Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 12



Khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, Tô Trí nhược đã tắm gộixong bê Laptop ngồi ở trên ghế sô pha chơi game, thấy nàng vào cửa cũng khôngchào hỏi, Lục Tiểu Phong đương nhiên cũng không chờ mong Tô đại gia sẽ niềm nởchào hỏi nàng. Vì thế cứ tự thay đổi giày, đi vào trong nhà, qua lại lấy đồ đạcquần áo đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi nàng tắm xong, Tô Trí Nhược đã tắt máytính, ngồi ở trên ghế sô pha như có suy nghĩ gì cứ nhìn chằm chằm vào nàng mớivừa từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt kia, Lục Tiểu Phong không khỏi lại nổi dagà khắp toàn thân, chậm rì rì lau tóc ướt sũng.

Tô Trí Nhược hướng về phía Lục Tiểu Phong ngước cằm,vẻ mặt vô sỉ: “Liêu Khả Nham là bạn trai của cô?”

Lục Tiểu Phong đang muốn phủ nhận, suy nghĩ lại hỏi:“Anh ấy có phải bạn trai của tôi hay không mắc mớ gì đến anh?”

“Đúng là chuyện này không liên quan đến tôi.” Tô TríNhược lười biếng nhặt cuốn tạp chí lên, tiện tay mở ra, mở mồm nói ra một câukhiến người khác rất muốn đánh hắn: “Tôi tiếc thay cho anh ta, điều kiện tốt nhưvậy, như thế nào ánh mắt lại không tốt lắm.”

Tô Trí Nhược lại hướng hai mắt lên bắn quét trên ngườiLục Tiểu Phong: “Nhất định anh ta chưa nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, cònbộ dạng nhà của cô nữa.”

Bộ dạng này của nàng thì làm sao? Lục Tiểu Phong cúiđầu nhìn bộ áo ngủ hình gấu con ở trên người, lại nhìn phòng khách rất sạch sẽ,bĩu môi nói: “Bộ dáng của tôi có vấn đề sao?”

Tô Trí Nhược tặc lưỡi lắc đầu, khinh thường nói: “Cônói xem anh ta coi trọng cô ở điểm nào? Cô đừng lừa bịp người ta.”

Lục Tiểu Phong không chút tức giận, phát ra khí độ củatác giả tiểu thuyết ngôn tình nói: “Tầm thường! Tình yêu chẳng phân biệt tuổitác, tính cách, sống chết, dân tộc, thời gian! Tôi còn đang thắc mắc Diệp NhuậnAn coi trọng anh ở điểm nào.”

Tô Trí Nhược hừ lạnh một tiếng: “Coi trọng tôi là điềuđương nhiên, nhưng người con gái có thể lọt vào trong mắt bổn đại gia còn chưacó xuất hiện.”

Lục Tiểu Phong lấy máy sấy ra sấy tóc, nhìn chính mìnhtrong gương, mặt rất nhỏ, cũng rất gầy, cuộc sống đảo lộn ngày đêm làm sắc mặtvô cùng tái nhợt, cả ngày nhìn không thấy da thịt hồng hào, ánh mắt sau cặpkính gọng to bao giờ cũng như có sương mù không nhận ra trạng thái, chỉ có máitóc xem như là điểm sáng của cái đầu, vừa đen lại mềm mại như tơ lụa, nhưngkhông thể nào xử lý được, thường xuyên cứ vừa ngủ dậy lại biến thành ổ rơm ổrạ, cho nên về cơ bản cũng không ai biết thật ra chất tóc của nàng tốt lắm.

Đúng vậy a, Khả Nham coi trọng cái gì chứ, từ đầu đếnchân, từ trong ra ngoài, ngay cả Lục Tiểu Phong nhìn mình bây giờ cũng khôngthấy có chút lực hấp dẫn nào. Chẳng qua, cần thứ lực hấp dẫn này làm cái gì,nàng cũng không thèm để ý đến.

Vì thế, Lục Tiểu Phong buông máy sấy, đi đến phòngkhách nghiêm túc nhìn Tô Trí Nhược nói: “Liêu Khả Nham không phải là bạn traicủa tôi.”

Tô Trí Nhược đang đọc tạp chí, đột nhiên bị nàng tuyênbố trịnh trọng không khỏi sửng sốt, lập tức biến sắc mất tự nhiên nói: “Cô nóivới tôi để làm chi, có phải hay không, tôi lại không biết hay sao.”

“Là tôi hi vọng anh không cần phải nói lung tung với ngườikhác, làm cho Khả Nham khó xử.” Lục Tiểu Phong nhớ tới Diệp Nhuận An có quenbiết với Liêu Khả Nham, sợ Tô Trí Nhược nói linh tinh với Diệp Nhuận An.

Tô Trí Nhược không vui nói: “Tôi đi nói với ai chứ.”

“Được được, biết rồi.” Lục Tiểu Phong ngồi vào trướcbàn đọc sách của mình chuẩn bị bắt đầu sáng tác mới: “Tôi muốn làm việc, anh cóthể trở về phòng.”

Tô đại gia rất không thích vẻ coi thường của bạch cốttinh này đối với hắn, hít sâu hai hơi, ném tạp chí đứng dậy trở về phòng, đangmuốn bước vào cửa phòng đột nhiên bị Lục Tiểu Phong gọi lại: “Kỹ thuật bắn súngcủa anh, là tốt nhất trong đội cảnh sát sao?”

Tô yêu nghiệt như hồ ly được vuốt đuôi, giấu đầu hởđuôi lập tức vênh mặt lên, vô cùng đắc ý: “Đương nhiên.”

“Anh học từ ai?”

“Nói ra cô cũng không biết.”

Tô Trí Nhược ôm Laptop vào phòng, Lục Tiểu Phong quayđầu nhìn chằm chằm màn hình máy tính khẽ cười nhẹ, bắt đầu làm việc.

Chủ nhật, là ngày tai họa của Lục Tiểu Phong, ngàylành của Tô Trí Nhược.

Nàng mới ngủ được chưa đến ba tiếng, đã bị tên yêunghiệt đứng ngoài gõ suýt chút nữa hỏng cánh cửa, nàng mắt nhắm mắt mở đi racửa nhìn thầy Tô Trí Nhược tinh thần phấn chấn mang theo cái bao tay, cầm máyhút bụi, mắt hồ ly thật sự giảo hoạt: “Tổng vệ sinh.”

“Ngủ thêm một giờ, không, nửa giờ.” Lục Tiểu Phongquầng mắt thâm đen, ôm vách tường, vẻ mặt cầu xin.

“ Không được.” Yêu nghiệt công chính nghiêm minh,không chút do dự đập nát chút hi vọng cuối cùng của Lục Tiểu Phong.

Vậy nên, Lục Tiểu Phong mới sáng sớm vô cùng thê thảmbuộc tạp dề vào, cố đỡ cái đầu gật gù lên bắt đầu nghe Tô đại gia phân côngquét dọn vệ sinh. Nguyên tắc của Tô đại gia đối với sạch sẽ rất cứng nhắc cốchấp, về kỹ thuật dọn dẹp mà nói, trước tiên dùng máy hút bụi hút qua một lượt,sau đó lấy khăn quỳ trên mặt đất lau tỉ mỉ, trong ngóc ngách lau một lần, cuốicùng lại lấy cây lau nhà chăm chỉ lau thêm một lần nữa.

Lục Tiểu Phong đáng thương nghe xong đã nghĩ muốn ngãvật xuống đất giả chết không dậy nổi, nhưng tất cả ở dưới ánh mắt sáng ngời épbuộc của Tô Trí Nhược không tự nguyện cầm lấy mắt hút bụi bắt đầu thực hiệnbước thứ nhất.

Tô Trí Nhược đang lau cửa sổ quay đầu lại nhìn LụcTiểu Phong làm bộ làm tịch, lập tức giận dữ nói: “Cô chưa tỉnh ngủ sao, mở tohai mắt, bên dưới sô pha cũng phải hút.”

Nói đúng, chính là nàng chưa tỉnh ngủ, Lục Tiểu Phongdùng răng cắn chặt môi, bịt lỗ tai lại, cúi người bắt đầu hút bụi dưới ghế sôpha.

Tô Trí Nhược hài lòng quay trở lại tiếp tục lau cửasổ.

“Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, khi tôi đi tập thểdục buổi sáng trở về, cô còn đang ngủ, không được.”

“Chỗ đó, chỗ đó, tôi nói đúng là chỗ đó.”

“Dùng chút lực, thêm một chút, nhìn tôi làm mẫu.”

“Đúng rồi, hiện tại bộ dáng có chút giống.”

Đúng một buổi sáng sớm, ánh mặt trời vừa vặn, côngbằng tiến vào ban công phòng 7 lầu 2, ánh mắt trời vàng rực rỡ chiếu lên trênthân một người đàn ông cực kì xinh đẹp, bởi vì anh ta quá mức chói mắt, ngay cảmặt trời cũng phải thẹn thùng một chút, chỉ có điều mỹ nam này đang vênh mặthất hàm sai khiến một cô gái đáng thương đang quỳ trên mặt đất ra sức lau chùi.

Lục Tiểu Phong lau mồ hôi, nàng căm giận nghĩ nếu tênTô má má (ý chị bảo anh tính đàn bà) đócòn nói nữa, nàng ngã lăn té xỉu cho hắn xem.

Đang lúc Tô Trí Nhược lại muốn mở miệng, Lục TiểuPhong cũng chuẩn bị xong ném khăn lau muốn nằm lăn trên mặt đất, một bài nhạcnhư tiếng phim kinh dị trong đêm khuya vang lên, hai người cùng lúc lâm vàongạc nhiên.

Sau một lúc lâu, Lục tiểu Phong giơ tay: “Di động củatôi.”

Lục Tiểu Phong không để ý đến ánh mắt Tô Trí Nhược vọtvào trong phòng nghe điện thoại: “Alo, xin chào.”

Đây thật sự là một cuộc điện thoại cứu mạng.

Trong ống nghe chỉ thấy tiếng hít thở rất nhỏ của đốiphương, Lục Tiểu Phong lại “alo” hai tiếng, đối phương vẫn không lên tiếng,chẳng lẽ lại là cuộc điện thoại lừa đảo? Ngay khoảng khắc Lục Tiểu Phongmuốn cúp điện thoại, bên kia cuối cùng cũng mở miệng: “Mông Mông sao?”

Đầu óc giây lát trống rỗng, ngay sau đó Lục Tiểu Phongcảm thấy một trận trời đất quay cuồng mãnh liệt, suýt nữa thật sự té xuống,nàng vội bám vào mép giường ngồi xuống, nhưng mà toàn thân đã toát mồ hôi. Tuyrằng nàng vẫn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.

Lục Tiểu Phong bình tĩnh cầm lấy di động, thỉnh thoảng“uhm” hai tiếng, quả thật một câu cũng chưa nói, cuối cùng khi cúp điện thoạisắc mặt khó xem tới cực điểm, nàng đi trở lại phòng khách, Tô Trí Nhược lập tứcbị tình hình bộ dạng này dọa sợ.

Lục Tiểu Phong ngẩn người, sững sờ nhìn hắn, giống nhưhồn đã trở về, quay đầu đi khóe miệng khẽ động: “Tôi có chút việc đi ra ngoàitrước.”

Tô Trí Nhược vốn muốn nói vài lời, nhưng thấy sắc mặtcủa cô ta thực sự khó coi, vụng về trả lời: “Phần việc của cô sẽ không cho quỵtnợ, trở về làm tiếp.”

Lục Tiểu Phong một bên đồng ý, một bên thay đổi quầnáo đi ra ngoài, Tô Trí Nhược nhìn thấy bộ dạng không bình thường của cô ta nhịnkhông được hỏi một câu: “Đi đâu?”

“Không cần đưa, tôi tự mình đi được.”

“Tôi chưa nói đưa…” Tô trí Nhược còn chưa nói xong,Lục Tiểu Phong đã không còn bóng dáng.

Tô Trí Nhược đứng ở trên ban công nhìn thấy thân ảnhLục Tiểu Phong biến mất ở trong khu dân cư, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện củacô gái này cùng hắn không có quan hệ, vì thể tiếp tục lau chùi cửa kính.

Lúc Lục Tiểu Phong đi tới quán trà đó, trái tim bùmbùm như là tai đang ngồi bên cạnh quạt, cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết nóngbức như trước, tầm vải áo trên lưng nàng đã ướt hết một mảnh. Nhưng nàng vẫnđứng ở trước cửa tiệm hồi lâu, hơi thở đã đều đều vững vàng, nhưng vẫn bồi hồiở bên ngoài.

Thật ra đã qua nhiều năm, nàng cũng không còn như nămđó, từ trong ra ngoài trở thành hai người khác nhau, ngay cả Hạ Kỳ cũng nói dùcho gặp ai ở trên đường lớn nhìn thoáng qua cũng sẽ không nhận ra nàng. Khôngcó gì, tuy rằng còn miệng vết thương, nhưng đã không còn đau, cuối cùng chỉ cònlại dấu vết mà thôi.

Lục Tiểu Phong im lặng ra hiệu cho chính mình hai lần,cuối cùng nhấc chân lên đi vào.

Trong trà lâu phiêu du bay ra khúc nhạc đàn tranh, hơilạnh (của máy điều hòa),tiếng nhạc, hương trà lập tức làm cho cả người Lục Tiểu Phong an tĩnh trở lại,thời gian này người đến quán trà vẫn còn rất ít, cô phục vụ quán dẫn nàng đivào bên trong, mỉm cười thay nàng đẩy cửa ra.

Lục Tiểu Phong nhìn mũi giày chằm chằm, đi vào, ngồi xuốngtrước một chiếc bàn gỗ hình vuông màu đỏ tía mang phong cách cổ xưa. Sau khingồi, nàng mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện.

“Tôi nghĩ rằng cô sẽ không ra ngoài gặp tôi.”

“Vì sao lại không, ông là ân sư của tôi.”

“Tôi thấy xấu hổ với cô, không đáng được gọi là ânsư.”

“Không phải, đó là lỗi của tôi… Đều đã là quá khứ.”

“Mông Mông.”

Lục Tiểu Phong mỉm cười kêu lên cách xưng hô nàng đãtừng rất quen thuộc: “Nghiêm Đội.”