Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chương 7



“Đúng vậy, anh điên rồi.”Tròng mắt đen trầm xuống “Ở trước mặt em, anh vẫn giả dạng làm một đứa em traingoan ngoãn! Anh sợ mình sẽ hù dọa em, sợ em trốn tránh anh, cho nên anh... Muốnđợi đến một ngày có thể nắm chặt toàn bộ tâm tư của em, để em có can đảm đối mặtvới tình cảm của chúng ta! Nhưng kết quả thì sao? Em trốn tránh anh còn cùngngười khác đi hẹn hò... Nói cho anh biết, em đã không còn yêu anh, không còn muốnở bên cạnh anh nữa rồi phải không?”

“Không phải...” ThẩmThiên Vi hốt hoảng lên tiếng. Cô làm sao có thể không yêu quý hắn, không muốn ởbên cạnh hắn chứ? Cô yêu quý hắn, yêu đến nỗi lòng cũng đau đớn nhưng... Đây chẳngqua là tình cảm chị gái đối với em trai thôi, không phải sao?

“Thiên Dục, chị rất yêuquý em, bởi vì em là em trai của chị!”

“Em có thể gạt anh nhưngem có thể lừa gạt lòng mình sao?” Thẩm Thiên Dục trầm giọng, tròng mắt đen nheolại “Thẩm Thiên Vi, em hãy suy nghĩ nguyên nhân tại sao em muốn trốn tránhanh... Là bởi vì em phát hiện, em yêu anh!”

Đó không phải là tình cảmcủa một người chị gái đối với em trai, cho tới bây giờ đều không phải! Không cómột người chị gái nào sẽ viết tràn ngập trên giấy trắng tên tuổi của em traimình, càng không có chị gái sẽ vì trốn tránh tình cảm của mình đối với em traimà lựa chọn cùng người khác hẹn hò.”

“Không nên nói nữa!” ThẩmThiên Vi mất khống chế thét chói tai, cô ngồi sững sờ trên mặt đất tuyệt vọngkhóc lớn.

Cô không cần nghe nữa!Lời của hắn giống như là mũi dao mở ra vỏ ngoài chắc chắn, phơi bày tất cả sựthật bị chôn dấu. Cô không thể nghe, cũng không muốn nghe! Tất cả không phảinhư thế, tất cả đều là hắn đang nói bậy!

“Không phải vậy, chịkhông yêu em! Không phải cái loại tình yêu đó, không phải, không phải, không phải!”

Cô phát điên mất. ThẩmThiên Dục suy nghĩ trong lòng. Nói hắn không đau lòng là gạt người nhưng hắn vẫnnhư cũ cho việc mình làm là đúng.

Không có một nhát trí mạng,cô làm sao có thể nhìn thẳng vào tình cảm này? Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay dàinâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình: “Anh nhẫn nhịn đủ rồi, anh không chịu nổi khiem rời khỏi anh càng không nhịn được khi em ở bên cạnh người đàn ông khác! ThẩmThiên Vi, em nhất định chỉ có thể là của anh... Bắt đầu từ bây giờ, em tốt nhấtnên chuẩn bị tâm lý!”

“Thiên Dục...” ThẩmThiên Vi vô lực lắc đầu, cô vịn vào cánh tay hắn “Chúng ta không thể làm như vậy.”

“Chỉ cần anh muốn,không có việc là không thể, anh sẽ không để cho em né tránh anh, tuyệt đối sẽkhông!” Môi của hắn bá đạo đặt lên môi cô, mà cô chỉ có thể mặc cho hơi thở củahắn che mất không còn đường để lui.

“Renggggg...” Tiếngchuông mười hai giờ vang lên, cho thấy đêm giáng sinh đã qua. Tất cả ảo ảnh tốtđẹp đều tan thành mây khói. Trở lại thế giới hiện thực, tất cả yêu hận rối rắmbắt đầu đan xen vào nhau...

“A, thật không nghĩ tới,việc cậu làm lại trở thành công cốc rồi.” m thanh lười biếng mang theo giọngnói trêu chọc vang lên. Từ một gốc cây rậm rạp, gần như có thể nhìn thấy chủnhân của tiếng nói ấy đang nhàn nhã nằm trên cây, nhắm mắt nghĩ ngơi.

Ánh nắng buổi trưa quáchói chang cho nên bóng cây đại thụ trở thành nơi lý tưởng nhất trong sân trường.

“Dục khốn kiếp, cậucũng quá vô dụng rồi? Cậu có biết là tôi đã cá cậu ít nhất cũng sống qua mùa hènày! Hiện tại thì tốt rồi, hại tôi thua thê thảm!” Từ bóng cây kia vang lên mộtgiọng nói hấp dẫn đang rất tức giận. Hiển nhiên, người nọ vô cùng bất mãn, ý tứđùa giỡn trong đó cũng rất rõ ràng.

Dưới tàng cây, ThẩmThiên Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dáng hết sức thanh thản. Đối với câu nóivừa rồi, hắn chỉ lười biếng thờ ơ, môi mỏng hừ lạnh: “Bây giờ có phải là tôinên nói câu “Xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của các cậu” không?”

“Không cần như vậy.”Hai người trên cây trăm miệng một lời.

Chậc chậc, bọn họ cònkhông muốn đắc tội với cái người vô cùng âm hiểm xảo trá kia nha!

Chỉ chốc lát sau, một hồigió nhẹ thổi qua, bên người Thẩm Thiên Dục bỗng dưng xuất hiện hai thiếu niêntuấn tú xinh đẹp, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta không còn kịp nháy mắt.

Bọn họ xem ra so với ThẩmThiên Dục nhỏ hơn 1~2 tuổi, bộ dáng tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến mọi ngườikhông bỏ qua được vả lại còn có phong cách khác nhau. Thật may, đây là nơi ítngười qua lại, bằng không, đối với vẻ đẹp trước mắt nhất định Thẩm Thiên Dụcsau này càng ngày càng có nhiều người tới làm phiền.

Hai người, mỗi người mộtbên tách ra ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Dục.

Khóe môi Mạc Lân nânglên nụ cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt gian xảo nhìn Thẩm Thiên Dục: “Phản ứng củacô ấy nhất định rất thú vị?”

Còn không phải do ngườinào đó ban tặng sao... Thẩm Thiên Dục không nhịn được liếc mắt.

Không sai! Thú vị, rấtthú vị! Giống như hắn suy đoán, phản ứng của cô cùng những gì hắn nghĩ không hềkhác nhau! Kể từ đêm đó, cô không những né hắn mà còn tránh hắn... Điều làm hắnbuồn bực chính là, cô vẫn như cũ lo chu toàn ba bữa ăn bày trên bàn hơn nữa cònviết giấy nhắc nhở hắn ăn cơm.

Rốt cuộc là sao đây? Ýlà, hắn không có cô sẽ đói chết phải không? Ý là, trừ cho hắn no bụng, chuyệngì cũng không liên quan đến cô phải không? Cũng tốt, hắn cho cô mấy ngày để điềuchỉnh lại tâm trạng... Dù sao hắn cũng đã bắt đầu, sau này cũng không có lý dođể dừng lại!

“Chậc chậc, hắn cười,bình thường nụ cười như thế xuất hiện chứng tỏ không có chuyện tốt xảy ra!”Duke chớp chớp mắt to vô tội, ánh mắt sáng quắc bắn ra bốn phía.

Mạc Lân đồng ý gật đầu,hắn cùng Duke vô cùng vui sướng, cố ý đem người khác làm thành bánh quy kẹpnhân kẹp chặt hơn: “Dục, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nói một chút nghe coi!”

Chân mày Thẩm Thiên Dụcnhíu lại “Nhẹ nhàng” đẩy hai người bên cạnh ra: “Này, thời tiết rất nóng, khôngcần dính chặt như thế có được không? Nếu như tôi hôn mê hai cậu sẽ chịu tráchnhiệm chứ?”

Thôi đi, người này lạnhnóng đều khống chế rất tốt, làm sao có chuyện đột nhiên ngất xỉu chứ!

Mạc Lân bĩu bĩu môi, lấylòng nói: “Này này, có phải là anh em hay không? Làm gì mà phân biệt như thế,chẳng qua chỉ là một cái ôm thôi mà!”

“Thế nào, lần này lạicùng đám người kì lạ kia đánh cuộc cái gì hả?” Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dụcđảo một cái, lộ ra nụ cười.

Đó, vừa cười!

Duke cố làm ra vẻ khônghiểu, nhún nhún vai: “Không hiểu cậu đang nói cái gì?”

“Không hiểu sao?” ThẩmThiên Dục tiếp tục cười híp mắt “Chẳng phải lần này Boss cũng đến tham dự sao?”

... Cái gì cũng biết,không phải là quá kinh người sao?

Mạc Lân cùng Duke liếcmắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nắm cánh tay Thẩm Thiên dục nói: “Chúng tôi làlo lắng cho cậu nha! Chúng tôi đối với lòng của chính mình rất thành thật,chúng tôi rất yêu thương cậu, tình yêu của chúng tôi giống như nước sông cuồncuộn...”

“Có thể câm miệng rồi?”

Người này! Vẫn là như vậy,mỗi lần đều dội một gáo nước lạnh vào tình cảm của bọn họ.

Đang lúc Mạc Lân cùngDuke muốn bắt tay quậy phá một phen thì đôi mắt tinh anh của bọn họ đột nhiênnhìn thấy có hai bóng người đang đi qua. Duke lên tiếng: “A, đó có phải là ViVi không?”

Tròng mắt đen của ThẩmThiên Dục nhẹ giơ lên. Hắn theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, hai bóng dáng kiacó hóa thành tro thì hắn cũng nhận ra được.

Bóng dáng người nữchính là “chị gái” thân ái của hắn – Thẩm Thiên Vi, còn người nam? Trong kí ứccủa Thẩm Thiên Dục, hắn chính là người Vi Vi đã bỏ lại đứa “em trai” yêu quý củamình mà hẹn hò vào đêm giáng sinh – Thanh Trạm.

Hơi thở lạnh lẽo tản radưới ánh mắt trời, môi mỏng nâng lên một góc bốn mươi lăm độ... Không tệ, đêmgiáng sinh còn chưa được thỏa mãn, chuẩn bị nối lại tình cảm sao?

Mạc Lân cùng Duke khôngcòn ý trêu đùa, đáy mắt đều là vẻ đồng tình.

Xem ra Vi Vi đáng yêunên tự cầu phúc cho mình đi...

“Xoạt” Một tiếng độngnhỏ vang lên, dòng nước nóng trắng xóa từ vòi hoa sen phun ra.

Đứng ở dưới vòi hoasen, Thẩm Thiên Vi khép hờ hai mắt nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến nước chảythẳng tắp vào mặt. Sau đó chảy xuống thân hình uyển chuyển trắng nõn nà... Toànthân bị ướt đẫm nhưng cô không quan tâm đến mà vẫn ngẩn ngơ như cũ. Thành thậtmà nói, cho tới bây giờ cô vẫn không biết làm sao đối mặt với những thay đổi giữacô và Thiên Dục... Ngực thật là đau, kể từ ngày đó đến nay vẫn không hề giảm bớt.Mà đầu của cô càng thêm hỗn loạn, làm sao chỉ trong một đêm mà tất cả đều thayđổi như vậy?

Thiên Dục là đứa emtrai mà cô thích nhất, hắn tại sao lại nói yêu cô, nói chưa bao giờ xem cô nhưchị gái.

Có phải là Thiên Dụcnghĩ sai rồi không? Hắn vẫn lệ thuộc vào cô nên mới có thể nhầm lẫn đem loạitình cảm này thành tình yêu nam nữ.

Có thể chỉ cần đợi hắnnghĩ thông, tất cả mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.

Nhưng...

Thẩm Thiên Vi nhẹ nhàngchậm chạp mở mắt, đôi mắt của cô thoáng qua tia tuyệt vọng, dòng nước ấm áp lướtqua gương mặt làm cô không biết đó là nước nóng hay là nước mắt... Trong lòngthoáng có ý nghĩ muốn níu lấy, chìm sâu vào thứ tình cảm này. Ý nghỉ đó làm cô cóchút xấu hổ.

Cô rốt cuộc còn phải trốntránh hắn đến lúc nào đây? Hay là giống như Thiên Dục nói, là cô một mực lừamình dối người sao!

Nếu như sai lầm khôngphải là Thiên Dục, vậy nguyên nhân đều là tại cô!

Tình cảm của cô đối vớiThiên Dục bất tri bất giác thay đổi không một dấu vết... Lệ thuộc vào hắn rõràng chính là cô. Cô lại tự cho là mình đang chăm sóc hắn, yêu thương hắn. Côluôn cảm thấy hắn cần mình nhưng thực ra là cô đang hưởng thụ tình cảm của hắnđối với cô.

Đúng vậy, có người chịgái nào sẽ viết đầy trên giấy trắng tên tuổi của em trai mình chứ? Từ rất lâu rồicô đã có thói quen chỉ cần ngẩng người liền vừa viết tên Thiên Dục vừa nghĩ đếnbộ dáng của hắn... Trước kia cô không hiểu cảm giác tim đập rộn lên là cảm giácgì nhưng bây giờ, cuối cùng cũng tìm được đáp án.

Cô yêu Thiên Dục, dùngcả sinh mạng để yêu hắn! Cô chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình, rời khỏi hắn.Trong tiềm thức cô đã nhận định sẽ sống cùng hắn cả đời... Việc này có thể xemlà gì? Cô đã sớm phát hiện có gì đó khác thường nên mới phải trốn tránh hắn,cùng hẹn hò với người khác... Nhưng cuối cùng, kết quả lại là thất bại thảm hại.Cô không thể khống chế được lòng mình! Chỉ cần ở trước mặt hắn, cô sẽ gục ngã,sẽ mất kiềm chế, sẽ không chịu nổi hắn nói nặng lời dù chỉ là một chữ.

Nhưng chuyện này làkhông đúng! Cho dù bọn họ không phải là chị em ruột nhưng trên danh nghĩa lànhư vậy. Nếu như ba mẹ biết giữa bọn họ phát sinh tình cảm quái dị này, nhất địnhsẽ tức điên lên? Không có ba mẹ, làm sao có cô bây giờ? Cô không thể ít kỷ nhưthế, cô cũng không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt họ.

Rời khỏi Thiên Dục sao?Không được, cô không làm được. Nhưng ai có thể nói cho cô biết cô nên làm gìđây?

Đột nhiên Thẩm Thiên Vikhông thể hô hấp được. Trong lúc cô run lẩy bẩy, bị những ý nghĩ đáng sợ quấnquanh trong đầu ngột thở muốn xỉu thì một cánh tay xuất hiện vòng chắc eo nhỏnhắn của cô, đem thân thể trần trụi ôm vào trong ngực.

Hơi thở quen thuộc tảnra làm thần trí mơ hồ của Thẩm Thiên Vi lập tức tỉnh lại. Cô kêu khẽ một tiếng,máu trong người dường như chạy ngược lại, vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy gươngmặt xinh đẹp làm cô đau lòng... Há mồm muốn nói gì đó nhưng người trước mắt đãđem tất cả lý trí của Thẩm Thiên Vi đánh nát.

Hắn cũng như cô, toànthân trần truồng!

“Em khóc sao?” ThẩmThiên Dục vẫn không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống cái người không an phậngiùng giằng trong ngực mình. Ngón tay thon dài trắng nõn nâng lên chạm vàogương mặt cô.

“Không, đó là nướcnóng.” Thẩm Thiên Vi phản bác.

“Em nói dối.” Hắn khôngchút lưu tình phá vỡ lời nói dối của cô, Thẩm Thiên Dục câu môi mỏng hôn lêngương mặt của cô, lưỡi dài liếm láp, cái này rõ ràng không phải là nước nóng,thật sự là cô đang khóc.

Hắn thừa nhận hắn im lặngkhông một tiếng động đi vào phòng tắm không phải là một sự trùng hợp mà là bởivì hắn tức giận, muốn trừng phạt cô không chịu đối mặt thực tế, còn một lần lạimột lần khiêu chiến sự chịu đựng của hắn ở chung với người đàn ông khác, nhưngkhi thấy cô yếu ớt đứng dưới vòi hoa sen thì lòng hắn lại dao động... Không phảilà hắn ép cô quá mức đó chứ? Nhưng không ép, cô sẽ đối mặt với thực tế sao?

“Thiên Dục, chị van cầuem không cần như vậy.” Hắn đụng chạm vào người khiến Thẩm Thiên Vi hèn nhátkhóc ầm lên, nụ hôn cùng nhiệt độ thân thể của hắn nhanh chóng làm cho tim cô đậpmạnh “Chúng ta không thể như vậy.”

“Tại sao không thể?” ThẩmThiên Dục cau mày, hắn thật sự rất ghét nghe cô nói mấy câu này.

Lấy hai tay cô bắt chéovới nhau ở phía sau, hắn nghiêng người đè lên cô, lui mấy bước về sau, cô liềnbị áp chế ở bên đài đá cẩm thạch.

“A...” Thẩm Thiên Vi khẽrên một tiếng, lúc này cô mới phát hiện giọng nói của mình rất ám muội, tim đậpmạnh và loạn nhịp dường như muốn ngừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhìnđến tròng mắt rực lửa nóng bỏng hơn ngày thường...

Trong lúc nhất thời, mặtcủa cô thậm chí là toàn thân cũng nhạy cảm ửng hồng. Đó là một loại phản ứngtheo bản năng, bởi vì cô cảm nhận được chống đỡ ở dưới bụng là thứ cứng rắnnóng bỏng kia...

Cô không phải đứa trẻhai ba tuổi nên dĩ nhiên biết đó là cái gì! Cảm giác xấu hổ khi nếm thử tình dụcnhư núi lửa hoạt động phụt ra đột nhiên cuốn lấy cô.

...

Không có dây dưa cùnghoan ái, nhưng không có ai biết, sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó.