Chí Tôn Chiến Thần

Chương 346: Đơn thuốc



Lòng tốt của Giang Sách lớn đến nỗi có lẽ cả đời này La Phong và Dương Quân Như cũng không thể trả hết được.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng, chỉ có thể dùng từ "cảm ơn" để thay thế.

Giang Sách xua tay, tỏ ý không có gì, sau đó ngồi ở mép giường nói với La Phong: "Tôi là bác sĩ, để tôi xem xét chân của anh, có lẽ có hi vọng anh đi lại được."

Câu nói này khiến La Phong vô cùng cao hứng.

Ai lại muốn khi còn trẻ lại bị gãy chân và nằm trên giường cả đời chứ?

Dương Quân Như giúp xốc chăn bông lên để lộ phần chân bị gãy.

Giang Sách bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc, anh hơi cau mày nói: "Vết thương rất nghiêm trọng, người ra tay rất tàn nhẫn. Nhiều nhất là tôi có thể khiến anh đứng lên và đi lại được, đá bóng hay vận động mạnh thì tuyệt đối không thể.”

Hai mắt La Phong sáng lên.

"Tôi có thể đi lại là được rồi, tôi là một huấn luyện viên, không phải một cầu thủ bóng đá, không đá được cũng không có vấn đề gì."

"Chỉ cần tôi có thể đi bộ, tôi vẫn có thể nuôi cả gia đình này."

Giang Sách cười gật đầu, nói tiếp: "Hai chân này muốn được chữa trị, cần rất nhiều dược liệu quý, nơi này đều không có."

Dương Quân Như cảm thấy trái tim hơi lạnh.

"Vậy phải làm sao?"

"Dược liệu quý rất đắt đúng không?"

Giang Sách nói: "Đừng lo lắng, tất cả tiền mua dược liệu, bao gồm cả chi phí chữa bệnh, tôi sẽ tính hết. Hơn nữa, các người không thể sống ở đây nữa, quá bất tiện, chữa trị cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi có một nơi thích hợp, để tôi đưa hai người qua đó."

Dương Quân Như và La Phong nhìn nhau, cảm thấy hơi xấu hổ.

Dương Quân Như rụt rè nói: "Anh Giang, anh đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, tôi không biết làm cách nào để trả ơn. Đặc biệt là 600 vạn, tôi..."

Cô ấy muốn nói rằng có lẽ cả đời này cô ấy sẽ không trả nổi, nhưng lời vừa tới miệng đã bị cô ấy nuốt vào.

Đinh Mộng Nghiên cười nói: "Ngốc quá, chúng tôi tình nguyện giúp cậu, cậu đừng có gánh nặng tâm lý. Nếu Giang Sách nói có chỗ thích hợp thì dọn đến ngay đi, nơi bẩn thỉu và lộn xộn như vậy, thật sự không phải nơi thích hợp để ở."

"Được."

Vì vậy, với sự giúp đỡ của Giang Sách, cùng với Dương Quân Như, họ đã bế La Phong lên xe và cố định anh ấy.

Đinh Mộng Nghiên hỏi Giang Sách: "Một lúc anh lấy ra 600 vạn, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Giang Sách cố ý làm ra vẻ chua xót: "Em biết mà, anh đã ký hợp đồng với đội xe và được trả lương dự chi trước. Tất cả tài sản của anh đều ở đây, vốn muốn tạo bất ngờ cho em, nhưng bây giờ đã hết sạch rồi."

“Ra vậy.” Đinh Mộng Nghiên nói rất cởi mở: “Có thể giúp đỡ người khác là điều bất ngờ lớn nhất đối với em rồi. Nhưng nếu vậy thì anh phải chăm sóc đội xe đúng không?”



"Ừ, sau này muốn chối cũng không được."

Trên thực tế, Giang Sách thậm chí còn không nghĩ đến việc chối.

Trong đội xe Ferrari, anh có thể lái những chiếc xe cao cấp nhất, đó là một trong những sở thích của anh, làm sao có thể từ chối được?

Bằng cách này, anh không chỉ lái được xe một cách chính đáng mà còn khiến vợ cảm thấy mình hào phóng, tại sao lại không làm nhỉ?

Mọi thứ đã sẵn sàng, Giang Sách điều khiển xe rời đi.

Trên xe.

Dương Quân Như tò mò hỏi: "Anh Giang, anh muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?"

"Y quán Nhân Trì."

"Hả? Đi khám bệnh ở đó à?"

"Đi khám bệnh, cộng thêm chỗ ở."

“Sống ở Y quán Nhân Trì sao?” Dương Quân Như hơi ngạc nhiên: “Làm sao có thể?”

Giang Sách nói: "Không sao đâu. Tôi rất quen với gia chủ của Y quán Nhân Trì-Tân Uẩn. Các người ở lại đây không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, nhà bọn họ rất lớn, lại ít người, thêm vài người thì náo nhiệt thêm chứ sao đâu.”

Cứ như vậy, Giang Sách đã lái xe trực tiếp đến Y quán Nhân Trì mà không hỏi ý kiến của Tân Uẩn.

Xe dừng lại.

Trước khi xuống xe, họ đã thấy rất nhiều người vây quanh lối vào của Y quán Nhân Trì, bên trong ồn ào vô cùng, không biết họ đang nói chuyện gì.

Đinh Mộng Nghiên nói: "Quả nhiên là y quán trăm năm, có nhiều người đến khám bệnh như vậy à?". Xin ủng hộ chúng tôi tại * TRЦмtrцуeИ . VN *

Khám bệnh?

Không giống.

"Các người ở trên xe chờ một lát, tôi sẽ kiểm tra tình hình."

Giang Sách mở cửa bước xuống xe, đi về phía y quán, vừa đi vừa nghe thấy rất nhiều lời bàn tán của những người xung quanh.

Khi bước vào trong y quán, thấy hai người đàn ông đang di chuyển ghế đẩu ngồi trong phòng, một người đàn ông mặt đầy mồ hôi, trông như vừa từ phòng tắm đi ra.

Một người đàn ông khác chỉ vào Tân Uẩn và hét lên: "Y quán trăm năm chó má gì thế? Thuốc mà anh trai tôi lấy ở đây, nói rằng thuốc sẽ trị khỏi bệnh trong vòng một tuần."

"Kết quả thì sao?"

"Kết quả anh trai tôi không những không hồi phục mà tình trạng còn tồi tệ hơn! Tân Uẩn, cô là “nữ hoa đà” cái rắm gì chứ? Nếu hôm nay không cho anh em chúng tôi một lời giải thích, cô sẽ không yên với tôi đâu!"

Bằng một vài từ đơn giản, Giang Sách đã biết chuyện gì đang xảy ra.



Loại chuyện này thực ra không phải mới, nếu có thầy thuốc trị bệnh, nhất định sẽ có một số người không thể chữa khỏi, sẽ gây ra tình trạng này.

Chỉ là Giang Sách không hiểu rằng với y thuật của Tân Uẩn, về mặt logic, chuyện như vậy là không thể xảy ra.

Ngay cả khi không thể chữa khỏi, Tân Uẩn cũng có thể đưa ra cách giải quyết thích hợp.

Không đến mức giống như bây giờ, tình trạng của bệnh nhân ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Theo bản năng, Giang Sách cảm thấy có vấn đề.

Anh bước vào và nhân viên định ngăn anh lại thì thấy Giang Sách nên nhanh chóng cho anh vào!

"Bác sĩ Giang, anh đến rồi à? Mau vào đi!"

"Gia chủ chúng tôi gặp phiền toái, anh phải giúp nghĩ cách đi."

Giang Sách không nói gì, và đi thẳng về phía Tân Uẩn.

Giờ phút này, Tân Uẩn bị công kích nặng nề, đối mặt với loại này cô cũng rất phiền, cô đang đau đầu tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt thì thấy Giang Sách đi tới.

Ngay lập tức, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Tân Uẩn.

Cô ấy đặt những gì trong tay xuống và nói, "Sách, anh đến rồi à?"

Ngọt ngào!

Gần gũi!

Giang Sách nhìn Tân Uẩn, sau đó nhìn hai người đàn ông, và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tân Uẩn thở dài: "Năm ngày trước, hai người anh em họ đến gặp tôi để khám bệnh, sau khi tôi kê đơn thuốc, tôi cho họ về. Bệnh tình của anh trai anh ta không nghiêm trọng, theo lý mà nói thì uống thuốc xong sẽ khỏi. Cũng không biết tại sao, bây giờ không khỏi mà còn trở nên tồi tệ hơn."

"Có việc này sao?"

Giang Sách có thể tin tưởng vào y thuật của Tân Uẩn.

Anh quay sang hai anh em và nói: “Tôi cũng là bác sĩ ở đây, để tôi xem thử nhé.”

"Được rồi, xem đi."

Giang Sách đưa tay bắt mạch, kiểm tra chi tiết cho người anh trai, cuối cùng hỏi: "Đưa cho tôi một đơn thuốc mà các người đã uống."

"Đây."

Người em trai đưa đơn thuốc, Giang Sách vươn tay xem qua, anh nở nụ cười.

Vấn đề được tìm ra rồi!