Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 67



Cho nên bèn an ủi cậu ta: Không sao,không sao, rồi sẽ có cơ hộithôi mà, mà không có cơ hội thì ta cũng cóthể tạo ra cơ hội chứ.

Cậu ta cười khổ: Thật à? .

Tôi trịnh trọng gật đầu, kiên quyết: Cậu hãy nhìn vào đôi mắt thàn­hthật của tôi xem! .

Cậu ta nhìn đôi mắt cố gắng trợn thật to lên nhưng vẫn bé như cũcủa tôi, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười.

Tiếng nhạc vang lên, tôi đứng dậy phủi phủi bụi rồi kéo cậu dậy: Đỡ tôi qua đó .

Cậu ta cũng đứng lên, lúc này tôi mới có thể giữ được dáng vẻ hoànmỹ đi tới đó.

Mới đi tới gần đám người thì tiếng ồn ã đã từ từ lắng xuống.

Mới đầu chỉ là những người cạnh cửa quay đầu lại nhìn cửa ra vào,sau đó làchỗ gần cửa, dần dần, yên lặng lan đi như bệnh dịch, ánhmắt mọi ngườiđều nhìn hướng ra phía cửa.

Không ai nói chuyện, có lẽ tất cả đều đang suy nghĩ, sao lại có mộtngười phụ nữ mỹ lệ tới như thế.

Không phải đẹp, không phải thiếu nữ, mà là người phụ nữ mỹ lệ.

Không phải vì những lọn tóc xoăn, không phải vì gương mặt sángbừng đẹp đẽ của cô ấy, cũng không phải vóc dáng khiến cho ngườita mơ tưởng.

Mà là một khí chất phong tình, có những người trời sinh tự tỏa sáng,trời s inh thu hút ánh mắt mọi người, khiến họ phải ngưng thở.

Có những người khiến cho người ta không ghen tỵ nổi, chỉ có thểmơước.

Nếu nói cái cô Tử Hàm ở bệnh viện là ánh trăng dịu dàng, trongsáng vô ngần, thì người phụ nữ này là mặt trời, rực rỡ sáng chóikhiến cho người khácđui mù.

Tôi cúi đầu liếc qua bộ tiểu lễ phục mình đang mặc, bỗng nhiên tựthấy mặccảm, giống như một cô Đông Thi biết mình biết người khithấy Tây Thi nhăn mày.

Nhưng, người này là ai? Tại sao lại xuất hiện trong bữa tiệc nội bộcông ty?Nếu là đi nhầm cửa, vậy thì nhân viên nữ công ty này quá bấthạnh, còn nhânviên nam quá ư may mắn!!!Nhưng hiển nhiên là người phụ nữ này không đinhầm cửa, bởi vì cô­ta bước về phía Tống Tử Ngôn, đứng bên hắn, khẽ mỉmcười: Ôngnội nói, nếu anh không có ở nhà thì chắc chắn đang ở chỗ này.

Tim tôi nhảy lên rất mạnh, lúc cô ta xuất hiện tôi đã thấy bị uy hiếp,giờmột đại mỹ nữ như thế lại đứng cạnh người đàn ông của mình,hơn nữa tháiđộ như rất thân quen, tôi cảm thấy hơi khó thở. Nhưngkhí thế của cô tarất mạnh mẽ, giống như nữ hoàng, ngay cả sức đểtôi chạy tới tỏ rõ thếlực tôi cũng không có, chỉ có thể đứng lặng ởchỗ này nhìn chằm chằm the o dõi phản ứng của Tống Tử Ngôn.

Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua tôi rồi nhanh chóng quay đi, nói vớimỹ nữ kia: Mừng em đã về.

Tôi cảm thấy tim mình bắt đầu chùng xuống.

Ánh nhìn của cô ta cũng rơi trên người tôi, cười hỏi Tống Tử Ngôn: Cô ấy là ai thế? .

Không đợi Tống Tử Ngôn trả lời, tầm mắt cô ta đã chuyển sang TócVàng đang đứng cạnh tôi, mừng rỡ: Tiểu Dương! .

Tóc Vàng cười cười, nhưng chân không di chuyển, cũng may là cậuta khôngnhúc nhích, lúc này cơ thể tôi mềm nhũn, có lẽ cậu ta chỉkhẽ động mộtchút là tôi sẽ ngã.

Tống Tử Ngôn lạnh nhạt: Đây là tiệc công ty anh, có việc gì ngày­mai chúng ta hãy nói nhé.

Mỹ nữ kia lại nói thêm gì đó với hắn, có lẽ là không chịu đi. Thừadịp này, tôi thì thào hỏi Tóc Vàng: Người kia là ai?.

Cậu cũng thì thào đáp lại: Chị tôi .

Tim tôi thoáng cái đã bình tĩnh lại, hóa ra là em gái chồng hoặc chịgáichồng, chẳng trách vừa xuất hiện đã thấy không khí khácthường. Nhưng kẻđịch này so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơngấp ngàn vạn lần, tôi honhẹ một cái, sửa sang lại bộ dạng định điqua đó.

Còn chưa kịp đi thì đã bị Tóc Vàng kéo lại, cậu nhóc bình tĩnh nhìn­tôi,ánh mắt lưỡng lự: Tần Khanh, tôi có mấy chuyện muốn nói vớicô .

Tôi nhìn cậu ta tò mò, nhưng dáng vẻ ấp úng của cậu ta khiến tôichẳng thấythoải mái chút nào, anh trai muốn gì thì sẽ đi cướp lấyđoạt lấy, còn cậu ta làm gì cũng rề rà rề rề, lẽ nào con riêng thìkhông có quyền sao?Giận thay cho sự không may của cậu, buồnthay cho sự không tranh nổi củacậu, tôi cau mày: Cậu muốn nói gìthì nói, muốn đoạt cái gì thì đoạt đi! .

Lời tôi nói hiệu quả tức thì, ánh mắt cậu trở nên dứt khoát: Ngườiđó là chị tôi tổng giám đốc là anh rể tôi .

Trong đầu tôi như có sét đánh, mãi lâu cũng chẳng có phản ứng, tớikhi phảnứng được thì đầu óc rối loạn, tóm lấy cậu ta, hỏi: Tôikhông nghe nhầmchứ là anh rể sao? .

Cậu ta gật đầu.

Tôi lại hỏi, ôm tia hy vọng cuối cùng: Chưa ly hôn sao?.

Cậu lắc đầu.

Tôi quay đầu lại, nhìn đôi trai thanh gái lịch đang nói chuyện bên kia,thực sự nổi giận!!!Băng vệ sinh tỷ tỷ nói rất đúng, tin vào tình yêu chẳngthà tin vàobăng vệ sinh, ít ra người ta dùng tiền là có thể mua đượchàng thật!Tôi còn tưởng cuối cùng mình đã chọn đúng, không ngờ tớinguyệnvọng hai của mình cũng như thế, căn bản là người ta học xonglớpchính khóa lại tiện thể tới lớp buổi tối mà thôi! Là không chínhquy,không có danh phận, là thay thế!!!Tôi còn vừa tỏ tình vừa vun đắp,hóa ra là chẳng có tình yêu gì sất!Tôi đúng là bị mù mất rồi, lơ mơ lạithành kẻ thứ ba, thảo nào tên ki­achẳng nói tới chuyện hứa hẹn, cả tiếng yêu cũng chẳng hề có, hóa ralà vì thế này.

Vứt cái nguyên tắc nhân phẩm đi, nếu lúc này có thể nhịn xuốngđược thì tôisẽ không xứng là gos­sip girl, không xứng mắng lũ đànông thấp hèn, không xứng làm con gái của bà mẹ già hung hăng nhàtôi, không xứng làm bạn của Tiêu Tuyết ác độc!!!Thế nên tôi gạt tay Tóc Vàng ra, hùng hổ bước tới.Tiện tay cầm mộtchén rượu trên khay của bồi bàn, lại nhân thể rút luôncái khăn trắngcài trước ngực anh ta.

Tới trước mặt hai người họ, trước tiên quay sang cười khách sáo vớimỹ nữkia. Ý là tuy cô đẹp hơn nhiều so với tôi, nhưng bị tên đànông này lừagạt thì số phận của chúng ta vẫn là giống nhau thôi.

Nhét cái khăn trắng vào tay Tống Tử Ngôn, hắn hơi kinh ngạc: Đưaanh cái này làm gì?.

Tôi thản nhiên cười: Sẽ có lúc dùng .

Rồi tay kia giơ chén rượu lên, tạt thẳng vào người hắn.

Cả hội trường người kêu lên kinh ngạc, người nín thở, cuối cùng tấtcả ngây ra. Giữa ánh mắt của mọi người, tôi bi tráng xoay người đivề, gót giàygõ lộp cộp xuống nền nhà.

Nhưng đang đi đứng ngon lành, bỗng nhiên tôi bị trật chân một cái,cả ngườilảo đảo, sắp sửa hôn vào đất mẹ. Một bàn tay quen thuộcphía sau tóm lấykhuỷu tay tôi, tôi ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặtcòn ướt đẫm rượu củaTống Tử Ngôn.

Tôi vội vàng đứng thẳng, gỡ giày ra, mạnh tay bẻ gãy luôn hai gót­giày, rồi đi lại vào chân. Tống Tử Ngôn giận dữ gằn giọng hỏi: Em­làm gì đó? .

Làm gì à? . Tôi cười nhạt, cúi đầu nhìn cái nhẫn vẫn còn trên taytrái mình, đúng là quá mỉa mai, tay phải hung hăng rút nhẫn ra, vứtxuống trước mặt hắn, chống nạnh quát: Không làm gì cả, Tống TửNgôn, anh nghe rõ chotôi, bà đây không thích anh nữa, sau nàythích bảo ai nấu cơm thì nấu,thích tìm ai bắt nạt thì đi - bà đây khôngth­eo hầu nữa! .

Hắn nhìn tôi bằng vẻ mặt không thể tin được, vẻ mặt nhăn nhó tớimức có thể dọa trẻ con khóc được.

Ha ha, nhưng giờ tôi không sợ nữa!!Tôi xoay người đi không chút lưu luyến, đi từng bước về phía trước,tuy rằng không đi giày cao gót, tuy rằng đikhập khiễng, nhưng chưalúc nào tôi cảm thấy mình hào hùng như lúc này.

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ sợi tóc tới đầu ngón chânđều tỏa ra thứ khí thế toàn vẹn của một đại tỷ!Mấy giây ngắn ngủi, tôi đã trảiqua quá trình biến đổi từ bị ngược đãisang đi ngược đã

Lấy lòng mẹ vợ

Nhưng khi cửa nhà mở ra, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của mẹ thì khíthế ấy trong nháy mắt đã tiêu tan, tôi chỉ còn biết nức nở. Tôi rưngrưng nước mắtvươn hai tay định ôm chặt mẹ mình, môi run run kéodài tiếng gọi: Mẹ ,còn chưa kịp ôm thì mẹ bị mấy bà bạn đán­hbài gọi vào, đừng nói tớichuyện hỏi han tại sao tôi lại về, tới liếc mắtnhìn tôi cũng chẳng thèm. Tôi chậm chạp lê thân về phòng mình,nằm trên giường, cũng không biếtnghĩ gì, lấy di động trong túi xáchra, trên màn hình vẫn là gương mặt vô cùng thu hút của chú ĐạoM­inh(46).

Tới một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có Tim thắt lên một cái, lấycái gối đè lên mặt, cứ như thế một lát, taytừ từ trượt xuống dưới.

Sau bảy, tám giờ vật vã, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi Lúc tỉnh dậy, đêm đãkhuya, phòng tối mịt mù. Bỗng nhiên cửaphòng bật mở, có người bật đènphòng tách một tiếng, ánh sángtrắng chói mắt, mắt tôi nheo nheo, thấy mẹ đang bê một chiếc khayđi vào.

Đặt khay xuống đầu giường, mẹ quát một tiếng rõ oai: Qua ăn đi.

Tôi đói rã rời, bèn ngồi dậy, cầm lấy một con tôm rán, bóc vỏ ănngấu nghiến.

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt không dịu dàng gì lắm, làm như lơ đãng,hỏi: Cãinhau với cái cậu tài xế kia à? Tôi suýt nữa nghẹn chết, kinh hoàng nhìnmẹ: Mẹ mẹ biết ạ? .

Mẹ tôi quát: Tưởng sự cẩn thận của mày mà giấu được mẹ à? Đừngquên, hơnhai mươi năm trước, mày là một cục thịt được lôi từ bụngmẹ ra đấy nhé.

Tôi lờ đi câu cuối cùng của bà, nghi hoặc: Thế sao lúc ấy mẹ khônglật tẩy con? .

Mẹ nhón tay lấy một con tôm bỏ vào miệng nhai nhóp nha nhópn­hép: Tuy giờnghề nghiệp cậu ta không tốt lắm, nhưng nhìn khíchất của cậu ta, tươnglai cũng có thể phất lên được. Hơn nữa, cậu tacòn rất tận tâm đưa tiễnmẹ, nói ra thì cũng có tình cảm với mày lắm,thế nên mẹ mới mắt nhắm mắtmở cho qua đấy .

Tôi nhìn bà oán giận: Lúc đó nếu mẹ mở to pháp nhãn, nhận ra hắnlà yêunghiệt thì nên đánh con ngất đi rồi kéo về mới phải . Tôi đây­còn có thể ngồi nhà mơ mộng về một đôi tình nhân cách xa vì bị giađình ngăn cản,ít ra còn có hồi ức đẹp đẽ, so với tình trạng bây giờcòn tốt hơn gấptrăm lần.

Mẹ lườm tôi một cái: Dù sao giờ không phải mày đang ngồi nhà đâyà, mẹ màyđây vừa tính qua một cái đã biết hai đứa chúng mày khôngcó kết cục tốtrồi .

Tuy sự thật là thế, nhưng tôi vẫn nổi giận: Tại sao?.

Mẹ tôi ăn thêm một con tôm nữa, không quên phân tích: Mày đứngtrước mặtthằng nhóc đó chẳng khác gì bố mày đứng trước mặt mẹ,cả đời này khôngthể vùng lên làm chủ được. Bố mẹ chả đi guốctrong bụng chúng mày ấy, nếu thật lòng đối xử tốt với hai đứa thìchúng mày chắc chắn là thoải máirồi, nhưng nếu muốn đấu với haiông bà này thì tới khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu con ạ.