Chệch Quỹ Đạo

Chương 21



Giang Hiểu Viện cảm thấy như bị đánh bại mà trước nay chưa từng.

Thi kỹ thuật viên thực tập kỳ thực là một chuyện nhỏ, nhưng đối với Giang Hiểu Viện lúc này mà nói, lại hơi giống như mua món lớn vậy.

Trước tiên cô phải đặt tiền cọc ____ Cũng chính là dũng khí và quyết tâm, dũng khí thì tương đối dễ dàng, bị người ta khích một cái là đã tự động trào lên, quyết tâm thì lại tương đối khó, là sự kết hợp chung của khoản vay của Kỳ Liên, cú điện thoại của bà nội, còn có những lời sỉ vả của đám khùng trong tiệm.

Trước mắt hai món này cô đã gom đủ, giờ còn phải đi qua kỳ trả góp dài dằng dặc.

Khi chưa bắt đầu học, Giang Hiểu Viện hoàn toàn không có chút khái niệm nào về những gì mà một thợ cắt tóc phải học, tưởng rằng mình chỉ cần có nghị lực thì nhất định sẽ nắm chắc thành công, đợi khi cô dần dần bắt đầu hiểu một chút, cũng chính là lúc một chân đã nhúng vào nước, thì cô mới tuyệt vọng phát hiện nước này sâu đến mức không thể nào lội qua được.

Rút lui, Giang Hiểu Viện đã không còn đường nào để rút lui nữa, tiến lên, cô đang thoi thóp kẹt giữa dòng nước, phóng mắt nhìn quanh, bốn bề đều là sóng nước cuồn cuộn mênh mông vô tận, cô căn bản nhìn không thấy bờ, cũng chẳng ai tốt bụng chỉ điểm bến mê cho cô, cô có lòng tiếp tục cố gắng vung tay quạt nước, nhưng lại không biết nên bơi về hướng nào.

Tối ngày hôm đó, lần đầu tiên Giang Hiểu Viện bị mất ngủ, trong lòng cô căm ghét lẫn khinh bỉ công việc thợ cắt tóc này, bởi thế khi phát hiện ra mình không thể học được công việc này, cuối cùng cô đành phải nhìn thẳng vào sự thực rằng mình chẳng có điểm gì đúng cả.

Thứ chống đỡ lòng tự phụ và kiêu ngạo của cô cho đến nay giống như một tòa lâu đài trên cát, sơ hở đầy rẫy, chịu đựng không được một chút đắn đo, chạm một cái đã sụp.

Cảm giác này quá đau đớn, còn khó chịu hơn cả mùi vị một thân một mình ốm đau nơi đất khách quê người, bởi một người tầm thường tâm trí không mấy kiên định như Giang Hiểu Viện, lòng tự tin của cô cũng lên xuống chập chờn tùy theo ngoại vật. Hoàn cảnh thuận lợi lâu dài, sự a dua thừa nhận của người khác, đều thổi phồng cái lòng tự tin của cô lên như thổi bong bóng xà phòng vậy _____ Cho dù trong tiềm thức cô biết bên trong là rỗng _____ Cho đến khi bong bóng kia bị kim đâm vào, “bộp” một phát vỡ tung.

Khoảnh khắc mà lòng tự tin bành trướng kia vỡ tan, thật có thể nói là khiến người ta trăm loại cảm xúc cùng đồng thời xuất hiện, giống như uống cạn một hớp rượu Lão Bạch trộn lẫn những dầu, muối, tương, hành hoa, mù tạc, dầu cù là các loại, chua cay đắng nghét thì khỏi cần phải nhắc.

Ngày hôm sau, Giang Hiểu Viện kéo lê cái thân xác kiện toàn và cái tinh thần tàn tạ của mình, ngắc ngư ngắc ngoải lê lết vào trong tiệm.

Cô cho rằng mình đã tâm như tro tàn, nên cũng không còn mặt dày mày dạn theo sau lưng Trần Phương Châu học lóm nữa, cũng không mang theo quyển sổ phác họa của cô, nửa sống nửa chết gội đầu cho mấy người khách. Cô chỉ nhàm chán cầm lên mấy quyển tạp chí du lịch đã bị lạnh nhạt lâu ngày, xem nửa ngày cũng chẳng vực dậy được tinh thần, hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng lật được một trang.

Chính vào lúc cô đao to búa lớn mà sống uổng sống phí như thế kia, Trần Phương Châu liền đi tới.

Ông chủ Trần không chút khách sáo đưa tay ra đẩy cô một cái, “Này, em đừng có ở đây làm biếng nữa.”

Giang Hiểu Viện mờ mịt nhìn anh ta một cái.

Trần Phương Châu giống như hoàn toàn không để ý tới trạng thái uể oải của cô, lên tiếng hỏi, “Em biết sấy tóc không?”

Giang Hiểu Viện, “Sấy tóc ai mà không biết?”

Trần Phương Châu đưa tay túm lấy vai của Giang Hiểu Viện, xách cô lên khỏi chỗ ngồi, “Nói khoác không biết ngượng, biết khỉ mà biết _____ Em rỗi thì cũng đang rỗi, qua đây nhìn anh sấy thế nào này!”

Giang Hiểu Viện không có chút hứng thú nào, cúi đầu xuống tận ngực đi theo sau lưng Trần Phương Châu, vừa khéo một người khách vừa gội đầu xong bước ra, Trần Phương Châu dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Hiểu Viện một cái, bảo cô thái độ đàng hoàng lại, sau đó thì cho người kỹ thuật viên đương tính nhận lấy máy sấy lui ra, anh ta đích thân đi sấy tóc cho người khách.

Trần Phương Châu không nói tiếng nào, cũng không giải thích cho cô, cũng chỉ mỗi làm việc của mình.

Giang Hiểu Viện ban đầu thì khá thờ ơ, lát sau, cô liền kinh ngạc phát hiện, tuần tự, thủ pháp, gió nóng lạnh thay đổi luân phiên các thứ và một loạt động tác Trần Phương Châu sấy tóc cho khách khá là cầu kỳ, sấy tóc cho người ta cũng không phải chỉ là chuyện trực tiếp sấy khô, mà phải sấy ra được kiểu tóc có hình có dạng.

Đối với kỹ thuật viên phổ thông mà nói, thông thường tóc ai cắt thì người đó thuận tay sấy khô, nhưng những đại thần lên được cấp kỹ thuật viên cao cấp sẽ không làm những chuyện này, bọn họ trăm công nghìn việc, mấy chuyện không hàm lượng kỹ thuật này, đa phần sẽ đẩy cho kỹ thuật viên thực tập làm.

Từ lúc bắt đầu Giang Hiểu Viện chỉ theo mỗi Trần Phương Châu, chưa từng để ý đến những kỹ thuật nền tảng này, mãi cho đến bây giờ, cô mới phát hiện hóa ra không phải là mình không được, mà là cô đã nhìn nhầm mục tiêu, ý đồ một bước lên đến trời.

Trần Phương Châu cười tươi đon đả tiễn khách hàng, quay đầu lại gọi Giang Hiểu Viện đi đến bên cạnh như gọi một con chó, “Nhìn hiểu chưa?”

Giang Hiểu Viện gật đầu theo bản năng, Ông chủ Trần trừng mắt một cái, cô lại vội vàng lắc lắc đầu.

Trần Phương Châu liền nhét một cây chổi vào tay cô, “Hôm nay đến lượt em trực nhật, không có khách thì quét nhà rót nước, cái gì không hiểu thì trước khi đóng cửa hỏi anh một lượt.”

Cái đầu gỉ sét trăm năm của Giang Hiểu Viện hiếm hoi mới có một lần thông minh một chút, nghe ra được Trần Phương Châu có ý để cô đi chung quanh học lỏm, cô liền vội vàng lạch bạch cầm chổi lên, đi trực nhật một cách cực kỳ cao hứng.

Giang công chúa không thích để ý tới người khác đột nhiên đổi tính, bình thường cô chỉ làm những việc thuộc bổn phận của mình, trước nay không hề nói chuyện với đồng nghiệp, càng không hề bắt chuyện với khách hàng, hôm nay cô lại giống như bị Đại Tiên Bọ Chó nhập, tổng cộng gội được hai, ba cái đầu, thời gian còn lại đều nhảy nhót tứ tung, bận rộn chạy khắp mọi nơi ____ Một hồi thì cô rót nước cho khách, một hồi thì đưa tạp chí cho người ta, một hồi thì nổ một hộp bắp rang bơ phân phát khắp nơi.

Quét tước lại càng tích cực, mặt đất được cô quét còn sạch hơn cả mặt người.

Mỗi ngày lúc tan làm Giang Hiểu Viện chạy nhanh hơn bất kỳ ai, ngày hôm nay cô lại chủ động ở lại thu dọn áo trùm, mãi lề mề đến khi người khác về sạch hết rồi cô mới chạy đến trước mặt Trần Phương Châu.

Trần Phương Châu lần nữa hỏi, “Em có biết sấy tóc không?”

Giang Hiểu Viện vội vàng khiêm tốn lắc đầu.

Trần Phương Châu rung đùi đắc ý nói, “Đến cả tóc cũng không biết sấy, em cứ đi theo anh làm cái gì đó hả? Có biết khác biệt giữa anh và em là cái gì không?”

Giang Hiểu Viện muốn cầu cạnh anh ta, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, liền vội vàng nịnh hót, “Khác nhau trời vực, khác nhau trời vực.”

Trần Phương Châu, “Đừng có văn vẻ màu mè như thế, thông tục một chút đi.”

Giang Hiểu Viện, “… Tay mơ và đại sư?”

Trần Phương Châu thở dài một hơi, dùng ánh mắt nhìn gỗ mục để liếc cô một cái, lời nói sâu xa mà rằng, “Khác biệt giữa anh và em, chính là anh là chủ nhà, còn em chỉ có thể ở trong kho hàng của tiệm, ngay cả khách trọ cũng làm không được, cách nhau hai cấp bậc đấy, hiểu chưa?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Trần Phương Châu, “Nhưng mà, anh nói cho em biết.”

Anh ta kéo một cái đầu mẫu nhựa đến, sau đó là cái máy sấy tóc chưa kịp rút phích cắm, “Trước tiên em phải biết tại sao máy sấy tóc lại phải chia ra gió nóng gió lạnh, gió nóng để thổi khô, vậy gió lạnh dùng để làm gì em biết không… Được rồi, chí ít em vẫn còn có chút thường thức, gió lạnh đa phần là dùng để định hình…”

Bài giảng của Trần Phương Châu không hề tốn rất nhiều thời gian, từ sau khi phát hiện không phải là mình không được, cả người Giang Hiểu Viện như được tiêm chất k1ch thích vậy, trong tiệm nhìn ngó khắp nơi cả ngày dài, rất tâm đắc, khả năng học tập tăng lên gấp bội.

Cô kích động phát hiện rằng, hóa ra mình còn có một chút thông minh vặt, vì thế mà lại gian nan đem cái lòng tự tin vỡ vụn đầy đất kia từng chút một dán lại với nhau.

“Trở về có thể tự thử trên đầu mình, cũng có thể cầm người mẫu này,” Trần Phương Châu nói đến đây đột nhiên quay người lại, kỳ cà kỳ quặc đưa một ngón tay ra, suýt chút thì chọc phải cằm của Giang Hiểu Viện, “Nhưng mà có một con, sau khi len lén luyện tập xong rồi em phải đưa nó trở về vẹn nguyên không chút sứt mẻ, không được động kéo làm hư, nghe lọt chưa?”

Giang Hiểu Viện tưởng rằng việc mình làm nhục đầu mẫu nhựa đã bị anh ta phát hiện ra, nhất thời có hơi chột dạ.

Cô còn chưa kịp chột dạ đến cùng thì đã nghe Trần Phương Châu đè thấp giọng nói làm như có thật, “Anh nói cho em biết, mấy cái đầu mẫu này kỳ thực là một cái Mai Hoa Trận, trấn giữ vận khí của tiệm này đấy, sau khi em thỉnh về nhất định mỗi ngày phải tối thỉnh ngủ sáng vấn an, không được bất kính với đại thần đầu người, Tổ Sư Gia có thể sẽ ở đằng sau trông chừng em đấy, coi chừng ngài ấy không cho em ăn chén cơm này.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Tổ Sư Gia phải đeo cái gương mặt trắng bệch bự chảng không ngũ quan này, cũng thật là vất vả quá.

Giang Hiểu Viện cung cung kính kính bưng cái đầu mẫu nhựa, uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách với vị Ông chủ Trần não tàn này, “Trần tổng, anh về trước đi, để em tắt đèn khóa cửa.”

Trần Phương Châu ừ một tiếng, vừa quấn băng quấn đầu gối lên chân mình vừa thuận miệng nói với Giang Hiểu Viện, “Chữ em viết khá như vậy, cũng có chút văn hóa, cả đời ở đây làm cái việc này thật rất đáng tiếc, có suy nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?”

Bàn tay vuốt v e cái đầu chó “Tổ Sư Gia” của Giang Hiểu Viện khựng lại một chút, “Đã nghĩ, nhưng không nghĩ ra.”

Trần Phương Châu không cười ghẹo cô, gật gật đầu hết sức đồng cảm, “Bình thường, lúc anh lớn bằng em cũng không nghĩ ra, trước tiên làm cho tốt mọi chuyện rồi từ từ hẵng hay nhỉ_____ À, đúng rồi, em học vẽ ở đâu vậy, vẽ khá lắm đấy.”

Câu nói này khiến Giang Hiểu Viện nhớ lại khi mình còn nhỏ, tiểu học năm nhất có một khoảng thời gian, thầy cô đặc biệt vui lòng để cho các bé từng đứa một đứng dậy nói về ước mơ của mình, con nít không hiểu chuyện, đứng dậy nói gì cũng có, khi đến phiên cô, Giang Hiểu Viện nói mình muốn làm một nghệ thuật gia.

Kỳ thực cô không hiểu “nghệ thuật gia” là thế nào, chỉ là tình cờ thấy trên tạp chí của mẹ một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, bé gái đứa nào cũng yêu thích cái đẹp, thế là cô chạy đi hỏi mẹ người này là ai, từ người lớn biết được đáp án là “nghệ thuật gia”, từ đó, trong đầu óc trẻ thơ của cô, “nghệ thuật gia” chẳng khác nào “đại mỹ nhân”.

Nguyện vọng nghề nghiệp trời xui đất khiến của cô phen này bị bố mẹ biết được, thế là chẳng bao lâu sau, gia đình liền đặc biệt mời một người thầy đến dạy mỹ thuật cho cô, cô học vẽ nhi đồng hết một năm, còn từng thi lên cấp, sau đó lại học phác họa, lên màu… Nền tảng hội họa của Giang Hiểu Viện được gầy dựng chính vào lúc đó, đáng tiếc sau này cô phát hiện, bản thân mình cầm bút vẽ lên cũng chẳng thể hiệu quả nhanh chóng mà biến thành đại mỹ nhân được, thế là cái lòng theo đuổi nghệ thuật cũng phai dần, chuyển qua theo đuổi ăn uống chơi bời.

Cho đến nhiều năm sau này, lúc cô phải chọn ngành nghề khi xuất ngoại du học, cái sở thích nhỏ bé kia mới le lói nhoáng lên chút cảm giác tồn tại, cuối cùng khiến cho cô đi học cái chuyên ngành nghệ thuật lường gạt kia.

Bây giờ nhớ lại, những thứ này đều giống như là chuyện của kiếp trước.

Giang Hiểu Viện, “Đến từ lúc nhỏ em muốn làm một nghệ thuật gia.”

Trần Phương Châu nghe xong, vô cùng cảm khái gật gật đầu, “Đều như nhau, hồi nhỏ anh cũng không khác là bao.”

Giang Hiểu Viện vô cùng kinh ngạc, “Cái gì? Trần tổng, hồi nhỏ anh cũng muốn làm một nghệ thuật gia sao?”

Trần Phương Châu, “Thế thì không phải, hồi nhỏ anh muốn làm chúa cứu thế.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của cửa hàng trưởng không thể khỏi được.

Trần Phương Châu chẳng chút xấu hổ phô bày cái mặt ngáo ngơ của mình ra, đứng dậy như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, hoạt động gân cốt một chút, đeo găng tay vào, nói với Giang Hiểu Viện, “Vạn sự khởi đầu nan, nhất là bọn họ chẳng ai sẵn lòng dẫn dắt em _____ Anh dạy em một chiêu, nếu em không biết phải xuống tay từ đâu thì cứ coi như mình chẳng biết gì cả, bắt đầu học từ điều căn bản nhất.”

Giang Hiểu Viện, “Em vốn là chẳng biết gì cả mà, ngay cả sấy tóc còn không…”

“Anh nói là căn bản nhất,” Trần Phương Châu cắt ngang cô, “Căn bản nhất không phải là những thủ pháp đó, là bảo em khi nhìn người ta sấy tóc thì mức độ của máy sấy tóc phải điều chỉnh thế nào, đầu máy sấy và đầu người cách nhau bao xa, tay thì di chuyển làm sao _____ Em nhìn rõ hết những thứ này rồi hẵng đi xem người ta sấy là tóc xoăn hay là tóc dợn. Học hành đều thế cả, lúc em không thể nhanh được thì chỉ có chậm lại thôi.”

Giang Hiểu Viện, “Nhưng mà em sợ không kịp sát hạch…”

“Sợ thì có thể khiến em đuổi kịp à?” Trần Phương Châu đẩy cửa đi ra ngoài mà chẳng quay đầu lại, “Thật buồn cười ____ Em học được bao nhiêu là bấy nhiêu thôi, chẳng nhẽ còn dự tính đi soán cái ngôi cửa hàng trưởng này của trẫm sao? Em tính làm phản đấy chắc.”