Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 17



Rốt cuộc Tô đại gia biết được hóa ra là Nghiêm Độithăm dò được nhà chủ cho thuê nhà hiện tại của hắn, nhờ chủ cho thuê nhà giúpđỡ mang ít đồ dùng hàng ngày cho hắn.

Nhưng mà, Tô đại gia chưa bao giờ biết mặt dày là nhưthế nào, sau khi bị thương càng tỏ ra mặt dày hơn, đương nhiên là chỉ như thếđối với Lục Tiểu Phong, trong mắt hắn cô ta liền chẳng phải là chủ cho thuênhà. Có thể là do bộ dạng của cô ta rất muốn được người khác bắt nạt, nếu khôngbắt nạt cô ấy trái lại là có lỗi với cô ấy.

Mới đầu, Lục Tiểu Phong vẫn tương đối đủ bình tĩnh,đối diện với Tô đại gia càng ngày càng hung hăng càn quấy kiêu ngạo nhắm mộtmắt mở một mắt, ai bảo người bệnh nằm trên giường là lớn nhất. Lục Tiểu Phongthỉnh thoảng quét mắt một vòng qua cánh tay phải của Tô Trí nhược, tuy rằng đãbiết vết thương của anh ta cũng không nghiêm trọng như mắt nhìn thấy vậy, nhưngđây là vấn đề liên quan đến chuyện sau này cầm súng, cũng bởi vì như vậy LụcTiểu Phong đối với anh ta mới cực kì nhẫn nhịn.

Tay phải của Tô Trí Nhược hiện tại bị bó thành trạngthái tàn phế, nhưng tay trái lại không việc gì, chẳng qua độ linh hoạt khôngtốt, rất nhiều việc còn phải dựa vào Lục Tiểu Phong, nhưng chỉ là, ở trong tiềmthức của Tô đại gia, sự chăm sóc giúp đỡ của Lục Tiểu Phong kia hoàn toàn là đươngnhiên, cho nên anh ta hô đến gọi đi cực kỳ thuận miệng, thật không biết loại ýnghĩ này của anh ta hình thành như thế nào.

“Tôi muốn uống nước.”

Lục Tiểu Phong đang cầm Laptop viết tiểu thuyết, Tôđại gia đã từng lấy đây làm cớ để tức giận, vì cái gì đem laptop của chính côta đến, không mang theo laptop của hắn đến. Lục Tiểu Phong bình tĩnh nói nàngchỉ có thể mang được một cái máy tính đến, máy tính của nàng đương nhiên cùngnàng dường như rất thân thiết, hơn nữa nàng còn phải chuyển địa điểm làm việc tớiphòng bệnh. Tô đại gia muốn dùng ánh mắt giết người ngay lập tức, chỉ tiếc nàngkhôn nhìn thấy. Thế nhưng chỗ này rốt cuộc có nhiều người qua lại, cơ bản khôngthích hợp để làm việc, thỉnh thoảng cố lắm một ngày mới viết được một ngàn chữ,cái này còn chưa tính đến Tô đại gia thường mang phiền toái đến cho nàng.

Chỉ có điều, trải qua ngày hôm qua cuối cùng nàngkhông thể nhịn được nữa, sau đó, hiện tại Tô đại gia đã bớt quá đáng đi rấtnhiều.

Lục Tiểu Phong thở dài, đem máy tính đặt ở trêngiường, đi đến trước ngăn tủ rót hộ anh ta chén nước, đương nhiên nước nóng quácũng không được, lạnh quá cũng không được, âm ấm vừa đủ. Sau đó, Lục Tiểu Phongcắm ống hút vào trong chén đưa đến trước mặt Tô Trí Nhược, đây tuyệt đối làphục vụ quá năm sao. Khó trách bác gái kia mỗi ngày đều có ý khen ngợi Lục TiểuPhong hiền lành tài giỏi, ân cần chăm sóc, cẩn thận chu đáo, một cô gái tốt nhưthế bây giờ không nhiều.

Tô Trí Nhược ngậm ống hút, ánh mắt từ từ chuyển tớitrên khuôn mặt trắng nhợt của Lục Tiểu Phong, trong lòng không khỏi khẽ động.Đương nhiên hắn biết gần đây cô ấy rất vất vả, từ nhà đến bệnh viện không gần,mỗi sáng sớm cô ấy đều phải đưa đồ ăn sáng tới bệnh viện, làm như vậy là để chohắn ăn sáng đúng giờ, buổi trưa, hắn không ăn quen đồ ăn trong bệnh viện, cô ấylại chạy ra bên ngoài mua đồ ăn mang về. Mấy ngày đầu buổi tối tuy rằng khôngcó gì đáng ngại, nhưng Lục Tiểu Phong vẫn ở lại trông cả đêm, cả đêm không ngủ,thấy hắn trở mình liền tiến đến xem cánh tay bị thương của hắn có bị đè lênkhông. Vài ngày sau cô ấy cũng chờ đến khi Tô đại gia hắn nằm ngủ mới rời đi.

Vốn dĩ cô ấy chính là một con cú sinh hoạt đảo lộnngày đêm, cuộc sống bây giờ có thể nói làm rối loạn thời gian làm việc và nghỉngơi của cô, làm cho nhìn qua cô ta thực sự rất tiều tụy, chỉ có điều, đối vớilần này cái gì cô ấy cũng không kêu ca, chủ yếu hắn nói cái gì thì làm theo cáiđó, nghe lời không thể tin được, lúc đầu hắn cảm thấy rất kỳ quái, cố ý có ýnghĩ muốn sai bảo cô ta chạy đông chạy tây, quả nhiên sắc mặt Lục Tiểu Phong từtrắng thành hồng lại từ hồng thành trắng, thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài,có chút bất đắc dĩ làm theo từng việc. Thực sự hắn muốn nhìn xem cô ta còn cóthể chịu được đến mức nào, sự thật chứng minh, sức chịu đừng của cô ấy vượt quásức tưởng tượng của hắn. Chẳng biết tại sao, tâm tình Tô đại gia bỗng trở nênthực sự vui vẻ, buồn bực vì bị thương từ từ ở trong sự chăm sóc của Lục TiểuPhong trở nên sung sướng. (còn sao nữa, anh trúng tên của cupid rồi:”>)

Hắn cố tình hỏi cô áy, làm sao cô lại tốt với tôi nhưvậy, có chút kì lạ. Lúc này, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng cất giọng the thé,tức giận nói, nếu không phải vì thấy hắn đang bị thương, cô ấy cũng chẳng muốnquản nhiều như vậy. Cuối cùng, cứ nhắc nhở hắn mãi về chuyện vết thương của hắnkhông được di chuyển gân cốt trong một trăm ngày, tuyệt đối không được coithường, bằng không sau này xem hắn muốn làm tay súng thiện xạ như thế nào được.

Quả thật nàng thực sự để ý đến cái tay bị thương củaanh ta, xem như tấm lòng yêu mến nhân tài đang gây chuyện, chính là bởi vì nànghiểu rõ nỗi khổ khi bị thương, cho nên không mong muốn vết thương này để lạiảnh hưởng gì cho anh ta.

Tô Trí Nhược thì ngược lại, nói tâm lý hắn biến tháicũng tốt, tính cách khác thường cũng được, đúng là hắn thích nhìn thấy cô tabận đến chổng bốn vó lên trời, chạy tới chạy lui ở trước mặt hắn, kỳ thật rấtbực bội nhưng lại chịu đựng không nổi giận, bộ dạng cam chịu thay hắn làm mấychuyện này nọ. Thế nhưng, Lục Tiểu Phong cũng không phải hoàn hoàn không phảnkháng, sự phản kháng của nàng thực sự làm cho Tô đại gia một phen kinh hoảng.

Nhớ rõ buổi tối ngày hôm sau khi nằm viện, Tô đại giavì không tắm rửa, người khó chịu muốn chết, tính tình buồn bực nên cơm chiều ănkhông vào. Lục Tiểu Phong sớm nhìn ra mấu chốt của anh ta, im lặng đi pha nướcấm, sau đó vén tay áo lên hùng hổ nói: “Đến đây, đem quần áo cởi ra, tôi laungười cho anh.”

Tô Trí Nhược choáng váng ngay tại chỗ, hơn nửa ngàymới kịp phản ứng, lông mày đan chặt lại, lập tức từ chối: “Không cần… Cô chuẩnbị sẵn đồ đạc đi, tôi tự mình làm.”

Làm sao Lục Tiểu Phong có thể buông tha anh ta dễ dàngnhư thế, chính nàng nhớ rất rõ ràng đêm hôm đó không cẩn thận nàng nhìn thấy bộdạng không mặc quần áo của anh ta, tên yêu nghiệt này sợ tới mức chân tay luốngcuống, rất đơn thuần. Trong lòng Lục Tiểu Phong cười lạnh ba tiếng, ở ngoài mặtbày ra một bộ dang ân cần chăm sóc tới gần anh ta: “Anh bị thương ở tay phải,ngay cả uống nước cũng đều có vấn đề, làm sao có thể tự lau người cho mình, vẫnnên để tôi làm đi.” Nhìn thấy Tô Trí Nhược bỗng dưng đỏ mặt, Lục Tiểu Phongkhông nhịn được cười rất ôn hòa: “Anh là bệnh nhân, lúc này cũng đứng có suynghĩ nhiều như vậy.” Nụ cười của nàng ở trong mắt Tô Trí Nhược có vẻ càng rợnngười.

Cái cớ lúc trước hắn dùng để sai bảo cô ta vừa mới bịcô ta đáp trả lại nguyên xi.

Bác gái bên cạnh cũng thỉnh thoảng vào giúp vui: “Đúngđó đúng đó, chàng trai, có gì phải xấu hổ, ông lão nhà chúng ta mỗi ngày cũngđều là tôi lau người giúp cho đấy.”

Lục Tiểu Phong cũng xem như có chút hiểu Tô Trí nhược,nàng biết ở mặt ngoài yêu nghiệt này làm ra vẻ ông lớn, nhưng thật ra giống nhưlời Lương Thiển Thâm nói, trong lòng đơn thuần hiếm thấy, cái gọi là đơn thuầnchính là làm việc dựa theo ý thích của mình, thoải mái tự nhiên, kiên trì theonguyên tắc của chính mình, nhìn không vừa mắt là nói, nhìn không được thì mắng,tuy rằng tính tình có chút tồi tệ, nhưng mà đơn giản là một chút bản chất tệhại của anh cũng thú vị, ví dụ như gây sự với nàng. Hơn nữa, chuyện nam nữ đốivới anh ta Lục Tiểu Phong xem như cũng đã hiểu rõ rồi, tên yêu nghiệt này đoánchừng cũng không xem trọng chuyện chơi bời trăng hoa, nếu không vì sao vừa bịnàng trêu chọc một chút liền hoảng sợ đến như vậy.

Đừng tưởng rằng nàng không biết anh ta gọi nàng làbạch cốt tinh, hôm nay nàng muốn để cho anh ta mở rộng tầm mắt nhìn bạch cốttinh ăn tươi nuốt sống là như thế nào.

Tô Trí nhược thật sự đỏ mặt, màu da anh ta rất trắng,cũng rất mịn màng, đỏ lên như vậy càng làm nổi bật đến cực điểm lên khuônmặt yêu nghiệt tươi đẹp như hoa đào, đường viền lông mi thật dài hạ xuống,thỉnh thoảng rung rung, hiển nhiên đang ở thời điểm nội tâm giao chiến, vô cùngđấu tranh.

Lục Tiểu Phong âm thầm cười trộm, khép mành bốn phíalại, sau đó đứng chờ anh ta ra quyết định cuối cùng. Cuối cùng Tô đại gia thởdài một hơi, oai phong lẫm liệt giật giật yết hầu, vô cùng không tình nguyệnphun ra một chữ: “Lau.” Nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Phong quả thực nhưnhìn kẻ thù không đội trời chung.

Lục Tiểu Phong buồn cười giúp anh ta cởi áo khoác,toàn thân anh ta cứng ngắc giống như tảng đá. Lục Tiểu Phong không nhịn đượcnói: “Thả lỏng một chút, tôi không có ăn thịt anh.”

Ánh mắt tô Trí nhược ngay lập tức giống như lưỡi đaobắn quét lại, vô cùng cảnh giác, giống như cô ấy thật sự là Bạch Cốt Tinh hammuốn ăn thịt Đường Tăng từ rất lâu.

Lục Tiểu Phong cầm khăn mặt ướt nhẹp, vắt khô, thờiđiểm khăn nóng lau đến trên người, Tô Trí Nhược cuối cùng hơi thả lỏng mộtchút, nhưng nàng nhìn thấy tai của anh ta đã hồng rực lên có thể trích đượcmáu, tỏa sáng lên như một khối mã não đỏ. Tuy rằng Lục Tiểu Phong cố ý chỉnhanh ta, nhưng lúc lau người cũng thật cẩn thận tỉ mỉ, lau xong phía sau lưnglại lau đến trước ngực. Tô Trí Nhược không được tự nhiên, lại thấy vẻ mặt LụcTiểu Phong vẫn như bình thường, thay đổi chậu nước ấm, cẩn thận vắt khô khănlông.

“Hay là để tôi tự mình làm đi, phía trước tự tôi cóthể làm.” Tô Trí Nhược thật sự chịu không nổi, rụt về phía đầu giường, kéo chănlên, cứng ngắc nói.

Lục Tiểu Phong theo thói quen đẩy kính mắt lên, cườinhư không cười nhìn anh ta một lát, đến tận khi thấy anh ta sợ hãi, sau đó mớiđem khăn mặt đưa lại: “Lau xong gọi tôi vào.”

Lòng dạ nàng vẫn còn yếu đuối, rốt cuộc vẫn quyết địnhkhông làm khó dễ anh ta. Nàng lại đợi ở bên ngoài, lúc này động tác của Tô yêunghiệt vô cùng mau lẹ, sau khi nghe thấy anh ta nói xong, Lục Tiểu Phong đi vàigiúp anh ta mặc lại quần áo, hết sức cẩn thận với cánh tay bị thương của anhta, sau đó bưng chậu nước đi ra ngoài, trước khi đi, Lục Tiểu Phong quay đầulại như có suy nghĩ gì đó nói: “Nhìn thấy mặt anh như vậy thật sự không thểtưởng tượng được thân hình của anh kỳ thật rất khá.”

Dứt lời, lại giống như sấm sét bên tai Tô Trí Nhược,nàng cười híp mắt đi ra.

Có lẽ là lần này trêu chọc Tô đại gia phát cáu, hắnmới thay đổi hẳn với cô ấy. Cô ta muốn lau người hộ hắn phải không, được lắm.Qua một ngày, sau khi lau người xong thì Tô Trí Nhược làm bộ như đang đi đòi nợnói: “Tôi muốn rửa chân.”

Lục Tiểu Phong lại sửng sốt, lập tức hiểu được yêunghiệt này bắt đầu trả thù rồi. Nàng cũng dò xét một chút, tên con trai nàymuốn nhìn thấy vẻ mặt không thể nhịn được nhưng vẫn phải đè nén của nàng. Nhưngnàng cũng không để cho anh ta dễ dàng thực hiện được, rất lạnh nhạt nhưng đápứng những yêu cầu vô lý của anh ta. Tô Trí nhược không nghĩ tới cô ấy sẽ thậtsự đồng ý, ngây người một lát sau đã nhìn thấy Lục Tiểu Phong bưng chậu nướcvào. Lúc này Tô Trí nhược mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thật sựhắn không muốn người khác giúp hắn rửa chân, hắn không phải loại thích biếnthái như thế.

Lục Tiểu Phong ngồi xổm người xuống, thấy anh ta chậmchạp không động tĩnh gì, ngẩng đầu ánh mắt bình tĩnh thông suốt, cũng khôngthúc giục, cứ dịu dàng nhìn anh ta như vậy, nhìn đến khi cả người anh ta khóchịu. Nàng hiểu rằng anh ta đang hối hận, anh ta cũng không phải là loại ngườigiỏi giấu giếm tâm tư của mình, tính cách khó chịu hết lần này đến lần khác,con vịt con bướng bỉnh, sau khi nói ra những lời thiếu suy nghĩ không biết hốicải, cho dù có sai hay đúng Tô đại gia hắn đều đúng. Nhiều khi, Lục Tiểu Phongcho rằng anh ta thật giống một đứa trẻ lớn, cũng không thật sự tính toán vớianh ta.

Tô Trí Nhược chậm chạp ngồi tới bên giường, ánh mắtxấu hổ nhìn chằm chằm cái chậu nước, lại chậm chạp đem chân ngâm vào trongchậu, Lục Tiểu Phong đành chịu cười cười, cầm khăn mặt đưa cho anh ta: “Có đôikhi không phải chuyện gì cũng có thể nói như vậy, anh cần suy nghĩ kĩ trước khimuốn nói một câu nào đó.”

Tô Trí Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Phong,đã thấy cô ấy trầm mặt không giống bình thường, ánh mắt phía sau thấu kínhtrông giống như trận sương mù trong mùa đông đi khắp nơi không thể nhìn thấygì, chỉ có điều nháy mắt lúc sau, Lục Tiểu Phong cười nói: “Ý của tôi là vớitôi thì không sao, nhưng tính cách của anh như vậy, sẽ chịu thiệt thòi.”

Tô Trí Nhược còn chưa kịp phản ứng, Lục Tiểu Phong đãđi tới bên cạnh gọt táo hộ anh ta.

Trong nháy mắt đó cô ấy trầm tĩnh như vậy làm chi hắnmột thoáng giật mình.

Từ đó về sau, quả nhiên Tô Trí Nhược thu liễm rấtnhiều.

Bây giờ, Lục Tiểu Phong đã thành thạo giúp anh ta uốngnước, nàng sụp mắt xuống, suy nghĩ có chút vô thức, đã vài ngày nàng không đượcngủ một giấc thật thỏa thích, sau này bị Tô Trí Nhược hô đến gọi đi đã biếnthành phản xạ có điều kiện. Sắc mặt của nàng rất khó nhìn, càng giống bệnh nhânhơn, con mắt vô thần sau kính mắt nhìn chằm chằm mép giường, cái chén cầm trongtay. Đợi nửa ngày, làm sao mà tiểu tử này uống lâu hết như vậy, Lục Tiểu Phongnhịn không được ngẩng đẩu, vừa mới đụng đến đôi mắt trong sáng của Tô TríNhược, mắt hồ ly của anh ta rất đẹp, khóe mắt hơi nhíu, cười rộ lên đúng là vôcùng xinh đẹp, lúc không cười cũng mặt mày như vẽ. Tuy rằng nói anh ta như vậyanh ta nhất định sẽ tức giận, nhưng Lục Tiểu Phong nghĩ, quả thật anh ta rấtđẹp, xinh đẹp không phân giới tính, có rất ít người có loại dung mạo làm lòngngười kinh hãi như vậy.

“Làm sao vậy?” Thấy Tô Trí Nhược nhìn mình như có suynghĩ gì, Lục Tiểu Phong không nhịn được hỏi: “Nhìn tôi như vậy là sao?”

Tô Trí Nhược từ từ thu hồi tầm mắt, tác phong rất vuivẻ dựa trở lại giường, sau đó hình như còn thật sự suy tư về vấn đề quan trọnggì đó, tiếp theo lấy từ trong ngăn kéo ra một trùm chìa khóa, giống như đangban ơn nói: “Ngày mai lái xe tới.”

Lục Tiểu Phong trợn tròn tròng mắt, lái chiếc xe bảobối kia, nàng cũng không ăn gan báo, dám đụng tới “vợ” của anh ta.

“Không cần, tôi ngồi xe buýt sẽ tốt hơn.” Lục TiểuPhong đẩy tay anh ta lại, hoảng hốt nói.

Tô Trí Nhược hung hăng trừng mắt liếc xéo nhìn cô ấymột cái: “Tôi cho cô lái cô liền lái, tại sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

“Thật sự không cần…” Lục Tiểu Phong dở khóc dở cười,tên yêu nghiệt này lại nghĩ ra cái quái gì để trêu chọc tra tấn nàng đây.

Ngay trong lúc hai người đẩy qua đẩy lại, ở cửa vanglên một giọng nữ rất sắc bén: “Tiểu Quai, bây giờ con đang làm cái gì vậy?”

Lục Tiểu Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhìn thấymột quý bà lộng lẫy đoan trang, ánh mắt hình như không tốt nhìn nàng chằm chằm,còn nhìn tới tay nàng cùng Tô Trí Nhược đang bám chặt cùng một chỗ, đứng bêncạnh bà ấy chính là Diệp Nhuận An, cô ấy cũng đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìnvề phía Lục Tiểu Phong. Lục Tiểu Phong đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tứchiểu được người tới là ai.

Nàng thật đáng thương bị tên yêu nghiệt này tra tấnnửa ngày, bây giờ còn sắp bị mẹ yêu nghiệt tra tấn.