chị tôn trọng em, nhưngcũng luôn sẵn lòng hướng em đi theo con đường mà chị thấy tốt nhất.” Ngữ khícủa Cố Minh Châu vẫn mang vẻ tự tin và bình tĩnh mà Nguyễn Hạ luôn sùng bái bấylâu nay.

Nghe ngoài sân vọng vào tiếng còi xe inh ỏi, Cố Minh Châu bèn mở cửa sổ, ngó rachiếc xe BMW màu đỏ đang đỗ bên ngoài, cô cười bảo, “Mau ra mở cửa cho sếp củaem đi.”