Chàng Rể Vô Song

Chương 927: “Mẹ ơi, có nhanh quá không?”  



Hơn nữa đây không phải trận chiến chỉ phân định thắng bại, theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã, khi những cao thủ này giao đấu không chỉ chứng tỏ mình là cao thủ hay chỉ để hạ gục đối thủ, mà lạ đánh trọng thương đối phương.

Trong nửa phút đánh trọng thương cao thủ tinh anh của ba quý tộc? Tiêu Nhã cảm thấy có chút khó tin, nhưng người này là Lâm Hàn, cô có chút không thể nghi ngờ, nhất thời có chút do dự, không biết có nên tin không.

Lâm Hàn thấy vẻ mặt chần chừ của Tiêu Nhã cũng thấy hơi buồn cười, anh vỗ vai cô ấy: “Được rồi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, lát nữa sẽ có kết quả thôi”.

“Ừm”, Tiêu Nhã nhỏ giọng đáp lại nhưng phần cổ cô đã có chút ửng đỏ, cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặc dù đã trở thành gia chủ nhà họ Tiêu, cũng đã có thể một mình đảm đương một thế lực từ lâu, đối mặt với đủ loại vấn đề phức tạp cô đều có thể bình tĩnh giải quyết, bình tĩnh suy nghĩ.

Nhưng chỉ khi đối mặt với Lâm Hàn, đôi lúc Tiêu Nhã lại như cô gái nhỏ.

Tiêu Nhã không biết như vậy có được coi là tốt hay không, cảm giác có chút không tự chủ được mình khi đối mặt với Lâm Hàn không tốt lắm, nhưng chỉ những lúc đó cô mới cảm thấy mình không còn là gia chủ nhà họ Tiêu, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai mà có thể được là một cô gái ngây thơ, không cần suy nghĩ nhiều.

Mà lúc này cuộc thi cũng chính thức bắt đầu.

Tiếng chuông vang lên, cao thủ hai bên bắt đầu thi đấu.

Dưới sự quan sát của Lâm Hàn, Tiêu Nhã cùng gia chủ và cao thủ các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Trong một bãi đất trống, một cao thủ nhà họ Lâm đang đối mặt với một cao thủ tinh anh nhà họ Khổng.

Tiếng chuông vừa vang lên, cao thủ nhà họ Lâm đã xông lên như tên bắn, trực tiếp lựa chọn chủ động tấn công, không hề lãng phí thời gian.

Cao thủ tinh anh nhà họ Khổng thấy thế đột nhiên nở nụ cười khinh thường, vội vã tấn công như vậy đầy sơ hở, thật là nực cười, xem ra mình chỉ đang đấu với một kẻ tầm thường.

Cao thủ nhà họ Khổng lập tức giải toả tâm lý, nhanh chóng chuẩn bị ứng phó. Nếu đối phương không phải cao thủ thì sớm kết thúc trận đấu, làm người hạ gục đối thủ đầu tiên, như vậy sẽ được nở mày nở mặt nhất, cũng cho nhà họ Khổng mặt mũi.

Nhưng giây tiếp theo, cao thủ nhà họ Khổng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Khi đối phương lao tới rõ ràng có một số sơ hở, anh ta có thể dễ dàng đối phó bằng cách tuỳ ý chọn một cách ứng đối, nhưng bây giờ khi đối thủ tới gần thì những sơ hở đó lại hoàn toàn biến mất.

Cao thủ tinh anh nhà họ Khổng tin rằng chắc chắn đối phương vẫn còn sơ hở, vội vàng tấn công như vậy không thể không có sơ hở, chỉ là bây giờ anh ta không còn thời gian để tìm nữa, đối phương đã ở gần ngay trước mắt, anh ta chỉ có thể vội vàng phòng thủ, cũng không dám nghĩ đến việc tấn công và giải quyết đối thủ nữa.

Sau đó hai người giao thủ với nhau, nhưng cao thủ nhà họ Lâm đã chiếm hết cơ hội, tấn công vô cùng ác liệt, chiêu nào cũng là đòn sát, công kích liên hoàn, lập tức áp chế toàn diện cao thủ tinh anh nhà họ Khổng.

Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều quản lý cấp cao và cao thủ của các thế lực đều hơi ngạc nhiên.

Không ngờ trong trận đánh khi nãy, người bên phía Lâm Hàn lại chiếm hết ưu thế, áp đảo một cách hoàn toàn.

“Xem ra có lẽ đây là cao thủ, không chọn đúng tay chân bình thường mà thôi”.

“Đúng thế, may mắn thôi, trong hơn năm trăm người này chắc chắn sẽ có tay chân bình thường”.

Dù bây giờ muốn khiến cao thủ của ba quý tộc bị thương nặng, để việc thực hiện kế hoạch thống lĩnh ba quý tộc của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu trở nên dễ dàng.

Nhưng nếu thẳng thừng đánh chết cao thủ của bọn họ, có thể sẽ khiến ba quý tộc nổi điên, ngoài ra sau này những cao thủ của ba quý tộc cũng phải nghe lệnh Lâm Hàn, bây giờ đánh chết, chẳng phải sẽ giảm đi sức mạnh của Lâm Hàn sau này ư?

Lúc này, rất nhiều người đang vây xem vốn còn bàn tán đột nhiên im lặng.



chapter content