Chạy Đến Bên Em

Chương 7: Tuổi dậy thì



"Đây là giấc mơ... sao?"

Trong giấc mơ, ấm áp vô cùng, có ánh nắng không thuộc về mùa đông, là năm tháng của tuổi trẻ.

Ở thành phố trên núi, ngày đẹp trời nhất là vào mùa xuân và mùa hạ. Khi anh 18 tuổi, Cảnh Diệp không lo lắng về bất cứ thứ gì, chỉ là một người mơ mộng hão huyền. Anh nhìn thấy bản thân khi còn trẻ, bước vài bước rồi nhảy xuống từ tầng lầu, đeo cặp sách trên lưng, chạy về phía bức tường phía sau.

"Lâm Thiền! Lâm Thiền!" Cảnh Diệp ngẩng đầu lên kêu, "Chúng ta đi thôi!"

Một cái đầu nhanh chóng nhòm ra từ cửa sổ, sau đó rút lại, Cảnh Diệp chỉ nghe thấy giọng nói của cậu: "Đợi một chút!"

Lâm Thiền bước vào độ tuổi vỡ giọng hơi muộn, mười lăm tuổi, đó là độ tuổi mà giọng nói của cậu còn mang nét giọng vịt đực, vì thế cậu cố gắng ít nói hơn, không lãng phí một lời dư thừa nào, cũng không muốn la hét quá nhiều. Câu trả lời có chút khàn khàn này khiến Cảnh Diệp vui mừng vô cớ, giống như mình lại trở thành người lớn, hoàn toàn quên mất đây chỉ là một giấc mơ.

Không lâu sau đó, tiếng bước chân vội vàng vang lên từ cầu thang, Lâm Thiền với chiếc cặp sách trên lưng từ bóng tối đi ra. Cậu đội chiếc mũ bóng chày không hợp thời trang, một bên vai đeo chiếc cặp màu đen.

"Sao hôm nay lại đội mũ thế?" Cảnh Diệp cười, vô thức nắm lấy vai Lâm Thiền.

Cảnh Diệp đã phát triển đầy đủ, chiều cao đã ổn định ở mức 1m8, hy vọng sẽ tiếp tục tăng khi anh vào đại học. Lâm Thiền phát triển chậm hơn, hiện tại cậu lùn hơn Cảnh Diệp một chút, vì vậy dễ dàng bị Cảnh Diệp nắm lấy.

"Thích đội thì đội thôi."

Khi nghe được những lời này, Cảnh Diệp đặt tay lên đầu Lâm Thiền qua chiếc mũ, ngay lập tức nhận ra điều gì đó.

Anh cười tươi, đặt khuôn mặt lên thái dương của Lâm Thiền, hơi thở ấm nóng của anh không ngần ngại phả lên lông mi của cậu: "Có phải là... cắt tóc rồi không? Ầy, anh đã nói rồi mà, kiểu tóc của em quá bắt mắt, sớm muộn gì cũng bị phạt."

Lâm Thiền không cảm thấy khó xử khi bị phát hiện, cậu cúi đầu, im lặng tránh né sự tiếp xúc quá thân mật của Cảnh Diệp, chạm nhẹ lên viền mũ: "Ừm, tuần sau có người từ thành phố đến kiểm tra ngoại hình."

Cảnh Diệp cười khúc khích, đưa tay vuốt ve sau cổ áo Lâm Thiền, nơi chiếc mũ bóng chày không che được. 

Kết cấu tóc hơi gai và ngứa, Cảnh Diệp có thể đoán được Lâm Thiền đã cắt bao nhiêu xăng ti mét tóc. Trong đầu anh chỉ hiện hình ảnh Lâm Thiền mà không nhận ra mình đã vuốt ve quá đà, khiến tai Lâm Thiền ngày càng đỏ lên.

"Từ bé đến giờ em chưa bao giờ cắt tóc ngắn đến thế à?" Cảnh Diệp trêu chọc cậu, lại gần hơn, "Cho anh xem được không?"

Lâm Thiền lúng túng đẩy anh ra, nhăn mặt: "Đừng."

Cảnh Diệp cảm thấy sự phản đối kỳ lạ của cậu, không để ý đến, cũng không đến gần hơn: "Dù đến phòng tự học em cũng không tháo mũ ra à? Nó che mất tầm nhìn, tí nữa em cho anh xem một chút được không? Ngoan nào."

Lâm Thiền nhìn anh một cái, ánh mắt sâu thẳm như che giấu trong bóng tối, rồi chốc lâu sau mới gật đầu.

Chỉ cần cậu đồng ý, trong lòng Cảnh Diệp cảm thấy rất ngọt ngào, anh nghĩ có một người em trai thật tuyệt vời, nghe theo anh trong mọi chuyện và rất dễ dỗ. Anh không thôi vuốt ve tóc ngắn phía sau cổ áo của Lâm Thiền vài lần.

"Cảm giác này...” Dù có đúng hay không, Cảnh Diệp nói lên, "Giống như vuốt lông chó con ấy."

Lâm Thiền thờ ơ nhìn anh, dường như không có gì để trả lời.

"Thật đấy, anh khen em đấy." Cảnh Diệp nhấn mạnh, tay lại không ngừng ôm lấy vai Lâm Thiền.

Sau khi đi một đoạn đường, Lâm Thiền đột nhiên hỏi: "Anh thích chó không?"

"Tất nhiên là thích rồi!" Cảnh Diệp Không chút suy nghĩ trả lời, "Trước đây bà nội anh nuôi một con Border Collie bé xíu, em nhớ không? Nó thật ồn ào, nhưng mỗi khi đi học về nó lại tung đuôi chạy theo anh... làm anh tan chảy luôn. Ngu Châu còn nói chó không tốt, chỉ có mèo mới tốt nhất... anh không hiểu cậu ấy nghĩ gì..."

Anh dài dòng chứng minh rằng chó là người bạn tốt nhất của con người, đầy cảm xúc và đam mê, không chú ý đến biểu hiện của Lâm Thiền.

Nhưng lúc này, anh nhớ đến những chi tiết nhỏ, chỉ lượt qua một bên mặt.

Lâm Thiền mỉm cười nhìn anh, khóe mắt hơi rũ xuống so với bình thường cong lên thành một vòng cung mềm mại, nụ cười lộ ra một hàm răng trắng, trên mặt có chút ửng hồng.

Có lẽ vì nắng nóng, cậu kéo mũ lên một chút, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.

Trong giấc mơ, các chi tiết gần như giống y hệt ký ức thật, nhưng không biết do tâm trạng hay gì đó khác, linh hồn 21 tuổi của Cảnh Diệp, sống trong thân xác 18 tuổi, vì những cái ôm và chạm vai "anh em bạn bè" này, lại nghe thấy tiếng sấm từ trên cao, như là khởi đầu của điều gì đó lạ lùng…

Trước đây, đôi lông mày và đôi mắt của Lâm Thiền thường bị tóc mái che khuất. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn, mắt của Lâm Thiền đen thui, lông mày cũng đậm, cười cười mà trưởng thành, những đường nét sắc sảo của khuôn mặt dần trở nên rõ nét hơn.

Giờ đây cậu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành 18 tuổi.

Nhưng tai cậu lại đỏ ửng, cẩn thận và suy nghĩ khi nói chuyện với Cảnh Diệp. Mỗi câu cuối cùng đều nhấn mạnh bằng một chút rung động.

"Anh, em thích anh."

Vùng dưới bàn chân đột nhiên biến thành vách đá, cảm giác rơi tự do đột ngột này khiến Cảnh Diệp mở to mắt ra.

Tiếng báo thức trong điện thoại vang khắp cả phòng ngủ, tiếng vọng "ong ong" vẫn còn vang vọng trong tai Cảnh Diệp sau khi mới ngủ dậy. Anh tắt chuông báo thức, nhìn thời gian vẫn còn sớm, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng khi anh cố gắng bắt lấy giấc ngủ, những mảnh vụn của giấc mơ bao quanh lấy anh, cả hai bên đều là Lâm Thiền.

Cảnh Diệp không thể kiềm chế được trái tim đang đập nhanh, anh mở mắt ra lần nữa, thấy mặt mình đang nóng bừng, không thể tiếp tục ngủ được.

Đây đã là lần thứ năm anh có giấc mơ tương tự như này.

Mỗi lần giấc mơ đều bắt đầu với những khoảnh khắc đời thường với Lâm Thiền, rồi kết thúc bằng câu nói "em thích anh" của cậu. Ban đầu, Cảnh Diệp tỉnh giấc trong sự hoảng sợ, nghe thấy nhịp tim đập "thình thịch" trong ngực mình, nhưng bây giờ anh đã đối mặt với sự việc đó một cách bình thản, chỉ là anh không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của trái tim đang đập nhanh.

An ủi trái tim, đợi cho tần suất rung động của nó dần dần yên lặng hơn, Cảnh Diệp thở dài một hơi nặng.

Không thể chấp nhận được.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, trước khi anh nghe được lời tỏ tình chính đáng của Lâm Thiền về "Em thích anh", dù đó có phải là sự thật hay không, trước tiên anh sẽ bị đóng dấu bởi trí tưởng tượng vô biên của chính mình rằng Lâm Thiền thực sự yêu anh rồi.

Làm sao Lâm Thiền có thể thích anh đến như vậy chứ?

Cảnh Diệp tự hỏi, ngoài việc anh có một ngoại hình đẹp hơn chút thì thật sự anh không có bất kỳ điểm mạnh nào để tự hào cả. Họ chỉ quen biết nhau sớm một chút, hiểu biết nhau hơn một chút, dù Lâm Thiền thật sự mở mang tâm hồn lên hoàn toàn cho anh, thì liệu anh có thể trả lại được tình cảm đó cho Lâm Thiền…

Không thể là anh, không phải là anh.

Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Diệp chưa bao giờ có cảm giác với người cùng giới. Anh nghĩ, bản chất của mình không quá chấp nhận được loại tình cảm này, dù biết rằng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

Nếu một người bạn đồng tính bất ngờ thổ lộ với anh, phản ứng đầu tiên của Cảnh Diệp có thể sẽ là lùi lại hai bước, sau đó xây dựng lại tâm lý cho chính mình và nói: "Không sao đâu, tôi sẽ không cắt đứt quan hệ này với bạn."

... Nhìn như vậy, anh có vẻ hơi kinh tởm đồng tính.

Vì vậy, liệu anh có thể có tình cảm với Lâm Thiền không?

Không thể ngủ tiếp được nữa, Cảnh Diệp chải mái tóc bù xù như tổ chim, khoác lên áo khoác rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Sau khi rửa mặt, anh xuống nhà và chuẩn bị giúp bà của mình làm một số việc nhà để giết thời gian.

Bà đang xem một bộ phim truyền hình, trước mặt đặt một bát rau chỉ được chế biến thô sơ. Khi thấy anh xuống, bà cười và hỏi: "Tối hôm nay cháu không ở nhà ăn cơm phải không?"

"Hửm?" Cảnh Diệp vừa mới ngủ dậy nên hơi bối rối. "Phải không?"

Trí nhớ bà tốt hơn anh, nhắc nhở: "Cháu nói Ngu Châu muốn mời cháu bữa cơm."

"Dạ...đúng rồi, đúng rồi. Cậu ấy nói đã đậu đại học mà chưa mời ai đi ăn cả. Hôm nay cậu ấy mời bọn cháu đi ăn lẩu...Bà ơi, thực ra cháu không muốn đi lắm."

Bà vui vẻ nhặt rau, khuyên anh: "Đi đi, mẹ Ngu Châu đã nói với bà về việc này trước đó rồi đấy, sao lại không đi được chứ. Lâu rồi chưa được mời đi ăn, có lẽ họ đang đợi cháu quay trở lại đấy. Người khác cũng đi cùng hả?"

Nhớ lại thông tin của Ngu Châu tối qua, Cảnh Diệp nói: "Đầu to đi, Tiểu Đậu Đậu cũng có vẻ đi, Mộc Mộc thì...cháu không biết."

Bà nói: "Vậy thì hầu như đều đi rồi, lâu lắm không gặp nhau, chỉ có cháu không đi thôi, không thích hợp."

Cảnh Diệp nói: "Họ thường xuyên tụ tập mà, chẳng có lâu lắm gì cả..."

"Cháu lại tìm cớ rồi đấy, cháu có thích Tiểu Đậu Đậu không, cháu không dám gặp con bé à?" Bà bắt đầu đoán lung tung.

"Cháu thích cô ấy à?" Giọng của Cảnh Diệp cao lên hai ba đơn vị, "Làm sao có thể chứ! Cháu chỉ là...Cháu chỉ không muốn gặp Lâm Thiền thôi."

Anh đang trốn Lâm Thiền.

Sau khi đối mặt với những suy nghĩ sâu sắc trong tâm trí, Cảnh Diệp bỗng cảm thấy xấu hổ với những hành động nhỏ bé của mình, như thể chúng không đủ để đứng trên bàn, anh nghĩ: "Lâm Thiền còn chưa trốn mình, còn mình đang…. làm gì vậy?"

Hành động của anh có vẻ như giấu đầu lòi đuôi.

Uống một ngụm nước, khi Cảnh Diệp lên cầu thang, anh còn nghe thấy bà lẩm bẩm: "Nếu có tiến triển gì với Tiểu Đậu, nhớ báo cho bà nhé, con bé là một cô gái rất tốt, bọn cháu còn là thanh mai trúc mã..."

"Mày không thích tao, tao cũng không thích mày." Đậu Sương lắc đầu, uống một ngụm bia, "Dù cho mẹ tao từng thất bại nhiều lần trong tình yêu cũng không thể khiến tao thích mày được, đừng lo lắng."

Cảnh Diệp giải thích: "Là do bà tao ghép cặp chúng ta mà."

Tưởng Tử Dật cũng nói: "Chỉ có mày là nữ, bà ấy không ghép với mày thì ghép với ai."

Chân thành mà nói, câu này là sự thật không chỗ nào để chê vào, nhưng Đậu Sương nghe xong thì cảm thấy không vừa ý lắm. Người già thường thích chuyện đồn đoán, cô không thể phản kháng được, không thể trừng trị Cảnh Diệp, nên cô quay sang hung hăng trừng Tưởng đầu to.

Ánh mắt đó khiến Tưởng Tử Dật không biết nghĩ đến điều gì, ngay lập tức hắn giơ tay đầu hàng: "Xin lỗi, tao phản đối những định kiến về giới tính."

"Ngày mai tao sẽ cạo đầu mày." Đậu Sương nói với vẻ hung ác.

"Mùa đông cạo đầu sẽ rất lạnh." Ngu Châu cười, rót cho cô một cốc bia.

Đậu Sương nhìn về phía hắn với ánh mắt khinh thường: "Mùa đông uống bia thì không lạnh à? Mày là đồ đạo đức giả, mời tao ra ngoài uống rượu, nhưng lại không hăng hái  uống gì cả."

Ngu Châu chẳng biết nên lùi hay tiến: "Lần sau, lần sau, hôm nay có người chưa đủ 18 tuổi, ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe."

Đậu Sương hỏi: "Hả, mày có mời Lâm Thiền đến à?"

Cảnh Diệp nói: "Tại sao bọn mày không nói cho tao biết Lâm Thiền sẽ đến?"

Hai người nói gần như cùng lúc, vừa dứt lời, Đậu Sương nhìn Cảnh Diệp một cái, muốn nói lại thôi - Cô chỉ cảm thấy câu hỏi này rất kì quái.  Lâm Thiền và Cảnh Diệp có mối quan hệ tốt tốt, tới hay không cần phải hỏi Ngu Châu nữa sao?  Nhưng biểu cảm rơi vào mắt Cảnh Diệp lại mang ý nghĩa khác.

Anh gần như không kiềm chế được ánh mắt hỏi Ngu Châu: Mày nói với cô ấy chưa?

Sau tất cả, đến nay chỉ có Ngu Châu đứng về phía Lâm Thiền, dùng danh hiệu "thằng đểu" để chỉ anh. Nhưng nếu ai cũng biết ...

Nam diễn viên mới nổi này chưa một lần được nổi danh thì đã bị "chìm duới đáy xã hội".

Cảnh Diệp gần như ngạt thở.

Đáng tiếc, dường như Ngu Châu không hiểu ý của anh, cười và nhìn vào điện thoại: "Ừm, hôm nay Lâm Thiền không cần đến trường, cũng không cần ở lại học thêm. Tao có mời thằng bé đến ăn cùng- Ồ, ẻm sắp đến rồi."

"Ngu Châu..."

Chưa kịp nói xong, cửa phòng ăn mở ra, một người bước vào, toàn thân phủ đầy tuyết. Lâm Thiền đặt ba lô lên ghế, gật đầu chào mọi người.

"Xin lỗi, em bị kẹt xe."

"Bé cưng!" Đậu Sương rất nhiệt tình, đẩy ghế để mở ra một chỗ trống, "Chị rất nhớ em, ngồi kề bên chị này."

Lâm Thiền đồng ý, ngồi xuống chỗ trống.

Sau đó, cậu chuẩn bị đĩa nước chấm, rót đồ uống và lấy một miếng thịt chiên giòn từ đĩa, động tác được thực hiện một cách liền mạch, không biết là cậu không để ý, hay dù biết rõ nhưng vẫn cố tình bỏ qua, bên phải của cậu có ai đó đang cứng nhắc đến mức không thể chịu nổi -

Cảnh Diệp và Đậu Sương đang ngồi cạnh nhau, nhưng giờ đây, có một người chặn ngang giữa họ."