Chí Tôn Chiến Thần

Chương 430: Mượn anh rể dùng một chút



Đinh Mộng Nghiên vẫn luôn nhìn về phía cổng lớn bệnh viện, suy nghĩ không biết rốt cuộc cảnh sát đi vào đó để làm gì.

Cuối cùng, chỉ mười phút sau, cô đã thấy được hình ảnh muốn xem.

Vài tên cảnh sát giải Kim Khắc Trung ra ngoài, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng, hai tay Kim Khắc Trung đã bị còng lại, sắc mặt xám như tro, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Thời điểm bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Giang Sách cố ý hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Kim Khắc Trung hô to một câu: “Ông Kim, sao thế nhỉ, ở phòng bệnh trong bệnh viện không quen, nên muốn tới ở trong đồn cảnh sát à?”

Kim Khắc Trung ngẩng đầu liếc nhìn Giang Sách, sau đó cúi đầu bước đi nhanh, xấu hổ không dám nhìn ai.

Rất nhanh sau đó, Kim Khắc Trung đã bị cảnh sát giải đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng Đinh Mộng Nghiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù nói không thể bỏ đá xuống giếng, không nên vui mừng khi thấy người khác gặp nạn, hành vi như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng Đinh Mộng Nghiên thật sự không thể che giấu sự vui sướng đang trào dâng trong lòng, thậm chí cô còn bật cười.

Giang Sách từ tốn nói: “Thấy rồi chứ, đây là kết cục khi đi ngược lại với quy tắc. Dù người đó có phải kẻ có tiền hay không có tiền, thì đều phải tuân thủ theo quy tắc tuần hoàn của thế giới này, không một ai là ngoại lệ.”

Đinh Mộng Nghiên nhún vai: “Ha, em không cần anh thuyết minh.”

Có điều, mọi chuyện đúng thật là thần kỳ, bọn họ mới vừa từ phòng bệnh đi ra, đã gặp phải người của Sở Y Tế tới đột kích kiểm tra, lại còn thấy cả Kim Khắc Trung bị bắt nữa chứ, giống như tất thảy đã được sắp xếp ổn thỏa ngay từ đầu.

Đinh Mộng Nghiên quay đầu nhìn về phía Giang Sách, cô luôn có cảm giác chuyện này không thể không liên quan đến Giang Sách.

Nhưng cô quay đầu nghĩ lại, Giang Sách cũng không có khả năng có được năng lực lớn đến cỡ đó, tuy rằng hiện tại anh ký được rất nhiều hợp đồng, thu lại được không ít tiền, nhưng có tiền không có nghĩa là có quyền.

Sở Y Tế, cục cảnh sát, toàn bộ đều là người bên phía chính phủ, mà một thường dân tóc húi cua như Giang Sách, sao có thể điều động họ tới đây?1

Vì thế nên Đinh Mộng Nghiên cũng không truy vấn gì nhiều, mà lái xe về nhà.

Thời điểm bọn họ về đến nhà, Đinh Khải Sơn vừa rửa chân xong, chuẩn bị đi ngủ, ông ấy nghi hoặc hỏi: “Này, sao mấy đứa đã quay về rồi? Không ở bệnh viện đợi sao?”

Đinh Mộng Nghiên vẫy vẫy tay: “Đừng nói nữa, gặp phải chuyện không hài lòng, nên về nhà ngủ vẫn là thoải mái nhất.”

Hai người vào phòng, khóa trái cửa phòng.

Không đợi Đinh Mộng Nghiên kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, Giang Sách đã chạy lại ôm eo cô, đè cô nằm trên giường.

“A, anh định làm gì hả?” Đinh Mộng Nghiên hoảng sợ.

“Em nói xem anh định làm gì?” Giang Sách nở nụ cười xấu xa: “Chúng ta đã đánh cược rồi mà, em thua, em phải sinh con cho anh.”

“Đừng, không cần đâu...”

Tuy ngoài miệng nói không cần, nhưng dường như Đinh Mộng Nghiên chẳng có bất kỳ hành động phản kháng nào, hơn nữa trong lòng còn có hơi thích thích.

Mà điều xấu hổ chính là, Giang Sách đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên ngực truyền lại cảm giác đau đớn.

Miệng vết thương tái phát.

Mặc dù là chiến thần Tu La, cũng không có khả năng đấu tranh với số phận.

Giang Sách đau đớn nằm trên giường, thở dốc từng hơi, nghỉ ngơi hai phút mới khôi phục lại được, cười khổ nói: “Miệng vết thương vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, xem ra trong vòng một hai ngày tới sẽ không thể làm bất kỳ động tác mạnh nào cả.”

Đinh Mộng Nghiên cười chọc mũi anh: “Hừ, con sói háo sắc, lần này anh không tìm cớ nữa sao? Không phải em thua mà không nhận phạt, mà là anh không được đó nhé.”

Giang Sách bất lực lắc đầu.

Sau đó, anh nói với vẻ đê tiện: “Trên người anh có thương tích, nhưng em thì không. Anh không thể vận động kịch liệt, nhưng em thì có thể.”

Đinh Mộng Nghiên nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “A? Anh có ý gì?”

Giang Sách ho khan một tiếng: “Ý là, anh có thể nằm bất động, nhưng em ngồi trên anh… Động.”

Đinh Mộng Nghiên không phải trẻ lên ba, đương nhiên vừa nghe đã hiểu được ý tứ trong lời nói, ngay tức khắc cô xấu hổ đỏ bừng mặt, tặng cho Giang Sách mấy đòn đấm đánh.

“Đồ lưu manh! Anh nói cái gì hả?”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

“Anh có xấu hổ không hả? Có xấu hổ không?”



Giang Sách cười ha ha: “Đây là hành vi bình thường của các cặp vợ chồng, có gì mà xấu hổ? Có muốn thử không?”

Đinh Mộng Nghiên hừ một tiếng: “Thử cái rắm ý? Thật không biết xấu hổ, em không thèm để ý anh nữa.”

Cô xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Đinh Mộng Nghiên đứng trước gương phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, khuôn mặt kia hồng cả lên.

Hô hấp của cô dồn dập, trái tim đập cực kỳ nhanh.

“Tự mình… Vận động?”

Trong đầu Đinh Mộng Nghiên hiện ra một loạt hình ảnh đáng xấu hổ, càng nghĩ càng ngượng, nhưng cũng càng hưng phấn.

Có điều, chung quy cô vẫn là kiểu phụ nữ bảo thủ, loại chuyện này, chỉ với thời gian ngắn như thế cô chưa thể tiếp nhận được.

Tối nay, hai người trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Mãi cho đến khi trời gần sáng, hai người mới lần lượt chìm vào mộng đẹp, và trong lòng tràn đầy mộng tưởng về loại chuyện đặc biệt đó.

Có lẽ, đã đến lúc rồi?

Đợi đến khi vết thương lành lại, lập tức…

Cốc cốc cốc.

Những tiếng đập cửa liên tiếp vang lên, đánh thức hai người khỏi giấc ngủ, Đinh Mộng Nghiên bĩu môi, mơ hồ bật dậy: “Mẹ, mới sáng sớm mà gõ cửa gì vậy?”

Kết quả, tiếng nói truyền từ bên ngoài vào không phải giọng của Tô Cầm, mà là…

“Chị, là em, Tô Nhàn đây.”

Tô Nhàn?

Đinh Mộng Nghiên lập tức ngồi dậy, cô và Giang Sách liếc nhìn nhau một cái, cô nhóc này sao tự dưng lại mò tới đây?

“Tô Nhàn, sao em lại tới đây?” Đinh Mộng Nghiên vừa mặc quần áo, vừa há mồm hỏi.

Tô Nhàn nói vọng từ ngoài cửa phòng vào: “Thì là muốn đến chào hai người. Chị, sao còn chưa rời giường được vậy? Có phải tối qua chị và anh rể đã dùng sức quá độ rồi không?”

“Phi phi phi, em nói cái gì vậy? Bản thân là con gái mà cũng không biết xấu hổ gì cả.” Mặt Đinh Mộng Nghiên lại đỏ bừng một lần nữa.

Hơn mười phút sau, hai người đã mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt chải đầu xong, vừa mở cửa phòng đã thấy Tô Nhàn.

Hôm nay, trông Tô Nhàn cực kỳ xinh đẹp.

Chiếc váy ren màu cam kết hợp với áo sơ mi kẻ sọc giống như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến lóa mắt, tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Mỗi khi nhìn thấy Tô Nhàn, Đinh Mộng Nghiên đều sẽ không kìm được mà nổi lòng ghen tị, tuy rằng Đinh Mộng Nghiên cũng thật xinh đẹp, từ khuôn mặt, dáng người đều là số một, nhưng thứ Đinh Mộng Nghiên thiếu lại chính là hơi thở thanh xuân của thiếu nữ có trên người Tô Nhàn.

Nói cách khác, khi đứng trước mặt Tô Nhàn, Đinh Mộng Nghiên luôn không kìm được mà tự cho rằng mình đã lớn tuổi, mặc dù cô mới chỉ hơn hai mươi.

“Chị!” Tô Nhàn và Đinh Mộng Nghiên ôm nhau.

“Anh rể!” Tô Nhàn tiếp tục ôm Giang Sách, hơn nữa thứ khiến Đinh Mộng Nghiên cảm thấy không thoải mái chính là, thời điểm Tô Nhàn ôm Giang Sách, cô ấy dường như vui sướng hơn.

Bình dấm chua trong lòng Đinh Mộng Nghiên đã rơi vỡ.

“Nào, ăn sáng thôi.” Tô Cầm nói vọng từ phòng khách.

Mọi người vây lại với nhau, bắt đầu ăn sáng.

Vì để chào đón sự xuất hiện của Tô Nhàn, Tô Cầm đã mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị một bàn ăn khá là phong phú.

“Oa, tay nghề của bác đúng thật là càng ngày càng tốt, đồ ăn nấu ngon hơn bố mẹ cháu rất nhiều.” Tô Nhàn vừa ăn vừa nói.

“Đứa nhỏ này, học được cách vuốt mông ngựa từ khi nào vậy?” Tô Cầm vui tươi hớn hở nói.

Phía bên này, Đinh Mộng Nghiên uống một ngụm cháo, tò mò hỏi: “Nói thật, Tô Nhàn, hôm nay em tới nhà bọn chị rốt cuộc là vì chuyện gì vậy? Nếu không có chuyện chắc chắn em sẽ không tới điện Tam Bảo, không cần ý đồ lừa gạt chị nhé.”



“He he, không chuyện gì có thể gạt được chị.” Tô Nhàn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Hôm nay em tới đây, là có chuyện thật sự cần sự giúp đỡ của chị.”

“Hừ, biết ngay mà.” Đinh Mộng Nghiên bỏ thêm một khối dưa muối, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tô Nhàn do dự vài giây, hít sâu một hơi, nói trước mặt mọi người: “Lần này tới đây, em muốn mượn anh rể dùng một chút!”

Phụt!

Giang Sách đang uống cháo bên cạnh, suýt nữa thì không khống chế được mà phun ra ngoài.

Đây là cái yêu cầu quỷ dị gì vậy?

Mượn anh dùng một chút sao? Dùng làm cái gì cơ chứ? Muốn xin đàn ông sao? Không đến mức đó, Tô Nhàn xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người theo đuổi.

Quay đầu nghĩ lại, có lẽ là lại muốn vay tiền anh?

Lạch cạch.

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên hoảng hốt, tay run rẩy, một chiếc đũa rơi xuống bàn.

Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, nhặt chiếc đũa lên lần nữa, cười như không cười nói: “Tô Nhàn, đừng có nhảm nhí nữa.”

Tô Nhàn nghiêm túc nói: “Không hề nhảm nhí, hôm nay em tới đây chính là để mượn anh rể dùng một chút.”

Đinh Mộng Nghiên buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tô Nhàn, hỏi: “Em mượn anh ấy làm gì vậy? Muốn anh ấy làm tài xế cho em?”

“Không phải!”

“Vậy thì làm gì?”

“Em muốn anh rể làm bạn trai em!”

Căn phòng ngay lập tức đóng băng, trên bàn ăn, vẻ mặt người nào người nấy cũng vô cùng ngượng ngùng.

Cháo trong miệng Giang Sách nuốt không xuống nổi mà phun cũng không ra, lỗ chân lông toàn thân đều mở to, động cũng không dám động, thời điểm anh dũng giết địch trên chiến trường anh cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Mẹ vợ Tô Cầm buông đũa xuống, mắt lạnh nhìn Giang Sách, nói với giọng lạnh băng: “Được lắm, Giang Sách, thật không ngờ cậu lại có bản lĩnh như vậy, trăng hoa với hai chị em cùng lúc?”

Giang Sách cạn lời, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt nữa.

Đinh Mộng Nghiên đập bàn một cái: “Rốt cuộc hai người sao lại thế này?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của hai người phụ nữ, Giang Sách hết đường chối cãi, nhìn về phía Tô Nhàn với vẻ mặt đau khổ: Bà nội tôi ơi, đừng có nói hươu nói vượn nữa được không? Sẽ xay ra án mạng đấy!

Ai ngờ, Tô Nhàn lại cười he he, thản nhiên nói: “Bác ơi, chị, hai người đừng hiểu lầm. Chiều nay cháu có một buổi xem mắt, cháu muốn anh rể đóng giả làm bạn trai của cháu, để đuổi đối tượng xem mắt đi.”

Nghe xong lời này, Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm mới dám thở phào một hơi.

“Hóa ra là như vậy sao.” Tô Cầm cầm chiếc đũa cười ha ha, nói: “Không phải chứ Nhàn Nhi, cháu không muốn đi xem mặt thì đừng đi, cần gì lừa gạt người ta?”

Tô Nhàn thở dài: “Đương nhiên là cháu không muốn đi, nhưng bố cháu cứ một hai buộc cháu phải đi.”

“Sao vậy, lần này lại là do bố cháu sắp đặt nữa sao?”

“Chứ gì nữa? Không biết bố cháu móc từ đâu ra đối tượng bắt cháu đi xem mắt, nói là người nối nghiệp tương lai của một tập đoàn lớn, rất có tiền, buộc cháu phải đi gặp mặt.”

Tô Cầm gật gật đầu: “Vậy chẳng phải cũng khá tốt sao?”

“Tốt cái gì cơ chứ?” Tô Nhàn nói với vẻ mặt đau khổ: “Bác không biết chứ, người đàn ông kia cũng đã gần bốn mươi tuổi! Thế thì cháu đi tìm bạn trai, hay là tìm thêm bố cho mình?”

“A? Bốn mươi? Bố cháu làm vậy đúng là có điểm thái quá.”

“Chính là vậy!”

Sau cuộc thảo luận giữa Tô Nhàn và Tô Cầm, đúng thật là đối tượng xem mắt lần này có điểm không đáng tin, nhưng không đi sẽ làm buồn lòng bố Tô Nhàn, cho nên tìm cách ứng phó một chút cũng không phải là không thể.

Chỉ cần Tô nhàn có bạn trai, đối phương chắc chắn sẽ biết khó mà lui.

Tô Cầm gật gật đầu: “Ừm, cái này đúng là cần giúp, Sách Nhi, hôm nay con đưa Nhàn Nhi đi một chuyến đi!”