Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 157



Trong khi Ôn Giản Ngôn đến phòng điều trị thì mấy người Tô Thành và Luce tiến hành thăm dò độ sâu của hành lang.

Hành lang rất tối, thoạt nhìn giống như không có điểm dừng, đen xì tựa như ngôi mộ, dù có ném một viên đá vào trong cũng không thể nghe thấy tiếng rơi.

Đám người càng thêm cẩn thận thả nhẹ bước chân, đi sâu vào trong hành lang.

Đúng như những gì Ôn Giản Ngôn đoán, phòng điều trị nằm ở phía trước của hành lang tòa Tây, diện tích chiếm đóng không rộng, chẳng mấy chốc mà cả nhóm đã đi qua.

Và xa hơn nữa là một khu vực vô định sâu không thấy đáy.

Sau khi đi về phía trước được một lúc, một cánh cửa sắt đóng chặt xuất hiện giữa bóng tối mờ ảo.

Mọi người nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến tới.

Cánh bằng sắt đã bị khóa chặt, bên cạnh có treo bảng tên bằng sắt. Tuy nhiên không biết có phải cố ý hay vô tình mà chữ viết bên trên đã hoen gỉ, hoàn toàn không thể đọc được hàng chữ chính xác.

Quan trọng nhất là nó không hề xuất hiện trên bản đồ.

Điều này thật khó lý giải.

Tô Thành thử đẩy cửa sắt.

Cánh cửa khóa chặt đứng sừng sững trong bóng tối.

Mặc dù đã đoán trước được kết quả, thế nhưng Tô Thành vẫn kìm không được buông tiếng thở dài.

Thành thật mà nói, nếu lúc này có Ôn Giản Ngôn ở đây thì tốt quá.

Một sợi dây thép nhỏ nhoi trong lòng bàn tay linh hoạt cạy mở ổ khoá một cách đơn giản dễ dàng, tất cả cửa khoá đứng trước mặt hắn bỗng hoá hư vô.

Mặc dù lần đầu nhìn thấy khá sốc, nhưng Tô Thành phải thừa nhận rằng việc có Ôn Giản Ngôn trong đội sẽ khiến mọi thứ trở nên vô cùng dễ dàng.

Luce bước tới từ sau nói: “Để tôi thử xem.”

Hắn ta cũng được coi là một streamer kỳ cực trải qua không ít phó bản, vậy nên trong ba lô hắn luôn có một vài đạo cụ liên quan đến chuyện này.

Luce lấy một chai đựng chất lỏng từ trong ba lô, căn chỉnh miệng chai với ổ khoá rồi cẩn thận đổ xuống.

Theo tiếng “xèo xèo” ăn mòn vang lên, kim loại xung quanh bắt đầu nóng chảy bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chưa đến một phút ổ khoá đã bị ăn mòn thành công.

“Được rồi.” Luce nói xong liền cất đạo cụ.

Trước mặt mọi người, cánh cửa bằng sắt nặng nề chậm rãi mở một khe hở, bóng tối dày đặc từ trong trào ra.

Mọi người hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Một mùi giống mùi thối rữa nồng nặc phả vào mặt họ. Đó là một thứ mùi rất phức tạp trộn lẫn với bụi bặm, máu tanh và không khí ẩm ướt, loáng thoáng có thể ngửi được mùi formalin xen lẫn bên trong.

Dù rằng đã trải qua nhiều phó bản nhưng khi đột nhiên phải đối mặt với thứ mùi kinh khủng như vậy, vẻ mặt mọi người vẫn kìm không được trở nên vặn vẹo ngay lập tức.

Theo tiếng “bụp” nhẹ vang lên, đèn pin đổi từ cửa hàng hệ thống bắt đầu hoạt động.

Cột ánh sáng mờ miễn cưỡng xuyên qua bóng tối, soi sáng con đường phía trước cho họ.

Thoạt nhìn nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu. Vách tường bạc màu dính đầy nước bẩn, bụi bặm phủ kín mặt đất, các mảnh thuỷ tinh và các mảnh vỡ dụng cụ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mỗi khi bị có người giẫm lên chúng.

Bài trí bên trong có vẻ vô cùng phức tạp, các sảnh đen kịt được nối với nhau bằng các hành lang, dẫn thẳng đến chỗ sâu vô tận.

Tóc Vàng cầm đèn pin cẩn thận bước đến bên cửa, mượn ánh sáng từ đèn pin, gã cố gắng phân biệt các ký hiệu trên vách tường.

“Cái gì… S… U?”

Giữa không gian tĩnh lặng, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chất lỏng nhỏ giọt từ trong bóng tối.

Tô Thành mua [Bàn tay chỉ dẫn] và kích hoạt.

Mũi tên màu đỏ nhảy nhót giữa không trung, chỉ hướng về phía bóng tối.

Hiển nhiên phía trước có đạo cụ ẩn.

Tất cả khu vực liên quan đến đạo cụ ẩn sẽ có mức độ khó khăn khác nhau.

Mọi người càng cẩn thận hơn.

“Đi thôi, chúng ta vào xem một chút.” Tô Thành đè thấp giọng nói.

Những người còn lại gật gật đầu, thận trọng di chuyển về phía trước.

Tiếng bước chân rất khẽ của họ vang vọng khắp không gian trống trải, cả bọn chậm rãi tiến sâu vào trong lòng bóng tối.

*

Phòng điều trị yên ắng một cách đáng sợ.

Bất giác, khoảng cách giữa hai người đã trở nên gần gũi lạ thường.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“?”

“???”

“Gì thế, gì thế, gì thế? Hướng đi phó bản bị làm sao vậy?!”

“Vì sao nghe qua ý tứ trong lời bác sĩ Reiss, tôi cảm thấy dường như hắn biết rất rõ hành vi kỳ lạ của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác, thậm chí hắn còn tham dự cả vào bên trong?”

“Hơn nữa mọi người có thấy cách dùng từ của hắn rất lạ hay không…”

“Đúng vậy, ‘bọn tôi’, cứ như giữa họ có mối liên hệ nào đó… mang cảm giác tổng thể rất kỳ lạ.”

Vết thương đã được băng bó kỹ càng, vậy nên tư thế này bỗng biến thành cái ôm công khai.

Bộ quần áo hộ lý xộc xệch bị kéo lên trên, để lộ hơn nửa vòng eo bị người đàn ông nắm gọn trong tay một cách dễ dàng. Bàn tay lạnh lẽo như loài động vật máu lạnh kề sát làn da ấm áp của con người, tham lam cuỗm lấy nhiệt độ cơ thể đối phương.

Sống lưng Ôn Giản Ngôn thẳng tắp, gần như đến độ cứng đờ.

Hắn cụp mắt xuống, hàng lông mi dài phủ bóng trên khuôn mặt tái nhợt, che khuất thần sắc nơi đáy mắt. Không có bất cứ một biểu cảm nào rõ ràng trên khuôn mặt hắn, khoé môi mím lại vẽ ra đường thẳng nhợt nhạt.

Bác sĩ Reiss lặng lẽ cúi đầu, cọ chóp mũi lạnh băng vào cổ đối phương.

Ẩn dưới tròng kính là đôi mắt xanh biếc gần giống sắc vàng quỷ dị, bập bùng ngọn lửa âm u.

Y tiến thêm một bước rồi siết chặt vòng tay lại, khiến khoảng cách vốn đã gần giữa cả hai trở nên khăng khít không có kẽ hở, hơi thở hòa quyện vào nhau…

Bỗng nhiên, Ôn Giản Ngôn nâng tay đặt lên vai y.

Hắn ngước mắt nhìn, để lộ đôi mắt hổ phách bình thản rồi đột nhiên nở nụ cười. Hắn hỏi: “Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy?”

“…”

Bác sĩ Reiss dừng động tác và nhìn hắn.

Giọng của chàng trai vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những gì y vừa nói, thậm chí bình tĩnh đến độ ung dung thản nhiên.

“Anh cảm thấy không khỏe sao?”

Ôn Giản Ngôn hơi ngả người về sau để kéo dãn khoảng cách: “Hay là công việc quá mệt mỏi?”

Nhẹ nhàng bình thản, hắn cất lên hai câu hỏi tưởng như đầy quen thuộc.

Đó là hai câu bác sĩ Reiss từng hỏi khi giữ xe đẩy của hắn trước thang máy.

Bây giờ nó được thốt ra từ trong miệng hắn, dù cho ngữ điệu có chân thành tới cỡ nào thì cũng mang theo một chút ý vị trào phúng.

“Anh là bác sĩ quan trọng trong Viện điều dưỡng Bình An chúng ta.” Khoé môi thanh niên nở một nụ cười, bình tĩnh đối mặt với người kia: “Kể cả là vì những bệnh nhân khác trong viện chúng ta thì xin anh hãy giữ gìn sức khoẻ.”

“…”

Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng điều trị tĩnh lặng đến cực điểm.

Hai ánh mắt nhìn không ra cảm xúc đan xen vào nhau trên không trung, xanh lục và hổ phách giằng co, thời gian giống như ngừng chảy, từng giây đều bị kéo căng đến cực hạn, không khí căng thẳng sền sệt như ép chặt lên lồng ngực của mỗi người, khiến cho người ta không thể thở được.

“Ha.”

Bác sĩ Reiss đột nhiên mỉm cười.

Y thong thả thu tay về rồi đứng thẳng lên, chậm rãi lùi về phía sau hai bước kéo giãn khoảng cách với Ôn Giản Ngôn, nói: “Thật ra cũng không có gì khó chịu, cảm ơn em đã quan tâm, tôi sẽ chú ý.”

Ôn Giản Ngôn dùng tay sửa sang quần áo xộc xệch bởi lần tiếp xúc vừa rồi.

Hắn rề rà cài lại từng chiếc cúc áo. Làn da tái nhợt cùng dải băng thấm chút máu đỏ bị đồng phục hộ lý che khuất, ngoại trừ một chút máu khô dính trên cổ áo thì nom hắn không có gì khác lúc nãy.

Chàng trai mỉm cười đứng dậy khỏi chiếc giường sắt.

“Không, là tôi nên cảm ơn anh đã giúp tôi xử lý vết thương mới phải.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.” Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Dù gì công việc cũng đâu tự hoàn thành được, phải không?”

“Tất nhiên.”

Bác sĩ Reiss điềm tĩnh gật đầu.

Y dựa vào bàn, áo blouse trắng vẫn sạch tinh tươm y như trước, ngoài phần vạt áo còn sót lại ít nếp gấp thì không thể nhận ra vừa rồi y đã làm hành động mờ ám cỡ nào đối với bệnh nhân của mình.

Tròng kính lạnh lẽo đặt trên sống mũi cao thẳng, chắn ngang đôi mắt xanh biếc tựa như loài rắn phía dưới.

Y nhìn chăm chú bóng lưng chàng trai, mãi cho đến khi cửa phòng mở ra khép lại, nuốt chửng bóng dáng thư thả tự nhiên của người kia rồi biến mất khỏi tầm mắt y.

“Cạch.”

Cửa phòng điều trị phía sau đóng lại, phát ra tiếng vang giòn giã.

Ngay khoảnh khắc đó, đầu gối của Ôn Giản Ngôn trở nên mềm oặt tức thì.

Vẻ trấn định và tự nhiên vừa rồi tựa như lớp tuyết mỏng tan biến, lộ ra sự yếu ớt nhợt nhạt như sống sót sau đại nạn. Trán hắn túa đầy mồ hôi, mái tóc đen nhánh ẩm ướt dính bết vào má càng làm hắn nom có vẻ yếu ớt.

Hắn dựa lưng vào vách tường hít thở sâu.

Những nơi vừa bị bàn tay bác sĩ Reiss đụng chạm thực sự làm hắn sợ hãi.

Sau khi nhận ra có lẽ đối phương không bị hạn chế bởi thẻ thân phận phó bản và nhìn thấu được thân phận của mình, lúc đó, tâm trí của Ôn Giản Ngôn lập tức trở nên trống rỗng, hắn gần như quên cách thở là như thế nào.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả kết quả tệ nhất có thể xảy ra ùa vào trong đầu.

Tình huống xấu nhất chính là bác sĩ Reiss phát hiện hắn là bệnh nhân tâm thần cải trang thành hộ lý, sau đó y sẽ trói hắn lên giường và tiếp tục những gì chưa hoàn thành trong lần trước.

Ôn Giản Ngôn gần như không kìm được bản năng xung động trong cơ thể, định kích hoạt đạo cụ bỏ chạy.

Thế nhưng ngay sau khi đối phương hỏi “vấn đề” kia, Ôn Giản Ngôn lập tức bình tĩnh trở lại. Cơn hoảng loạn bất thình lình bị dập tắt, sự tỉnh táo và lý trí lại chiếm thế thượng phong.

Rõ ràng đối phương đã nhận ra thân phận của hắn ngay từ lần đầu thấy hắn mặc đồng phục hộ lý, tuy nhiên bác sĩ Reiss lại không gọi các hộ lý khác ra để vạch trần thân phận, đây là vì y “yêu thích” hắn sao?

Không thể nào.

Mặc dù đến giờ Ôn Giản Ngôn vẫn chưa tìm ra nguyên do khiến bệnh nhân có độ nguy hiểm cao nảy sinh hứng thú với mình, nhưng hắn dám chắc rằng thứ gọi là “tình yêu” này sẽ không bao giờ được thể hiện theo cách mà người bình thường có thể chấp nhận.

Những “tình yêu” gần như là đặc biệt ấy chỉ nhắm vào hắn và ban cho hắn một loại quyền lực nhất định. Lợi dụng quyền lực đó, Ôn Giản Ngôn có thể thao túng cảm xúc của những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao và đùa giỡn họ trong lòng bàn tay, từ đó đạt được cơ hội thở dốc nhất định.

Tuy nhiên một khi hắn đắm mình trong những cảm giác quyền lực “được trao quyền” thì đồng nghĩa với việc hắn đã bị thuần hóa, bị xa lánh và cải tạo.

Khi một người bị đe dọa đến tính mạng, không kìm chế được mà nảy sinh ham muốn phục tùng, gắn bó với kẻ đe dọa tính mạng bản thân, ấy là một loại bản năng tiến hoá tự bảo vệ của con người – rơi vào lưới tình của kẻ đe dọa bản thân để sống sót.

Quan hệ bắt cóc.

Hay còn gọi là hội chứng Stockholm.

Trong một môi trường gần như khép kín, ngập tràn áp lực, giãy giụa sinh tồn, kéo dài từ phó bản này sang phó bản khác, một chương trình livestream bất tận và một vực sâu không thể thoát ra như “Phòng livestream Ác Mộng”…

Trong môi trường ấy, con người rất dễ bị những cảm xúc bản năng chinh phục.

Tiếc thay Ôn Giản Ngôn lại là một kẻ tỉnh táo quá mức.

Hắn biết quá nhiều về thuật ngữ kia, hắn biết não bộ con người hoạt động như thế nào, và hắn sẽ không bị thuần hoá.

Những thứ gọi là “tình yêu” kia đều là những tòa lâu đài xây trên không trung, là những con dao nhọn hoắt giết người. Trong thế giới ngập ngụa điên cuồng và chết chóc, thứ duy nhất có thể dựa vào là bản thân.

Khi bác sĩ Reiss hỏi “sự lựa chọn” của mình, Ôn Giản Ngôn gần như không nhịn được cười.

Hắn thích ai hơn?

Thật lố bịch.

Từng người trong số bọn mi đều là kẻ thù.

Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ dứt khoát giết từng kẻ một.

Vậy nên Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ ràng, rằng những “tình yêu” đến từ bệnh nhân có độ nguy hiểm cao là sự méo mó, xa lánh và điên rồ.

Nếu hắn là bác sĩ Reiss…

Một kẻ tâm thần và cuồng ngược đãi…

Hắn sẽ chẳng hề ngần ngại bắt lấy đối phương rồi trói lại, chặt đứt mọi cách đối phương có thể rời đi. Có thể là tay chân, cũng có thể là thuỳ trán não, làm cho đối phương tiếp nhận “tình yêu” của mình ở mức độ lớn nhất.

Tuy nhiên bác sĩ Reiss đã không làm điều đó. Không phải vì y không muốn làm mà là y không thể.

Sau khi nhận ra điều ấy, rất nhiều chi tiết đã được liên kết với nhau, Ôn Giản Ngôn lập tức được khai sáng.

Cho dù đối phương có thể vượt qua hạn chế phó bản và nhận ra được sự thay đổi trên thẻ thân phận của hắn, nhưng bất kể thế nào, bác sĩ Reiss vẫn là một “NPC phó bản”. Chỉ cần không thể thoát khỏi thân phận thì mọi hành động của y sẽ bị hạn chế bởi các quy tắc phó bản.

Suy đoán ban đầu của hắn là chính xác.

Chắc chắn “thẻ thân phận” là lá bài bảo vệ mọi người trước NPC, ngay cả khi đó là NPC đủ mạnh để có ý thức.

Vậy nên chỉ cần Ôn Giản Ngôn không chủ động phá hỏng quy tắc thì đối phương không thể làm gì được hắn.

Ôn Giản Ngôn dựa lưng vào tường thở dài, nâng tay lau mồ hôi trên mặt.

Dù rằng lý trí hiểu rõ điều này, thế nhưng…

Áp lực tâm lý vẫn rất lớn!

Tuy nhiên không biết tình hình thăm dò của Tô Thành và những người khác thế nào rồi…

Nghĩ vậy, Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người, quay đầu nhìn hành lang sau lưng.

Hắn nhíu mày.

Sở dĩ vừa rồi hắn kiên nhẫn đối phó với bác sĩ Reiss lâu như vậy là để phối hợp với hành động của mấy người còn lại. Thời gian hắn kéo dài cũng đủ lâu, đủ để cho họ tiến hành thăm dò xong bên kia.

Ôn Giản Ngôn mở màn hình giao diện livestream, liếc mắt nhìn thời gian bên trên.

Sắp đến thời gian bọn họ thoả thuận lúc trước, thế nhưng trong hành lang vẫn không có bóng dáng của mấy người còn lại.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn cửa phòng điều trị bên cạnh.

Bên trong im ắng, dường như bác sĩ Reiss không có ý đuổi theo.

Hắn hít sâu một hơi hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nâng bước rồi cẩn thận đi sâu vào trong hành lang.

Chẳng mấy chốc mà hắn đã đến bên cửa sắt.

Cánh cửa khép hờ và lỗ khoá bị ăn mòn.

Ôn Giản Ngôn sờ nhẹ lên trên… vẫn còn hơi ấm.

Thoạt nhìn có vẻ bọn họ đã đi vào cánh cửa này, hơn nữa thời gian tiến vào chưa được bao lâu.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận đẩy cửa, lặng lẽ nghiêng người tiến vào trong.

Hắn đổi đèn pin và nhìn toàn bộ không gian xung quanh.

Hiển nhiên nơi này là phòng phẫu thuật bị bỏ hoang… Hoặc là một phòng nghiên cứu nào đó.

Từng chiếc giường sắt bụi bặm nằm rải rác trong bóng tối, phía trên loang lổ những vết màu nâu giống máu đã khô. Vô số dụng cụ cũ kỹ, đồ đạc kim loại lạnh băng, giấy vụn nhàu nát vo thành từng cục nằm bừa bộn dưới mặt đất, phản xạ ánh sáng dưới ánh đèn chiếu rọi.

Ánh sáng đèn pin lướt qua mặt đất.

Có dấu chân mới in trên nền nhà bụi bặm.

Ôn Giản Ngôn tiện tay nhặt một tờ giấy lên rồi mở ra, mượn ánh sáng đèn pin đọc tờ giấy.

Phần lớn bên trên là những ký hiệu, con số kỳ lạ khiến người đọc cảm thấy khó hiểu.

Hắn cầm đèn pin và tiếp tục di chuyển về phía trước.

Hình như nhiệt độ xung quanh đang giảm, luồng không khí lạnh xuyên qua quần áo hộ lý mỏng manh đâm vào da gây đau đớn.

Độ ẩm không khí tăng vọt, càng đi về trước những giọt nước mờ càng trở nên gần và rõ ràng.

Trong đại sảnh thứ hai có rất nhiều kệ sắt nghiêng ngả, phía trên bày những chiếc bình đựng chất lỏng màu vàng đục. Phần lớn bên trong là não người chìm nổi đã bị ngâm thành màu xám trắng khiến người ta phát rợn, ngoài ra còn có một vài cơ quan khác như: trẻ sơ sinh bị dị tật, mắt, tim, thận…

Tí tách, tí tách.

Trong bóng tối có tiếng nước nhỏ giọt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Shh… Streamer thật sự tìm đến tận đây rồi.”

“Đây cũng không phải nơi quá khó tìm, cùng lắm là không có trên bản đồ mà thôi. Tuy nhiên cửa lớn không bị che giấu, tôi đoán có khá nhiều streamer cũng phát hiện ra phòng thí nghiệm này phải không?”

“Đúng là không khó tìm thật… nhưng nói như thế nào nhỉ, tìm được thì dễ nhưng sống sót ra ngoài thì lại khó.”

Đáy lòng Ôn Giản Ngôn có cảm giác bất an.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình, ngoài ra hắn không thể nghe hay không thể nhìn thấy gì hết.

Phạm vi tầm nhìn hẹp và hạn chế, ánh sáng đèn pin không thể xua tan bóng tối hoàn toàn, luôn mang đến cho người ta cảm giác quái lạ như bị một thứ gì đó rình rập từ một góc xa.

Từng chiếc lọ thuỷ tinh đục được đèn pin soi sáng, nhưng rất nhanh đã tối sầm lại.

Các chi cơ thể dị dạng trắng bệch nổi lềnh phềnh trong chất lỏng, mặt ngoài của lọ thuỷ tinh bám đầy bụi bẩn phản chiếu bóng hình cô đơn của hắn.

Chẳng mấy chốc mà con đường kết thúc.

Một cánh cửa sắt khổng lồ lại chặn đường đi.

Ánh sáng đèn pin rọi vào ổ khoá.

Lỗ khóa cũng có dấu vết bị ăn mòn, tuy nhiên nhìn nó có vẻ không giống như cánh cửa trước. Cánh cửa lần này chỉ để chừa một khe hở không thể đẩy ra hoàn toàn, như thể bị thứ gì đó chặn lại, dấu vết xung quanh cũng quá hỗn loạn…

Ôn Giản Ngôn xoay cổ tay, chĩa đèn pin xuống dưới đất.

Có thể nhìn thấy một chiếc bình nhỏ bị ném dưới đất gần cửa sắt, chất lỏng ăn mòn chảy ra từ trong nhỏ giọt xuống dưới đất, phát ra âm thanh xèo xèo.

Ôn Giản Ngôn khom lưng, dùng góc áo phủ lên ngón tay rồi nhặt chiếc bình.

Hắn lắc lắc bình.

Bên trong vẫn còn một ít chất lỏng chưa dùng hết.

…Chỉ là tình cờ?

Hay là cả đám gặp phải tình huống bất ngờ nào đó?

Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng “vù vù”, giống như có thứ gì đó lao thẳng vào sau gáy hắn.

Từ khi bước vào đây Ôn Giản Ngôn vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ. Đồng tử của hắn co rụt, cúi người theo bản năng, khó khăn tránh sáng bên cạnh.

Chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, hình như có thứ gì đó va vào cửa sắt phát ra tiếng vang.

Động tác của Ôn Giản Ngôn rất nhanh, cơ thể được rèn luyện linh hoạt và rắn chắc, hắn thuận thế xoay người…

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức khống chế cổ tay mới không khiến chất lỏng trong lọ văng ra ngoài.

Ánh sáng đèn pin lắc lư lướt nhanh qua bóng tối, soi rõ khuôn mặt kẻ tấn công.

Đó là Luce.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt vặn vẹo, ánh mắt ngập tràn sợ hãi và mang theo một chút dữ tợn kỳ lạ. Đồng tử của hắn dại ra, trong lòng bàn tay máu me be bét còn cầm một cây gậy gỗ vung vẩy loạn xạ.

Miệng hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại vài từ.

“Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng, đừng, đừng tới đây!”

Ôn Giản Ngôn vừa mạo hiểm tránh né công kích của đối phương vừa cố gắng đánh thức thần trí của hắn:

“Này, tỉnh lại, là tôi!”

Hình như Luce không có phản ứng, trái lại vẫn vung vẩy loạn xạ gậy gỗ trong tay.

Ôn Giản Ngôn bị ép lùi về sau.

Không thể tiếp tục như thế này được.

Hắn nghiến răng, lùi dần đến chỗ kệ sắt nặng nề một cách có tính toán. Ngay khi đối phương chệnh choạng lao tới, Ôn Giản Ngôn khéo léo lách người sang bên cạnh, sau đó đập vai vào chiếc kệ…

Kệ sắt lắc lư đổ ụp lên người Luce.

Vô số chiếc bình chứa đầy bộ phận cơ thể con người lăn xuống. Cùng với một tiếng nổ lớn, Luce bị chiếc kệ sắt đè bẹp dưới đất.

Dù vậy thì Luce vẫn liên tục đá chân, cổ họng phát ra tiếng nức nở như dã thú: “Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây!”

Mặt Ôn Giản Ngôn đanh lại.

Hắn không biết rốt cuộc Luce đã nhìn thấy gì mới có thể trở nên điên dại như thế.

Tuy nhiên, để ngăn đối phương tiếp tục đe doạ mình hoặc những người khác, hắn đá văng chiếc gậy gỗ trong tay Luce ra.

Chiếc gậy lăn vào bóng tối, va vào thứ gì rồi dừng lại.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt, bất giác ngước mắt nhìn về phía âm thanh.

Có thứ gì đó đang nằm dưới đất.

Khối đen cuộn tròn dưới nền đất bụi bặm, hình như đang run lên từng hồi.

Ôn Giản Ngôn có linh cảm xấu.

Hắn cẩn thận đi vòng qua khối đen, tiếp cận từ phía bên hông rồi dùng đèn pin rọi vào.

Đệt…

Là một trong số các đồng đội của Luce.

Gã nằm dưới đất thở hổn hển, tay vói vào quần di chuyển liên tục, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, vẻ mặt đau khổ, con ngươi điên cuồng dại ra, dùng răng cắn chặt cổ tay mình cho đến khi rướm máu.

Nét mặt Ôn Giản Ngôn càng đanh hơn.

Nếu nói triệu chứng của Luce có thể được giải thích bởi một loại kích thích nào đó thì chắc chắn người trước mặt này không thể dùng lý do sợ hãi để giải thích. Trừ khi…

Ôn Giản Ngôn chợt nhớ tới điều gì đó, đồng tử hơi co rút lại.

Hắn xoay người bước vội đến chỗ Luce bị đè đẹp dưới kệ sắt, túm lấy cổ tay đối phương rồi dùng đèn pin chiếu lên.

Dưới ánh đèn đung đưa yếu ớt, một hàng chữ hiện rõ trên chiếc vòng tay trong đục của hắn.

[Số 089 Hoang tưởng bị ngược đãi]

Tiếng kêu thảm thiết của hắn ta quanh quẩn bên tai Ôn Giản Ngôn.

“Đừng đến đây! Đừng đến đây! Đừng đến đây!!!”

Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng.

Chết tiệt.

Xem ra… Phòng thí nghiệm này sẽ biến mọi triệu chứng của “bệnh nhân” thành sự thật.