Chệch Quỹ Đạo

Chương 16



Cái gì tới thì sẽ tới, trốn đến chân trời góc bể cũng vô dụng.

Giang Hiểu Viện đi tới đi lui vô số vòng trong phòng như lừa kéo cối xay mà cũng chẳng nghĩ ra được kế sách gì. Kỳ thật cô sợ nhất không phải đối diện với một đám “thân bằng quyến hữu” xa lạ, mà là ngộ nhỡ cha mẹ trong thời không này và cha mẹ trong thời không nguyên bản giống nhau y hệt thì làm thế nào đây?

Cô nên làm thế nào đi đối diện với những người rõ ràng là giống nhau y đúc, nhưng lại hoàn toàn khác biệt đây?

Điện thoại “điều khiển từ xa” vang lên một tiếng như đòi mạng, Kỳ Liên gửi tin nhắn đến hỏi, “Lúc nào thì anh qua đón em?”

Phiền chết được, có kiểu ép người như thế này à? Cái kiểu hối thúc này đơn giản là đang dắt khách.

Giang Hiểu Viện rống to với chiếc điện thoại, “Hối cái quần, bà đây không đi!”

Điện thoại tất nhiên là cúi đầu nhẫn nhục chẳng thể thốt lên bất cứ dị nghị gì, Giang Hiểu Viện hãy còn đứng im một hồi, thở dài một hơi, rồi ngửa đầu lên giống đứa bệnh thần kinh, đối diện với trần nhà trống không chẳng có vật gì trên đó, tự độc thoại hỏi rằng, “Mày nói nên làm sao đây?”

Trần nhà vẫn chưa kịp phát d*c ra được công năng nói chuyện, chỉ đành câm lặng trưng cái mặt tang thương ố vàng của mình ra, hiền từ nhìn cô chăm chú.

Giang Hiểu Viện nhắm mắt lại, im lặng thở dài một hơi.

Cũng phải, ngoại trừ đối mặt, cô còn có thể làm gì chứ?

Nhưng trước khi dũng cảm đối mặt, cô còn muốn kéo dài được lúc nào hay lúc nấy, cô gửi lại cho Kỳ Liên một tin nhắn, “Em đi bệnh viện thăm chị Chương trước, nói địa chỉ cho em biết đi, buổi tối em tự qua.”

Bên Kỳ Liên cuối cùng chẳng có động tĩnh.

Giang Hiểu Viện thở phào nhẹ nhõm, ra cửa chạy đến bệnh viện, cô có phần hơi sợ Kỳ Liên, sợ đến mức lại có chút ỷ lại – Hình như anh ta đã biết quá nhiều, thái độ làm người lại cứng rắn cương quyết kiểu thản nhiên tỉnh rụi.

Trời có hơi lạnh, trên phố đã có người mặc áo bông mỏng, trên người Giang Hiểu Viện vẫn là bộ đồ mùa hè lúc ban đầu, cô làm bộ không sợ giá lạnh, nhanh chân chạy đến trạm xe buýt, chân trước vừa đến, một chiếc xe buýt tốc hành đã chạy vào trong trạm xe, Giang Hiểu Viện quét mắt nhìn bảng xe, nhận ra xe này cũng đi về phía bệnh viện, cô liền nhấc chân bước lên.

Bên cạnh cô là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông vốn định theo cô lên xe, nhưng bị người phụ nữ kéo lại, “Ông không thấy bên trên viết là xe buýt tốc hành sao, xe này đắt hơn gấp bội đấy, không đi xe này.”

Chân của Giang Hiểu Viện khựng lại như có phản xạ có điều kiện, thần xui quỷ khiến lại không lên, xe buýt chớp mắt đã chạy mất, khói xe ấm áp tan đi, một cơn gió nhỏ lạnh buốt của mùa thu bắt đầu vồ đến, Giang Hiểu Viện đứng nguyên tại chỗ, sau một cơn rùng mình không tự chủ được, cô sững sờ suy nghĩ lại những hành động ban nãy của mình.

“Mình có bệnh à?” Cô nghĩ, “Sao lại không lên xe?”

Vừa đang nghĩ như thế, phía sau có một chiếc xe chầm chậm trờ tới, vẫn là tốc hành, đầu ngón chân của Giang Hiểu Viện gõ gõ xuống đất mấy cái, vẫn là không lên.

Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng đứng nguyên tại chỗ thành một bức tượng mỹ nhân gió táp bất động, chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy đối với sự thay đổi của bản thân.

Đợi khi Giang Hiểu Viện khó khăn trắc trở đến được bệnh viên, cô đã bị lạnh cóng đến có phần tê dại, hình thể thì vẫn duy trì sự tao nhã tê dại, bán thân bất toại như tấm ván quan tài tiến vào bên trong.

Giang Hiểu Viện vừa đi vừa tính toán, “Hôm nay nếu Chương Điềm có thể trả tiền cho mình, cộng thêm nửa tháng tiền lương ứng trước từ Trần Noah, gom lại cũng được gần một nghìn, mình có thể cầm đi mua một bộ quần áo dày dặn.”

Nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy có chút đau răng – Chưa đến một nghìn tệ, trong ấn tượng của cô, nhiều nhất là đủ mua một cái quần jean rách vừa giảm giá vừa phai màu, đi đâu kiếm ra đồ dày dặn ra dáng chứ?

Giang Hiểu Viện đã trải qua những ngày tham sống sợ chết trong tiệm net đen, điều đầu tiên là đem cái bộ “quần áo thay giặt” kia đi vứt, sau đó thì phát thệ sau này sẽ không tham mua đồ rẻ nữa. Cảm giác cả bộ da người của mình đều đã bị bộ đồ rách nát đó nhuốm bẩn hết cả.

Có lẽ cô có thể giống như Phùng Thụy Tuyết, đến trung tâm thương mại mua vài nhãn hiệu được coi là đại chúng, nhưng mấy thứ đó không chỉ xấu xí, sao chép lẫn nhau, mà còn dễ bị đụng hàng!

Vậy chẳng lẽ cô phải đến những tiệm nhỏ sạp nhỏ, hoặc là những cửa hàng nhỏ dưới trạm tàu điện ngầm để mua quần áo sao?

Ngộ nhỡ đụng phải con buôn bụng dạ xấu thì thế nào?

Nhất thời, mấy chuyện đồn đãi giật gân như sợi bông đen lòng, những quần áo lột từ trên người chết xuống giặt sạch rồi bán như quần áo mới… quay một vòng như đèn kéo quân trong đầu Giang Hiểu Viện, cô bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Trên người cô đồng thời gồm cả hai đặc tính không thể tồn tại chung là nghèo và nhiều chuyện, mâu thuẫn thật sự không thể điều hòa, ngứa hết một đường cũng chẳng nghĩ ra được đối sách.

Giang Hiểu Viện vừa đói vừa rét tìm đến phòng bệnh của chị Chương. Chị Chương đang ngủ, Chương Điềm ngồi trông bên cạnh, gương mặt mềm mại xinh xắn của con bé giờ đã hóp lại, nó để một quyển bài tập trên đầu gối, dựa vào lưng ghế buồn ngủ đến nghiêng trái ngã phải, quyển sách trượt khỏi tay con bé, “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Con bé hoảng hốt tỉnh lại, một hồi sau mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nó nhíu nhíu mày, vừa tự giận chính mình, vừa khom lưng xuống nhặt – sau đó con bé nhìn thấy Giang Hiểu Viện.

Chương Điềm nhìn thấy cô, cũng không ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại sắc mặt con bé hơi thay đổi, sau đó nó có hơi miễn cưỡng nặn ra bộ dáng vô cùng lễ phép, cẩn trọng đứng dậy, “Chị Tiểu Viện, đến rồi à?”

Con bé còn nhỏ, mấy đứa nhỏ mượn nhau mười đồng 20 đồng cũng thành một chuyện lớn, Giang Hiểu Viện cho con bé mượn 50 đồng, trong mắt Chương Điềm nghiễm nhiên là một món tiền “cực lớn” luôn khiến cho con bé lo sợ bất an, thế nhưng bệnh của Chương Tú Cần đến quá đột ngột, gia đình vốn dĩ còn coi như có chút tích góp chớp mắt đã nghèo rớt mùng tơi.

Ông cậu đến giúp đỡ nói với con bé rằng, nếu như chủ nợ đến thì nó phải giả vờ đáng thương một chút, cùng đường tuyệt lộ một chút, tốt nhất là tội nghiệp khóc lóc một trận, như thế người khác cũng không đành lòng thúc ép con bé.

Chương Điềm đơn thuần nghĩ, giết người đền mạng thiếu nợ trả tiền, đây không phải là đạo lý hiển nhiên hay sao? Làm sao có thể lợi dụng lòng đồng tình của người khác để giở cái trò này được?

Ông cậu nói, “Được thôi, thế mày đi trả tiền đi, tiền đâu?”

Không có tiền.

Bởi thế lúc Giang Hiểu Viện tiến vào, Chương Điềm gần như không dám nhìn thẳng vào cô.

“Chị đến để xem thế nào.” Giang Hiểu Viện tiến vào phòng bệnh mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, thăm bệnh nên đem theo quà, cả đường cô chỉ suy nghĩ chuyện sợi bông đen lòng, hoàn toàn quên khuấy mất chuyện này.

Chương Điềm, “Vào ngồi đi chị.”

Giang Hiểu Viện ló đầu vào nhìn, rồi thấp giọng nói, “Thế nào rồi?”

Chương Điềm ủ rũ lắc lắc đầu, “Đã làm phẫu thuật rồi, hồi phục không được tốt lắm, còn phải giữ lại viện quan sát một thời gian.”

“À…” Giang Hiểu Viện không biết làm sao nhắc đến chuyện trả tiền, dừng một chút, cô cứng còng rẽ đường khác, nói rằng, “Cũng may bây giờ đã có bảo hiểm y tế, nếu không thì…”

“Mẹ em không có,” Chương Điềm ngắt lời cô, đón lấy ánh mắt sửng sốt của Giang Hiểu Viện, con bé nói, “Mẹ em luôn cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, sẽ không mắc bệnh, chê mỗi tháng đi đóng bảo hiểm y tế đắt đỏ, nên…”

Cái bụng muốn tiền của Giang Hiểu Viện trước là nguội đi phân nửa, cô khó có thể tin được trợn to mắt, “Vậy, vậy lần vào viện này, nhà em phải tự mình gánh chịu tất cả sao? Nhà em có nhiều tiền thế à?”

Chương Điềm vừa nghe lời này, nước mắt như hạt ngọc đứt dây rơi tí tách xuống, con bé vốn tưởng mình không thể nào giả vờ ra được, ai ngờ vừa nói tới đây, nỗi đau buồn ào ra từ đáy lòng, diễn xuất theo diện mạo vốn có, chẳng cần phải giả vờ nữa, Chương Điềm im lặng rúc trên chiếc ghế nhỏ, vừa lắc đầu vừa đưa tay lên lau, càng lau càng nhiều, đến cuối cùng gần như không thể thở nổi.

“Chị Tiểu Viện,” Chương Điềm nghẹn ngào, “Đợi em nghĩ cách, sau khi có tiền sẽ lập tức trả cho chị.”

Giang Hiểu Viện buột miệng nói, “Ôi, thôi đi thôi đi, không cần đâu, xem bệnh quan trọng, em cứ cầm lấy đi, chị không gấp.”

Chương Điềm nhìn cô với ánh mắt khó có thể tin được, phát hiện trên đời này vẫn còn loại ngu đần nghèo túng mà hào phóng thế này, thế là khóc lại càng tợn hơn nữa.

Lúc đến, Giang Hiểu Viện bận tâm lo nghĩ chất lượng quần áo trong những cửa hiệu nhỏ bán lẻ hàng không chính hiệu, lúc đi mới tâm trạng nặng nề phát hiện thuần túy là mình đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ có siêu thị “99 đồng áo phao bán phá giá” mới là nơi trở về của cô.

Cô vừa bước ra khỏi khu nội trú của bệnh viện thì đã nhìn thấy Kỳ Liên âm hồn bất tán, Kỳ Liên với thân phận là một câu đố đang dựa vào một cây đại thụ, vẫy tay ra hiệu với cô, ngắn gọn nói hai câu.

Câu đầu tiên là, “Đi thôi, anh tiện đường.”

Câu thứ hai là, “Bọn họ trả tiền cho em chưa?”

Cả hơi sức để kinh ngạc Giang Hiểu Viện cũng chẳng còn nữa, dù sao tên Kỳ Liên này hình như chẳng gì không biết, biết được chuyện Giang Hiểu Viện cho Chương Điềm mượn tiền cũng chẳng có gì lạ.

Giang Hiểu Viện bị cơn gió lạnh táp qua, thổi tới nói không nên lời, cảm giác như theo cùng màn đêm sắp buông, cơn gió hình như còn lạnh thấu xương hơn cả lúc đến, cô không thể nào duy trì được vẻ bình tĩnh giả trang nữa, vừa run rẩy giống một con chim cút, cô vừa lắc lắc đầu.

Kỳ Liên có hơi kinh ngạc, “Em ngại đòi tiền à?”

Giang Hiểu Viện chợt bi thương chẳng rõ tại sao, “Em… em nói với con bé là không cần nữa.”

Mặc dù cô bắt đầu không trang điểm nữa, bắt đầu mua tạp chí cũ, bắt đầu học được không lên xe buýt tốc hành, nhưng trong xương tủy thì vẫn là phú nhị đại không lo liệu việc nhà thì không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ, cho dù nghèo đến khốn cùng thì tiền trong mắt cô trước sau vẫn chỉ là một món đạo cụ, bỗng nhiên không còn thì quả thực sẽ khiến cho cuộc sống của cô có rất nhiều bất tiện, nhưng vẫn chưa quan trọng đến mức vượt trên thứ khác – Thí dụ như là, đạo nghĩa chí thượng.

Kỳ Liên ý tứ không rõ đánh giá cô một lượt, hình như có nhận thức gì mới mẻ về cô mà rằng, “Không ngờ em cũng trượng nghĩa thật đấy.”

Giang Hiểu Viện, “Cũng không phải… Không nhắc chuyện này nữa, không phải nói là phải đi gặp gỡ sao? Đi thế nào ạ?”

Kỳ Liên đứng tại chỗ bất động, nhướng đôi mắt như lưỡi dao đằng sau cặp kính kia lên, “Sao em không hỏi hôm nay có những ai đến?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô cảm thấy bất cứ câu nào thốt ra từ miệng Kỳ Liên hình như đều giống hai nghĩa, từng chút một đâm vào cái thần kinh nhỏ bé yếu ớt của cô. Trên lý trí thì Giang Hiểu Viện biết mình nên thử thăm dò đánh mấy đường thái cực, giả bộ hồ đồ nhiều hơn nữa, thế nhưng lý chí còn chưa nắm giữ được đại quyền của cơ thể thì nỗi kích động đã k1ch thích cô buột miệng nói, “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì? Từ sớm anh đã biết tôi căn bản không phải là…”

Kỳ Liên nhìn cô một cái, một cái nhìn thế này, Giang Hiểu Viện liền không rõ nguyên nhân mà không nói thêm được nữa.

Kỳ Liên dựng một ngón tay đặt bên môi mình, làm một dấu tay không thể nói với cô, “Đừng nghĩ như thế, cũng đừng có nói như thế — Đi theo tôi.”

Trong lòng Giang Hiểu Viện là một cơn cuồng loạn, theo Kỳ Liên nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

“Lên xe.” Kỳ Liên nói “Cho cô xem vài thứ trước đã.”