Chí Tôn Chiến Thần

Chương 134: Tống tiền



Mạc Thiếu Hồng lại không cảm thấy bất ngờ, anh ta đã sớm nghĩ Lăng Dao sẽ trả lời như vậy.

Anh ta vui tươi hớn hở nói: "Con người thời nay đó, sau khi giàu sang, có công danh rồi thì liền trở mặt, ngay cả người đàn ông yêu thương của mình cũng nỡ lòng bỏ rơi. Chao ôi, lòng người khó đoán mà!"

Lăng Dao tức giận nói: "Anh còn mặt mũi nào mà nói chứ? Lúc trước tôi đã trả giá cho anh bao nhiêu? Còn anh thì sao? Câu kết làm bậy với năm, sáu người phụ nữ khác sau lưng tôi, thật nực cười là tôi vẫn giao phó chân tình cho anh. Tôi đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!"

"Hiện tại anh còn muốn trở về tái hợp lại với tôi sao?"

"Ha ha, tự đi mà mơ giấc mộng hão huyền của anh đi!"

Lăng Dao đi tới cửa nhà, một tay đẩy cửa: "Đây là nhà của tôi, không hoan nghênh anh, mời anh hãy bỏ chìa khóa xuống rồi mau chóng rời đi!"

Mạc Thiếu Hồng thở dài.

"Được, được rồi, thật là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa, coi như tôi đã nhìn thấu cô."

Anh ta cất bước đi tới cửa rồi đột nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Dao Dao, tôi nghe nói gần đây cô có vẻ rất hot nhỉ? Phim điện ảnh cô quay rất ăn khách, bây giờ lại còn đang có kế hoạch quay phim mới. Đây là dấu hiệu sắp được thăng cấp thành nữ nghệ sĩ rồi đó. Xin chúc mừng, chúc mừng."

Lăng Dao cười khẩy: "Đây cũng không phải việc của anh."

"Ồ? Thật sao?" Mạc Thiếu Hồng lấy ra một ổ USB trong ngực ra, xoay nó trong tay rồi nói: "Chỉ là không biết những người hâm mộ cô khi biết thần tượng trông thì có vẻ trong sáng, đáng yêu, tính cách dịu dàng và hiền lành thực ra chỉ là một thứ đồ cũ bị người ta từng chơi đùa mà thôi, liệu còn có thể tiếp tục cảm thấy hứng thú với cô hay không?"

Sắc mặt của Lăng Dao thay đổi trong nháy mắt.

Cô ấy biết Mạc Thiếu Hồng đang đe dọa mình.

Năm đó Lăng Dao còn trẻ, thiếu hiểu biết và không có chút phòng bị nào trước đàn ông. Khi còn học đại học, cô ấy đã bị những lời ngon tiếng ngọt của Mạc Thiếu Hồng lừa dối và giao lần đầu tiên cho tên đàn ông còn chẳng bằng cầm thú này.

Đáng hận nhất là còn bị chụp được cảnh ân ái.

Mặc dù lúc ấy Lăng Dao nhất quyết muốn xóa nó, nhưng không ngờ Mạc Thiếu Hồng vẫn còn một bản sao lưu chứ!

"Anh... anh muốn làm gì?"

Lăng Dao vừa lo lắng vừa thấy nhục nhã. Cô ấy đã mò mẫm, lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy, phải trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết và cố gắng, không dễ gì mới chờ được cơ hội một bước bay lên trời cao.

Có lẽ nào chỉ mới bay được một nửa lại sẽ rơi xuống dưới ư?

Giấc mộng ngôi sao.

Chung quy chỉ là một giấc mộng?

Cô ấy không cam lòng!

Mạc Thiếu Hồng kỳ quái nói: "Cô cũng không cần phải sợ hãi. Tôi biết các nữ nghệ sĩ như các cô hình như có hiệp ước cấm yêu đương hẹn hò gì đó. Tôi cũng chẳng phải là loại người thích ép buộc người khác. Nếu cô đã không thích tôi mà lại có những hạn chế của hiệp ước thì thôi đi vậy, tôi cũng không muốn cô làm bạn gái của tôi."

"Chỉ là..."



Anh ta cười xấu xa nhìn Lăng Dao: "Gần đây tình hình kinh tế của tôi có hơi eo hẹp. Dao Dao, một ngôi sao lớn như cô thì chắc hẳn là kiếm được không ít tiền nhỉ? Cho tôi mượn một chút nhé?"

Bấy giờ Lăng Dao mới hiểu rõ.

Hóa ra là đối phương thấy mình đã thành công nên muốn lợi dụng những tấm ảnh ân ái chụp được năm đó để đe dọa nhằm lấy một khoản tiền từ mình.

"Đây là tống tiền! Là phạm tội đó!"

“Suỵt suỵt, đừng có nói khó nghe như vậy chứ.” Mạc Thiếu Hồng nói: “Tôi chỉ là "mượn" của cô thôi, sao có thể coi là tống tiền? Nếu cô cảm thấy là tôi đang tống tiền thì cô có thể gọi cảnh sát đến bắt tôi ngay bây giờ mà."

Lăng Dao tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống.

Cô ấy rất muốn gọi cảnh sát đến bắt người, nhưng cô ấy cũng biết rằng chỉ cần mình gọi cảnh sát thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, nói không chừng những bức ảnh sẽ bị lộ ra ngoài sớm hơn.

Không thể gọi cảnh sát.

Lăng Dao căm hận hỏi: "Anh muốn bao nhiêu tiền?"

"Ôi chao, vậy mới đúng chứ, tôi cũng không cần nhiều đâu, chỉ..." Mạc Thiếu Hồng duỗi ra hai ngón tay: "Hai trăm vạn tệ."

"Cái gì? Hai trăm vạn tệ? Sao anh không đi cướp luôn đi!"

Mặc dù gần đây Lăng Dao ngày càng nổi tiếng nhưng hiện tại số tiền tiết kiệm của cô ấy không tăng lên đáng kể. Có lẽ trong tương lai cô ấy sẽ có nhiều tiền như vậy, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa thể lấy ra được.

"Tôi không có!"

Mạc Thiếu Hồng lại chẳng tin rằng một ngôi sao lớn không thể chi ra hai trăm vạn tệ? Ha ha, nhất định là đang nói dối rồi.

Anh ta thản nhiên nói: "Trưa ngày mai, tôi đợi cô ở quán bar Lão Dương. Nếu lúc đó cô không lấy được tiền thì đừng trách tôi chia sẻ ảnh cho phần đông cư dân mạng."

"Mạc Thiếu Hồng, anh là đồ khốn nạn!"

Mạc Thiếu Hồng cười lớn rồi rời khỏi nhà, để lại Lăng Dao đứng ở cửa, uất ức rơi lệ.

Lúc trước bị lừa dối.

Bây giờ bị gài bẫy.

Chẳng lẽ cả đời này cô ấy đều không thể thoát khỏi "móng vuốt" của Mạc Thiếu Hồng sao?



Ngày hôm sau.

Giang Sách đến Giải trí Ức Mạch từ sớm, tùy ý đi tới đi lui như thường lệ để kiểm tra tình hình hoạt động của toàn bộ công ty.

Lúc đi đến phòng học diễn xuất, anh chợt nghe thấy giáo viên biểu diễn - Nhậm Chỉ Lan đang lớn tiếng răn dạy.

"Dì Lan dạy dỗ thật đúng là nghiêm khắc."



"Không biết ai xui xẻo mà bị dì Lan mắng như vậy nhỉ?"

Anh tò mò đi tới xem xét, sau khi nhìn thấy người bị mắng thì anh lập tức trở nên không bình tĩnh nổi.

Người bị khiển trách hóa ra lại là Lăng Dao!

Giang Sách cảm thấy khó hiểu. Anh đã từng chứng kiến kỹ năng diễn xuất của Lăng Dao từ trước, đừng nói là so sánh với người mới, thậm chí so sánh với những diễn viên cũ đã đóng phim hàng chục năm thì họ cũng chẳng bì kịp với cô ấy.

Thông thường thì cô ấy hay được Nhậm Chỉ Lan điểm danh khen ngợi, thường được chọn làm học sinh làm mẫu để cho các nghệ sĩ khác học hỏi.

Sao ngày hôm nay...

Sau khi lớp học diễn xuất kết thúc, Giang Sách chặn Nhậm Chỉ Lan ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Dì Lan, sao vừa rồi dì lại mắng Lăng Dao vậy?"

Nhậm Chỉ Lan thở dài: "Cũng không biết hôm nay có chuyện gì mà trạng thái của Lăng Dao vô cùng tệ, hoàn toàn chẳng nghe lọt những gì mà dì dạy, quên hết tất cả những gì mình đã học trước đây. Điều khiến người ta bực bội hơn nữa là kỹ năng diễn xuất sở trường của mình mà con bé cũng không phát huy được. Con nói dì có thể không nổi nóng hay sao?"

"Nghiêm trọng như vậy à?"

“Đúng đó.” Nhậm Chỉ Lan nói: “Sách nhi, bồi dưỡng nghệ sĩ không chỉ là trau dồi kỹ năng mà còn là tu dưỡng phẩm chất tâm lý của họ. Dì cảm thấy dường như Lăng Dao đang có điều gì đó bận tâm, con phải dành thời gian khuyên răn, chỉ bảo con bé. Chẳng phải bộ phim truyền hình mà con bé đóng vai chính sắp khởi quay sao? Nếu con bé lấy loại trạng thái này mà đi diễn thì nguy mất."

Giang Sách gật đầu: "Được rồi, con hiểu rồi."

Sau khi hai người tách ra, Giang Sách lập tức cho người gọi Lăng Dao đến văn phòng của mình.

Giang Sách nhìn Lăng Dao, quả nhiên phát hiện ra sắc mặt của cô ấy không ổn.

Không có tinh thần lạc quan tiến về phía trước như thường ngày, ngay cả ánh mắt nhìn mọi người cũng là ánh mắt lảng tránh, như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Hơn nữa lại cứ bị phân tâm, không biết đến tột cùng trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

Như Nhậm Chỉ Lan đã nói, Lăng Dao đang gặp rắc rối.

Giang Sách bình tĩnh hỏi: "Lăng Dao, lớp diễn xuất của cô hôm nay có vẻ không được tốt lắm."

Lăng Dao cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Giang, đó là vì tôi không lĩnh hội được điều cốt yếu trong lời dạy của cô giáo Nhậm. Lần sau nhất định tôi sẽ lắng nghe cẩn thận."

Giang Sách nở nụ cười.

"Cô không lĩnh hội được điều cốt yếu, hay là hoàn toàn không có lòng dạ để lĩnh hội?"

"Hả? Tổng giám đốc Giang, lời này của anh là có ý gì?"

Giang Sách thở dài: "Lăng Dao, đừng giấu giếm nữa. Mọi người đều có thể thấy được cô đang có chuyện bận tâm. Nếu cô không tiện nói chuyện với người ngoài thì cứ nói với tôi đi. Cứ giữ mãi trong lòng cũng không tốt đâu."

"Ặc..."

Lăng Dao cắn môi, trong lòng rối rắm hồi lâu mới chậm rãi nói: "Thật ra là tôi... tôi... mẹ tôi bị bệnh."