Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 70: Lá gan nhỏ như thỏ



Hôm nay Tô Tiểu Mễ đặc biệt dậy thực sớm, rón ra rón rén xuống giường, nhìn thấy Nghiêm Ngôn vẫn còn ngủ rất say liền vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho người mình yêu, nấu xong lại cẩn thận múc vào hộp giấu vào trong cặp. Mà Nghiêm Ngôn cũng vừa tỉnh lại thấy Tô Tiểu Mễ biểu tình khác thường đứng ở phòng khách.

“Em đang làm gì?”

“Không phải đang rèn luyện thân thể khỏe mạnh sao?” Nói xong Tô Tiểu Mễ còn phối hợp làm vài động tác như đang vận động, Nghiêm Ngôn lướt qua cậu: “Tốt nhất đừng có bày mấy chuyện kỳ quái không đâu”

“Không được nói em như vậy”

Nghiêm Ngôn vào trong rửa mặt chuẩn bị đâu vào đấy rồi ra ngoài, cầm lấy sữa tươi Tô Tiểu Mễ chuẩn bị từ trước vừa uống vừa hỏi Tô Tiểu Mễ: “Công việc thế nào?”

“Rất tốt, mọi người đều rất tốt thường hay giúp đỡ em, anh nói xem có phải bọn họ có ý với em rồi?” Lo lắng, thở dài

“Em nghĩ nhiều”

“Dù thế nào cũng phải đề phòng”

“Anh đã nói em suy nghĩ quá nhiều, đầu óc đừng tối ngày nghĩ chuyện méo mó, mau ăn cơm, nếu không anh không đợi em đâu đấy”

Tô Tiểu Mễ vội vàng vọt tới bên cạnh bàn, cầm bánh bao nhét vào trong miệng. Nghiêm Ngôn nhìn bộ dáng hấp tấp của Tô Tiểu Mễ thì hỏi: “Tô Tiểu Mễ, em rửa mặt đánh răng chưa đó?”

“Chưa, chưa kịp, nếu không hôm nay khỏi đánh răng rửa mặt vậy”

Nghiêm Ngôn ăn bánh bao lắc đầu thở dài: “Anh không ngờ em lại lôi thôi lếch thếch đến vậy” Trên mặt còn trưng ra biểu tình hối hận vạn phần, Tô Tiểu Mễ một ngụm nuốt xuống bánh bao: “Anh không ngờ gì chứ, chỉ có hôm nay đầu em thiếu dưỡng khí chứ bình thường em đều đánh răng”

“Vậy thì nhanh đi”

Tô Tiểu Mễ vô cùng nghe lời gật đầu xông vào phòng đánh răng, miệng ngậm cả đống bọt trắng phao còn cố ngoái đầu ra ngoài: “Anh nói em có nên tắm luôn không, chứ nói thật một canh giờ mà không tắm em liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, anh nói em có phải quá ở sạch rồi?”

“Biểu hiện quá … sức” Nghiêm Ngôn lườm Tô Tiểu Mễ đang cố gắng biểu hiện.

Thật vất vả Tô Tiểu Mễ mới nhịn đến buổi trưa, giờ nghĩ vừa đến cậu liền ôm túi của mình chạy đến phòng làm việc của Nghiêm Ngôn, có lẽ chạy nhanh quá mức đến nơi đã thở không ra hơi, chỉ có thể gục trên bàn làm việc của Nghiêm Ngôn thở hổn hển. Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ chật vật nằm trên văn kiện của hắn còn không tự biết, đã vậy còn khiến cho mặt giấy nhăn nhúm khó coi. Đến khi hơi thở ổn định trở lại Tô Tiểu Mễ mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Nghiêm Ngôn, ngượng ngùng bò khỏi bàn làm việc “Ngôn, hiện tại ban ngày ban mặt, anh không nên có ý đồ với mấy chuyện sắc sắc kia nha”

“Anh không nghĩ gì cả”

“Anh còn dối, vậy tại sao anh lại nhìn chằm chằm thân thể của em, chỉ cần liếc sơ thôi em đã biết anh suy nghĩ bậy bạ gì rồi”

”Tô Tiểu Mễ, em đang ảo tưởng sức mạnh đó a” Nghiêm Ngôn đứng lên: “Đi thôi, đi ăn cơm”

Nghe thấy ra ngoài ăn cơm, Tô Tiểu Mễ hấp tấp kéo áo Nghiêm Ngôn, biểu tình không mấy tự nhiên: “Ngôn, ra ngoài ăn phiền phức lắm”

“Vậy em muốn thế nào” Nghiêm Ngôn ôm tay nhìn thẳng Tô Tiểu Mễ.

‘Buổi sáng em cố ý làm thêm một phần đồ ăn, một mình ăn không hết”

“Không phải nói em đừng có làm mấy chuyện nhàm chán này sao, em chẳng có lần nào nghe lọt”

“Chuyện này sao có thể nói nhàm chán” Tô Tiểu Mễ nhìn Nghiêm Ngôn không tức giận như trong tưởng tượng, cười hì hì từ trong túi lấy ra hai hộp cơm. Đem một hộp cẩn thận đẩy tớ trước mặt Nghiêm Ngôn: “Ăn không?”

Khuôn mặt Nghiêm Ngôn rất thối, không tự nhiên ngồi lại vị trí của mình, mở ra hộp cơm tiện lợi cầm đũa đâm đâm vào cơm như thể trút giận: “Tối ngày đều làm chuyện ngu ngốc” Nói xong thì gắp một món đút vào trong miệng.

Tô Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười rạng rỡ mở ra hộp cơm của mình, còn đem thịt gắp vào hộp Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn bực bội trách: “Em cũng ăn đi, muốn mập chết anh phải không?”

Tô Tiểu Mễ vẫn cười mị mị: “Ngôn, anh không biết lúc trước em cô đơn cỡ nào đâu, hiện tại mới tràn ngập hạnh phúc ”

Nghiêm Ngôn không đáp lại chẳng qua nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ, sau đó cúi đầu ăn cơm, lần này hắn không đả kích Tô Tiểu Mễ.

Chờ hai người cơm nước xong xuôi, Tô Tiểu Mễ lại đem hai hộp cơm nhét trở về trong túi vội vàng đi làm. Mặc dù nói là thực tập nhưng đa số thời gian đều khảo sát ngoài công trường, trí óc không mệt nhưng trên thân thể như bị tra tấn, hơn nữa trước đó ở nhà Nghiêm Ngôn quen ăn sung mặc sướng, lúc tan việc cả người cậu đã mệt như không còn phải của mình, đứng ở nơi đó chờ Nghiêm Ngôn tới đón.

Không bao lâu xe Nghiêm Ngôn đã ngừng trước mặt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ mới đặt mông vào ghế liền ai oán nào than khổ, nào than mệt: “Ngôn ~~ đứng một ngày tay chân em nó rã rời hết rồi”

“Mới đi làm hai ngày đã không chịu nổi?”

“Ai biết đi làm mệt mỏi như vậy, sớm biết ở nhà còn khỏe hơn”

“Em chỉ có thứ này là có tiền đồ”

Tô Tiểu Mễ nhào tới trên người Nghiêm Ngôn cọ cọ sờ sờ: “Người đàn ông của em có tiền đồ được rồi, em thì chẳng cần tiền đồ gì đâu”

“Tránh ra, anh còn đang lái xe”

“Em tin tưởng kỹ thuật của anh”

Đột nhiên Nghiêm Ngôn phát hiện có đôi khi hắn căn bản không có cách trị Tô Tiểu Mễ.

Về đến nhà Tô Tiểu Mễ như cục bùn nhão nằm gục trên ghế salong, Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh cậu hút thuốc mở ti vi. Tô Tiểu Mễ nhân cơ hội bò tới tựa đầu trên đùi Nghiêm Ngôn, cùng hắn xem ti vi.

“Ngôn, chúng ta đi mướn DVD về xem, buổi tối xem một phim điện ảnh được không?”

“Không phải em mới vừa than mệt?”

“Em xem phim là để bổ sung thể lực, hơn nữa đã lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng xem DVD”

“Em biết anh không thích phim lãng mạng rồi đó”

“Thế. . . . . .”

“Cũng không xem phim hoạt hình”

“Anh sao mà khó hầu hạ quá à” Tô Tiểu Mễ bĩu môi, “Xem phim kinh dị đi” Tô Tiểu Mễ đưa ra lựa chọn tiếp theo, Nghiêm Ngôn không trả lời, bình thường không nói chuyện đại biểu đồng ý, vì vậy cậu rời khỏi đùi Nghiêm Ngôn đứng lên mặc xong giày liền đi ra ngoài: “Vậy anh chờ em về, em đi nhanh lắm”

Nói trở lại ngay vậy mà Tô Tiểu Mễ ở trong tiêm lựa DVD gần một canh giờ, ông chủ thấy cậu không chọn được bèn giới thiệu bộ phim Thailand 《 Quỷ Ảnh 》, mướn xong phim cậu vui vẻ chạy vào siêu thị mua chút đồ ăn. Về đến nhà Tô Tiểu Mễ đầu tiên chạy đi nấu cơm hai người cùng ăn, sau đó kéo Nghiêm Ngôn tới trên ghế salong, tắt hết đèn chung quanh, cả gian phòng bị bóng tối che phủ chỉ thấy được tàn thuốc màu đỏ trong tay Nghiêm Ngôn. Tô Tiểu Mễ mở phim, rồi bám sát vào người Nghiêm Ngôn.

“Em ngồi qua kia đi, ai đời xem phim mà ngồi sát rạt vậy” Nghiêm Ngôn đẩy đẩy Tô Tiểu Mễ vẫn không nhúc nhích.

“Không phải em đang lo anh sợ sao?”

“Đa tạ em quan tâm, bây giờ em chỉ cần ngồi qua bên kia là được.”

Tô Tiểu Mễ nghe lời nhích sang bên cạnh một chút nhưng chỉ có một chút, một chút thôi, phim bắt đầu chiếu cảnh đầu tiên Tô Tiểu Mễ đã bị hình ảnh lẫn âm thanh dọa sợ bịt chặt hai tai, đặc biệt là màn cuối cùng thì ra nữ quỷ vẫn cưỡi trên cổ nam chính, tay Tô Tiểu Mễ đã ứa mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Nghiêm Ngôn lại phát hiện người nọ không có biểu tình như đang sợ hãi vẫn ngồi im tại chỗ, một chút phản ứng cũng không có. Đôi khi Tô Tiểu Mễ thật hoài nghi Nghiêm Ngôn liệu có phải sinh từ tảng đá ra không. Màn ảnh chiếu hết cảnh cuối, Nghiêm Ngôn duỗi sống lưng mỏi nhừ, tắt TV mở đèn lên chuẩn bị đi tắm. Khi hắn vào phòng tắm, tại đại sảnh chỉ còn lại một mình Tô Tiểu Mễ, hình ảnh nữ quỷ kia lại lần nữa hiện lên trong đầu Tô Tiểu Mễ, càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng lo lắng, một lát sau cậu không nhịn được nữa liều mạng gõ cửa phòng tắm: “Ngôn, mở cửa nhanh”

“Tại sao”

“Em sợ!”

“Tự mình đòi xem, xem xong lại sợ, đáng đời” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không đồng tình cảnh ngộ của Tô Tiểu Mễ.

Vốn tưởng rằng Nghiêm Ngôn sẽ vọt ra ôm lấy mình, siết bản thân vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi: Đừng sợ, đừng sợ, Tô Tiểu Mễ, có anh ở đây. Sự thật luôn phủ phàng, bị Nghiêm Ngôn vô tình cự tuyệt, cậu liều mạng quay đầu lại nhìn phía sau ghế salong, phía sau cửa, trong phòng ngủ, nghe được chút tiếng động thì sợ đến muốn thót tim. Cậu muốn khóc lắm, hình như có thứ gì đang đeo trên lưng cậu: “Ngôn, em van anh, mở cửa đi, em sợ lắm”

Sau khi Nghiêm Ngôn tắm xong vừa ra khỏi đã bị Tô Tiểu Mễ mặt như đưa đám ôm chầm lấy mình: “Ngôn, phía sau em có phải có thứ gì không”

“Có rắm, nhanh đi tắm”

“Không, em đang tắm sẽ có một bàn tay từ hồ tắm vươn ra” Lần này bất luận Nghiêm Ngôn nói thế nào Tô Tiểu Mễ chết cũng không buông tay, cuối cùng Nghiêm Ngôn đành phải buông ta, buổi tối Tô Tiểu Mễ núp trong ngực Nghiêm Ngôn ngủ.

Nằm mơ lại mơ thấy hình ảnh trong phim, cậu biến thành nam chính còn nữ quỷ đang trèo lên cổ cậu, cúi đầu nhìn cậu chằm chằm. Tô Tiểu Mễ hoảng sợ thét chói tai giật mình thoát khỏi cơn mộng, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh. Nghiêm Ngôn mở mắt nhẹ giọng hỏi: “Nằm ác mộng?”

Tô Tiểu Mễ thành thật gật đầu lại lần nữa chui vào trong ngực Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn cảm nhận được cơ thể Tô Tiểu Mễ run lên từng hồi, dịu dàng hôn lên trán cậu, trong lòng nghĩ: Xem ra, sau này không thể xem phim kinh dị nữa. Thằng nhóc Tô Tiểu Mễ này lá gan nhỏ như thỏ ấy.