Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 47: Anh em nhà họ Lâm



Lâm Khải Trạch phải nhờ đến sự trợ giúp của vệ sĩ riêng mới thoát khỏi được vòng vây của phóng viên săn tin.

Hắn rời khỏi Trương Thị khi hợp đồng giữa hai bên còn chưa được kí kết, đôi mắt của hắn bây giờ đằng đằng sát khí, đến cả trợ kí của hắn ngồi ở ghế lái cũng phải run sợ vài phần.

Lâm Khải Trạch mở lại video về buổi họp báo ra nghiền ngẫm. Rốt cuộc cô gái này là ai, mà biết rõ về chuyện của hắn và Trương Nhược Vũ đến như vậy?

Tối ngày hôm ấy Lâm Khải Trạch hẹn Trương Nhược Vũ uống rượu ở một bãi biển vùng ngoại ô, chuyện đó chỉ có cô ấy biết, hắn biết. Mạng xã hội của Trương Nhược Vũ sau đó đều bị hacker khóa hết, rõ ràng không có bức hình nào về đêm hôm đó.

Trương Nhược Vũ chết rồi, bạn thân của cô là Uyển Dư còn không biết đến chuyện này thì tại sao cô ta lại biết?
-Hắc Minh, nhanh chóng điều tra về bức ảnh đó cho tôi, nếu thật sự có tấm ảnh đó phải gỡ nó xuống ngay lập tức, phong tỏa tất cả thông tin ngày hôm nay. Còn nữa, phải điều tra lai lịch của cô gái bí ẩn đó rồi bắt về đây.

-Dạ.

Xe của Lâm Khải Trạch dừng trước bệnh viện mà Nhược Vũ đang điều trị, cả đêm hôm qua cô không về nhà, hỏi người giúp việc mới biết cô bị viêm loét dạ dày phải mổ nội soi.

Lâm Khải Trạch là người không thích đến bệnh viện, trước đây không thiếu những cô nhân tình dùng chiêu trò giả bệnh để hắn quan tâm nhưng hắn là loại người gì chứ, hắn chỉ thích vui chơi qua đường chứ chẳng thật lòng với ai nhưng Châu Nhược Vũ thì khác.

Cô khiến hắn phải trằn trọc mỗi đêm, khiến hắn muốn bao bọc cô trong vòng tay để che chở, tiếc là cô đã là người của em trai mình.
Lâm Khải Trạch đã chuẩn bị sẵn một bó hoa hồng tươi đỏ rực, lấy lại dáng vẻ bình thường nhất để vào gặp Nhược Vũ.

Lâm Nhất Phàm ở trong phòng đến buồn chán mà Nhược Vũ vẫn chưa chịu tỉnh lại, hắn đứng lên lắc đầu vặn khớp cổ một cái thì có tiếng gõ cửa truyền tới.

Từ tấm kính trong suốt nhỏ ở cánh cửa, Lâm Nhất Phàm có thể nhìn rõ là anh trai của mình đến.

Mớ bòng bong ở Trương Thị còn chưa giải quyết xong mà lại nhớ tới em dâu rồi.

Lâm Nhất Phàm hừ lạnh, miễn cưỡng đi ra mở cửa nhưng mới bước được một bước chân, hắn chợt lùi lại dùng chân đá hai chiếc dép dành cho bệnh nhân, trong tình trạng một rách một lành vào gầm giường giấu đi.

Hắn cũng chẳng biết hành động của mình có ý nghĩa gì nhưng làm vậy hắn thấy an tâm hơn.

Nhược Vũ hé mắt nhìn Lâm Nhất Phàm đã đi ra ngoài mở cửa thì ai oán không dứt, trời ạ, cô mắc đi vệ sinh lắm rồi, có người vào cô phải làm sao đây?
Lâm Khải Trạch cũng hơi bất ngờ vì em trai mình chịu ở đây chăm sóc người bệnh, hắn trao cho Lâm Nhất Phàm một cái nhìn thân thiện rồi bước vào trong.

Nhược Vũ vẫn nhắm mắt không nhúc nhích.

Lâm Khải Trạch đặt bó hoa lên tủ gần giường bệnh rồi ngắm nhìn Nhược Vũ. Sắc mặt của cô đầy mệt mỏi, đôi môi đỏ mọng thường ngày giờ trở nên tái xanh khiến hắn không khỏi đau lòng.

Hắn toan đưa tay vuốt mấy sợi tóc mất trật tự trên trán Nhược Vũ, thì người đàn ông còn lại trong phòng đột nhiên lên tiếng.

-Anh hai có lòng đến thăm vợ của em như vậy, vợ chồng em rất cảm ơn. Hôm qua cô ấy mới phẫu thuật nên sức khỏe còn yếu. Khi nào cô ấy tỉnh lại em sẽ nói lại với cô ấy là anh có ghé qua. nhưng mà anh hai à, cô ấy họ Châu, không phải họ Trương.

Giọng của Lâm Nhất Phàm dù nhẹ tênh nhưng nghe kỹ thì rõ ràng có bao nhiêu phần địch ý.
Bàn tay của Lâm Khải Trạch cũng khựng lại giữa không trung, hắn thu tay về nhìn khuôn mặt tối đen của Lâm Nhất Phàm tươi cười đáp lại.

-Anh vẫn còn đủ minh mẫn để nhận biết được, không cần em trai của anh phải nhắc nhở nhưng mà đồ đánh rơi anh có quyền nhặt lên đấy.

Nói rồi hắn quay đầu nhìn Nhược Vũ một cái rồi luyến tiếc rời khỏi phòng bệnh.

Nhược Vũ tuy không mở mắt nhưng bằng cái mũi nhạy cảm của mình, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc của hai anh em nhà họ Lâm. Cái gì mà đồ đánh rơi thì có quyền nhặt, Lâm Khải Trạch đó dám xem cô là món đồ chơi sao.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người, Lâm Nhất Phàm hậm hực ngồi xuống ghế, đưa tay bóp mũi của Nhược Vũ.

Nhược Vũ hít thở không được đành cắn răng mở mắt, cô dùng hết sức bình sinh mà hét lên.
-Anh định ám sát tôi à?

Lâm Nhất Phàm thu tay về, khoanh hai tay trước ngực nhướng mày hỏi.

-Giả vờ đủ chưa?

Giả vờ gì? Hắn là nói tới chuyện cô giả ngủ hay là đang nói đến chuyện khác?

Nhược Vũ lơ đãng nhìn đi chỗ khác vờ như không nghe thấy.

Lâm Nhất Phàm cũng không vội cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.

Khoảng mười phút trôi qua Nhược Vũ không chịu đựng được nữa mới nhỏ giọng năn nỉ.

-Chồng à, anh có thể giúp người vợ xinh đẹp tội nghiệp này một chuyện được không?

Lâm Nhất Phàm lặng im không trả lời.

Nhược Vũ liếm liếm môi gượng ngồi dậy. Lâm Nhất Phàm nhíu mày nắm chặt cánh tay cô vô cùng khó chịu.

-Cô không nằm yên một chỗ được à, có phải muốn chết không?

-Nằm yên cái đầu anh, tôi là con người, là con người đó, tôi cần phải thải nước, anh có hiểu không?
Nhược Vũ mất bình tĩnh quát vào mặt hắn quên luôn cả hình tượng.

Hình tượng là gì, có giúp cô ba ngày không cần đi vệ sinh được không?

Lâm Nhất Phàm bị mắng nhưng không giận, còn có chút buồn cười. Hắn hít một hơi đỡ Nhược Vũ ngồi dậy, xong lại gỡ chai dịch truyền xuống rồi dìu cô vào phòng vệ sinh.

Nhược Vũ ở trong này không dễ dàng gì mới ngồi xuống bồn cầu nhưng Lâm Nhất Phàm vẫn còn trơ trơ đứng đó không chịu rời đi.

Nhược Vũ ngại ngùng không biết nên hành sự thế nào, thì Lâm Nhất Phàm lên tiếng giục.

-Cô còn đợi tôi cởi đồ giúp sao, tôi cũng không ngại đâu.

Nhược Vũ mím môi định đưa tay lên đấm cho hắn một phát nhưng kim tiêm truyền dịch còn găm vào tay, cô “rít” lên một tiếng rồi nghiến răng nói.

-Lâm tiên sinh, anh có thể ra ngoài để tôi dễ làm việc không?
Nhược Vũ nói làm Lâm Nhất Phàm có hơi ngớ người, loại chuyện này đúng là không thể làm trước mặt người khác nhưng trong này không có chỗ để treo chai dịch truyền.

Hắn chật lưỡi quay mặt ra ngoài rồi thản nhiên lên tiếng.

-Tôi không thèm nhìn trộm đâu, làm nhanh lên.

Nhược Vũ liếc hắn đến méo mặt nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nghe tiếng xả nước dứt rồi, Lâm Nhất Phàm mới lên tiếng hỏi.

-Xong chưa?

-Rồi.

Lâm Nhất Phàm quay đầu đỡ lưng cho Nhược Vũ. Không hiểu sao lúc nhìn thấy cô xấu hổ cúi đầu hắn lại thấy cô thật xinh đẹp, khuôn mặt thanh thuần không môi son má phấn, cũng không áo váy kiêu sa mà lại mỹ miều tới như vậy.

Lâm Nhất Phàm đỡ Nhược Vũ lên giường xong thì bắt đầu giờ lên lớp.

-Sáng nay cô làm gì vậy?

Không thể nào có chuyện bệnh nhân nằm một chỗ mà vết thương lại bị bung chỉ, kim tiêm truyền dịch hai bên cũng rơi rớt ở bên ngoài, lúc hắn mới tới nhìn cô cứ như là sắp tắt thở tới nơi vậy.
Nhược Vũ không biết phải trả lời thế nào cho thoả đáng, Lâm Nhất Phàm là kiểu người từ khi còn nằm trong bụng mẹ đã mắc bệnh đa nghi, nên cô không biết phải nói làm sao cho hắn đừng nghi ngờ.

Hắn cứ nhìn chằm chằm không chịu buông tha cho cô, Nhược Vũ đành nhắm mắt nói đại một lí do để chống chế.

-Tôi rời giường đi vệ sinh, chẳng may bị ngã.