Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 301



 

Bầu không khí tĩnh lặng, hơi ẩm và mùi hôi thối lượn lờ khắp nơi.

Thông qua khe hở phía dưới, bọn họ có thể thấy rõ một cái bóng đen xì đứng bất động trước cửa, mang đến cảm giác áp lực lạnh lẽo đáng sợ, khiến da đầu người ta râm ran, gần như không thể thở nổi.

Ai nấy đều hiểu…

Bọn họ chỉ cách nguy hiểm đúng một ván cửa mỏng manh yếu ớt, chỉ cần đẩy nhẹ là mở được ngay.

Và rồi, tiếng mở cửa phòng bên cạnh càng khiến thần kinh mọi người căng đến tột đỉnh.

Sắc máu trên mặt cạn sạch, trong con ngươi họ xuất hiện sự hoảng loạn tột cùng.

Giống Ôn Giản Ngôn, bọn họ cũng nhận ra được tình cảnh hiện tại.

Bây giờ, đám quỷ bắt đầu hoạt động trong khu vực này. Không chỉ có con trong 408 mà còn thêm cả “vị khách” vừa được mời đến tầng một…

Tệ hơn nữa là, khu vực bọn họ đang ở rất hẹp và khép kín, không có nơi nào để thoát thân.

Toàn bộ cầu thang và thang máy đều bị chặn, hai đầu hành lang bị bóng tối chia cắt, chỉ cần đến gần sẽ bị kéo vào bên trong.

Dưới tình huống cực đoan này, bọn họ gần như không có lối thoát.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm phía cửa, cánh môi bặm chặt cơ hồ mất đi sắc máu.

Mắt hắn loé sáng, não bộ hoạt động điên cuồng.

Câu giờ à?

Không có ý nghĩa.

Mặc dù khách hàng thứ hai xuất hiện sau khi tắt đèn, nhưng khách trong 408 lại xuất hiện trước khi Khách sạn Hưng Vượng tắt đèn.

Tất nhiên cả hai cũng không nhất thiết phải có liên quan tới nhau.

Nhưng các quy tắc cụ thể vẫn cần thêm nhiều bằng chứng thực tế.

Tuy nhiên ít nhất điều này cũng cho thấy, việc tắt đèn trong khách sạn sẽ không hạn chế hành động của khách hàng theo quy định.

Nói cách khác, cho dù bọn họ thật sự tìm được biện pháp và ở trong phòng một tiếng đồng hồ, cầm cự đến khi khách sạn bật đèn trở lại… E là cũng không có kết quả.

Bật đèn không có nghĩa là khách sẽ về phòng.

Khi đó, nguy hiểm họ phải đối mặt có thể còn cao hơn nữa.

Trốn không thoát, cầm cự cũng không được.

Vậy nên…

Nếu muốn rời khỏi chỗ này, chỉ e bọn phải giải quyết “đám khách hàng” trước.

“Tí tách… Tí tách…”

Cách tấm ván cửa mỏng manh, loáng thoáng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt.

Tiếng động vang lên liên tục, rơi vào trong tai mọi người chẳng khác đếm ngược tử vong là bao.

Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn cảm thấy tay áo mình bị giật nhẹ.

Hắn quay đầu nhìn.

Là Tóc Vàng.

Chỉ thấy hai mắt hắn ta dán vào khe cửa, giọng hơi run run: “Cô… Cô nhìn kìa.”

Ôn Giản Ngôn giật mình, dõi mắt theo hướng Tóc Vàng chỉ.

Phía dưới khe cửa có một vũng chất lỏng đang chậm rãi chảy vào trong.

Không giống với nước, chất lỏng này có vẻ rất nhớt.

Không khí thoang thoảng mùi rỉ sắt khó phát hiện.

Là máu.

Đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.

Phải biết rằng, vừa rồi khi khách thuê phòng 408 rời khỏi phòng, thứ nhỏ xuống từ người nó là nước mưa lạnh lẽo, nhưng hiện giờ lại biến thành máu…

Nói cách khác, một tiểu đội phe đen đã xanh cỏ.

Khoảnh khắc nhận ra điều ấy, cả đám bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà khách phòng 408 đã tiêu diệt một tiểu đội streamer kỳ cựu của phe đen, điều này chứng tỏ độ kinh khủng của nó còn cao hơn họ tưởng nhiều.

Đương nhiên, nếu bên ngoài chỉ có một “vị khách”, có lẽ hắn còn có thể kéo tiểu đội phe đen ra ngoài cùng nhau đối đầu trực diện với nó, không chừng còn có phần thắng. Thế nhưng, thời điểm tiếng tay nắm cửa chuyển động vang lên, lựa chọn này lập tức bị gạch khỏi danh sách lựa chọn của họ.

Hiện tại có hai “vị khách” lang thang bên ngoài.

Chỉ một tên thôi mà còn có thể diệt một tiểu đội, hành động như vậy chẳng khác tự sát là bao.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Oa oa oa, cơ chế này muốn người ta chịu chết đây mà.”

“Sau khi phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] cải tạo thì độ khó đã được nâng lên rất nhiều. Tôi cảm thấy như rơi vào ngõ cụt vậy.”

“Chuẩn chuẩn! Chỉ cần bị khách trong phòng ngắm trúng thì không thể thoát khỏi khu vực này, cầm cự đến khi đèn bật cũng vô ích. Nếu may mắn, nơi này chỉ có một khách hàng, đôi bên liên thủ có khi thắng được. Nhưng streamer lại quá xui, thế nào lại tiến vào khu vực có hai khách hàng, vậy chẳng phải tiêu đời sao.”

“Hu hu, mới đầu tôi tưởng người vợ xui xẻo của mình còn có cơ hội xoay người, nhưng cuối cùng phát hiện, xui vẫn hoàn xui… Quá nhọ rồi.”

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt khe khẽ vang lên ngoài cửa.

Dòng máu tươi đỏ tươi sền sệt men theo khe cửa tràn vào, chớp mắt đã làm ướt sũng thảm trải sàn, lóe lên ánh sáng quỷ dị dưới ánh đèn.

Mặt ngoài máu tươi bóng loáng như gương, thoạt nhìn vô cùng tĩnh lặng, song lại tỏa ra luồng khí quái dị khiến da đầu người ta râm ran.

“…!”



Thấy vậy, mọi người lập tức giật mình, vội vàng lùi về phía sau rời xa vũng máu.

Mặc dù tốc độ lan rộng của vũng máu rất chậm, song phòng khách bé thế này bọn họ biết trốn ở đâu…?

“Chúng ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định tiếp theo cần làm gì.”

Đội trưởng tiểu đội phe đen hạ thấp giọng xuống, nói vội.

“Chiến đi, đội trưởng! Tuy rằng bên ngoài có hai con quỷ, nhưng chẳng phải bên chúng ta cũng có hai đội sao? Tôi nghĩ chưa chắc đã thua.”

“Không được, mức độ nguy hiểm quá lớn! Theo tôi, chi bằng chúng ta vào trong tranh đi…”

“Tranh? Tôi thấy ông đang tìm chết thì có. Bên trong nguy hiểm trùng trùng, cho dù sau khi chúng ta đi vào và mời một khách hàng đến thì có ích gì!”

“Hơn nữa, lỡ lũ ngoài kia có thể đuổi theo vào trong thì sao?”

“!”

Chợt, mắt Ôn Giản Ngôn khẽ trợn, như thể đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Thiếu nữ vừa rồi vẫn còn tái mặt yếu đuối đột nhiên xoay người, dáng người mảnh mai như ẩn chứa sức mạnh đối lập với hình thể, thô bạo tách đám người đang tranh luận liên mồm ra, sau đó lao thẳng đến chỗ bức tranh sơn dầu.

“?!”

Ai nấy đều bị hành động bất thình lình của thiếu nữ dọa sợ, vô thức ngừng lại, kinh ngạc nhìn Ôn Giản Ngôn.

Giống như tầng bốn, bức tranh sơn dầu quá khổ mất cân xứng được treo ở chính giữa phòng khách tầng một.

Bên trong khung tranh xa xỉ dính bụi là một bức tranh u ám.

Trong tranh là cảnh trấn nhỏ âm u chìm giữa mưa mù. Có điều khác bức họa phòng 408, trong bức tranh này là một toà nhà hai tầng nho nhỏ, thoạt nhìn mới hơn căn nhà bên kia rất nhiều. Cửa phòng mở toang, loáng thoáng có thể nhìn thấy bàn ghế và bát đĩa trên bàn.

“Có chuyện gì vậy?”

Vân Bích Lam như ý thức được điều gì, bước lên phía trước: “Cô nhìn thấy gì à?”

Ôn Giản Ngôn không đáp mà tiếp cận các điểm trong bức tranh.

Tuy nhiên hắn không cẩn thận quan sát ngôi nhà rõ ràng duy nhất trong tranh, thay vào đó là dí mắt vào, nghiêm túc quan sát viễn cảnh mơ hồ bên ngoài tòa nhà.

Cách đó không xa, vũng máu dưới khe cửa đã lan đến chỗ nhà vệ sinh, kéo dài vào tận trong phòng.

“Không được, đội trưởng, chúng ta phải lập tức đưa ra quyết định.”

“Phải làm sao đây, đối đầu hay bỏ trốn.”

Đội trưởng phe đen quay đầu, không dồn lực chú ý lên Ôn Giản Ngôn nữa. Gã cắn răng, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: “… Đối đầu trực diện.”

Dù sao, mặc dù bọn họ vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa của khách hàng thứ hai, nhưng bọn họ mãi không nghe thấy động tĩnh gì của nó. Có lẽ khách thuê thứ hai cũng không định tấn công họ, hoặc là, nó đã rời khỏi quanh đây?

Nếu vậy họ chỉ cần đối phó với một khách.

Tuy rằng nguy hiểm vẫn có, song tỷ lệ thành công cũng không thấp như trước.

Tuy một đội khác thất bại, nhưng chắc gì họ sẽ dẫm lên vết xe đổ của đội đó.

Vì thế, đội trưởng tiểu đội phe đen ôm lấy chút hy vọng này, chậm rãi hít sâu một hơi:

“Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta hãy chờ…”

Có điều, lời gã còn chưa kịp dứt đã bị một giọng nói cắt ngang:

“Không.”

Tất cả giật mình quay đầu nhìn qua.

Thiếu nữ bình tĩnh đứng trước bức tranh sơn dầu, ánh đèn sáng ngời chiếu lên bờ vai mảnh mai của thiếu nữ. Đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn mọi người, dáng vẻ tái mặt yếu ớt khi trước đã biến mất sạch, đáy mắt mang theo sức mạnh ý chí đáng sợ trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài.

Thiếu nữ lên tiếng: “Chúng tôi sẽ đi vào tranh.”

“Cái gì?”

Cả đám trợn tròn mắt.

Đội trưởng phe đen nhíu mày: “Vào trong có lợi ích gì, lỡ như chúng nó có thể đuổi theo…”

“Không phải lỡ như.”

Ôn Giản Ngôn cắt ngang lời gã, nói bằng giọng điệu chắc nịch.

“Chúng nó nhất định sẽ dí chúng ta.”

Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút lạnh lùng thấu xương, tựa hồ vô cùng tin tưởng kết luận của mình.

Sau khi nghe hắn nói xong, mọi người cau mày, dường như cảm thấy khó hiểu hơn trước.

“Chờ chút, vậy đi vào có ích lợi gì?”

Đám quỷ ngoài tranh sẽ đuổi theo họ, nếu họ mời khách mới đến tức là lại dẫn thêm quỷ mới đến. Hơn nữa vẫn chưa có cách rời khỏi khu vực bị bóng tối tầng một phong toả, làm vậy sẽ chỉ gặp thêm nguy hiểm.

“Mọi người chưa bao giờ nghĩ về cơ chế phó bản à?”

Ôn Giản Ngôn thở dài, giọng nói vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, song không hiểu sao lại khiến người ta giận sôi gan.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ha ha ha ha đã bật chế độ cà khịa, tôi buồn cười chết mất.”

“Streamer biết chạm vào cơ chế phó bản bày tỏ nghi vấn: Tới giờ các người còn chưa dùng não à?”

“Nhưng tôi cũng rất tò mò, vì sao streamer lại cảm thấy tiến vào trong tranh sơn dầu là lựa chọn thích hợp nhất. Nếu khách hàng trong Khách sạn Hưng Vượng thật sự có thể theo bọn họ vào trong, vậy thì đường này mới là đường nguy hiểm nhất chứ?”

Một thành viên phe đen nhíu mày, tỏ vẻ cáu kỉnh: “Ê, ý cô là sao…”

Hắn ta còn chưa kịp nói dứt lời đã bị đội trưởng giơ tay ngăn lại.

Tuy người nọ vẫn rất bực dọc, song cũng nuốt những lời còn lại về bụng.

“…” Đội trưởng tiểu đội phe đen trầm ngâm nhìn Ôn Giản Ngôn: “Cô nói tiếp đi.”

“Đầu tiên, Ác Mộng chưa bao giờ thiết lập tử cục không thể giải quyết. Chỉ cần xuất phát từ điểm này và đảo ngược quy tắc trong phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] là có thể tìm ra phương pháp sống sót chân chính.”



Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng, đoạn nói tiếp:

“Những ‘khách thuê’ này có thể rời khỏi phòng mình và tự do hoạt động, còn streamer lại bị ‘khách thuê’ trong phòng theo dõi, sẽ bị kẹt trong một khu vực nhỏ không thể rời đi, bị ép buộc phải sinh tồn trong không gian khép kín… Nếu chỉ có một khách, có lẽ cứng đối cứng có thể sống sót ra ngoài, nhưng nếu số lượng khách hàng trong khu vực này vượt quá số 2, vậy thì độ khó sẽ bị tăng lên, xác suất sống sót là cực kỳ thấp. Có phải vậy không?”

Mọi người sửng sốt gật đầu.

“Nhưng cũng đừng quên, yêu cầu của phó bản là, streamer đi vào trong tranh sơn dầu mời thêm khách hàng cho [Khách sạn Hưng Vượng]. Nói cách khác, theo thời gian trôi qua, ‘khách’ trong phó bản sẽ chỉ tăng lên, tỉ lệ bên trong khu vực khép kín có một ‘khách hàng’ sẽ ngày càng nhỏ…”

Nghe đến đây, mọi người đồng loạt rùng mình.

Đúng vậy.

Đối phương nói không sai chút nào.

Khi các phòng khách lần lượt được các streamer bị mắc kẹt ở khu vực đó lấp đầy, khả năng các vị “khách” khác đến cư ngụ sẽ tăng lên rất nhiều.

Lần này bọn họ mới chỉ gặp hai, nhưng tương lai sẽ là ba là bốn…

Một khi thời gian tiến vào phó bản tăng lên, số lượng streamer sẽ chỉ giảm bớt.

Đó là viễn cảnh tuyệt vọng.

Nếu họ liều lĩnh chiến đấu, vậy thì sẽ phải chiến đấu đến chết thôi.

Vừa nghĩ đến viễn cảnh tương lai bản thân phải chiến đấu với ba bốn hoặc thậm chí là nhiều “khách hàng” hơn trong không gian khép kín, một luồng cảm giác sợ hãi dấy lên từ tận đáy lòng, khiến mắt cả đám tối sầm lại.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Đờ… Đờ mờ, có vẻ đúng thật.”

“Oa, phó bản này độc thế, độc ác vãi luôn.”

“Không những bắt streamer phải mời càng nhiều quỷ đến Khách sạn Hưng Vượng làm khách hơn mà còn khiến streamer bị nhắm trúng không thể thoát khỏi khu vực lân cận lũ quỷ. Tuy nhiên lũ quỷ lân cận vẫn có thể tiếp tục gia nhập vào trong… ác vãi đạn.”

“Dường như tôi đã nhìn thấy viễn cảnh kinh khủng cuối phó bản rồi.”

“Tử cục, thế à?”

Nhìn vẻ mặt của những người khác, Ôn Giản Giản đột nhiên nhoẻn cười.

“Thế nên đối đầu trực diện không phải giải pháp, cho dù lúc này mọi người sống sót thì sớm muộn gì cũng chết ở lần sau.”

Dứt lời, hắn khẽ nghiêng người để lộ bức tranh sơn dầu sau lưng:

“Trong khách sạn này, mỗi bức tranh sơn dầu trong mỗi gian phòng đều là cảnh mưa dầm, ngay cả phong cách kiến trúc cũng rất thống nhất…”

Thiếu nữ nghiêng đầu, ánh mắt chứa đầy sự ngây thơ:

 “… Hình như tất cả bức tranh ở đây đều xuất phát từ một thị trấn nhỏ.”

“!!!”

Nghe xong lời trên, sau lưng mọi người nổi đầy da gà.

Đội trưởng tiểu đội phe đen trợn trừng mắt: “Chờ đã, ý của cô là…”

“Đúng vậy.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Tôi đoán, những nơi chúng ta tiến vào trước đây không phải là một mảnh nhỏ của một bức tranh sơn dầu. Nó là một thị trấn nhỏ chân thật, hay nói đúng hơn, những bức tranh này chỉ là [cánh cửa], mỗi cánh cửa thông đến một nơi khác nhau trong trấn.”

“Vậy nên, đó là lý do vì sao sau khi streamer bị ‘khách’ nhắm trúng, tất cả con đường rời đi sẽ bị chặn.” Ôn Giản Ngôn nheo mắt, chậm rãi mở lời: “Bởi vì nó buộc chúng ta phải rời đi bằng con đường khác.”

Dứt lời, hắn giơ tay lên, thuần thục mò mẫm phía sau khung tranh sơn dầu.

Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, khung tranh dầu chậm rãi mở ra, một luồng khí âm trầm lập tức bổ nhào tới trước mặt họ.

Nếu bị khách hàng vây khốn, bọn họ phải đi vào trong thị trấn thông qua bức tranh sơn dầu, sau đó tìm [cánh cửa] khác trong trấn.

Chỉ có cách đi qua cánh cửa khác tiến vào Khách sạn Hưng Vượng, vậy thì họ mới có thể thoát khỏi khu vực bị phong toả này.

Và tất cả những điều trên phải được hoàn thành trong vòng một tiếng.

Đây chính là chỗ âm hiểm của phó bản.

“Cộp, cộp, cộp.”

Đột nhiên, ngoài cửa bỗng vọng đến tiếng bước chân thứ hai.

Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn cửa.

Dưới khe cửa, bóng đen vẫn bất động.

Tiếng bước chân này nặng nề hơn ban nãy rất nhiều, thong thả mà trĩu nặng, từng bước như đánh vào tim, khiến người ta phải ngộp thở.

Dù đã cách nhau một vách tường, song họ vẫn nhận ra một điều cực kỳ rõ:

… Kẻ đến không lành.

Vị khách thứ hai cũng không xuất đầu lộ diện, càng không đi về phía khác, thay vào đó là tiếp cận họ một cách có chủ đích.

Giờ khắc này, hy vọng xa vời trước đó của họ, rằng chỉ cần đối phó với một khách hàng đã hoàn toàn tan vỡ.

Ôn Giản Ngôn và tiểu đội của mình đã đứng trong bức tranh sơn dầu, hắn nhìn tiểu đội phe đen, dò hỏi: “Muốn đi cùng không?”

Vũng máu đã lan vào tận trong phòng, dường như có mối đe dọa đáng sợ nào đó ẩn giấu dưới bể mặt đỏ tươi tĩnh lặng.

Tay nắm cửa bỗng dưng từ từ ấn xuống, phát ra tiếng “cạch”.

Tiếng động đáng quan ngại kia khiến người ta rùng mình.

… Có thứ gì đó bên ngoài đang tiến vào trong.

Đội trưởng tiểu đội phe đen cắn răng, vung tay ra hiệu:

“Đi!”

Hết chương 301

 

------oOo------