Chàng Rể Vô Song

Chương 840: Nhà họ Khổng kì lạ




Bên trong trang viên.

Lâm Hàn trở lại trang viên chưa được bao lâu, sau khi hai bảo vệ đi thông báo thì nhân viên y tế đã chạy đến, tiến hành cấp cứu.

Đây đều là nhân viên y tế của nhà họ Lâm, lúc trước khi Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện Lâm Phong đã phái họ đến.

Cho dù là ở nhà họ Lâm thì trình độ của những nhân viên y tế này cũng cực kỳ cao, chứ đừng nói là so sánh với nhân viên y tế trong bệnh viện bình thường, trình độ cứu chữa là không phải nghi ngờ.

Đối với trình độ cứu chữa của mấy nhân viên y tế này Lâm Hàn cũng có hiểu biết, vẫn luôn tin tưởng bọn họ, anh kiên nhẫn ở bên ngoài phòng chờ, dù sao cũng là một cô gái nên Lâm Hàn không tiện đi vào bên trong.

Không bao lâu sau, một nữ y tá đi ra.

“Tình hình như thế nào rồi?”, Lâm Hàn trực tiếp hỏi.

Y tá hít một hơi, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cô ta vẫn cảm thấy có hơi kinh ngạc.

Thân là nhân viên y tế của nhà họ Lâm, đương nhiên là đã được chứng kiến nhiều cảnh tượng, cũng đã gặp không ít tình huống bị thương nghiêm trọng, có thể nói là đã quá quen thuộc.

Mà tình huống vừa rồi của cô gái bị thương kia mặc dù không phải là nghiêm trọng nhất nhưng là bị thương trí mạng, quan trọng hơn là cô ấy đã chống đỡ đến tận bây giờ.

Lúc này, nữ y tá cũng báo cáo với Lâm Hàn: “Cậu Lâm yên tâm, đã qua cơn nguy kịch, chỉ là bị thương quá nghiêm trọng mất máu quá nhiều, nên hôn mê một thời gian, vẫn phải cần một chút thời gian mới có thể tỉnh lại.

Người này bị thương ở mức trí mạng, hơn nữa dựa theo tình trạng mà bác sĩ vừa mới kiểm tra, vết thương đã quá hai mươi tư tiếng, trong hai mươi tư tiếng này, ngay cả tiến hành băng bó đơn giản cũng không có, vẫn luôn bị mất máu, nếu không phải là do mặc áo da vừa khéo có tác dụng cầm máu nhất định thì chắc chắn đã chết rồi. Mà ngay cả trong tình huống bây giờ, có thể chống đỡ được đến lúc này thì cũng coi như là một kỳ tích rồi, nghị lực của cô ấy vượt xa người bình thường”.

Lâm Hàn nghe thấy vậy ngược lại có hơi bất ngờ và kinh ngạc.

Lúc trước ở bên trong quán rượu, Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người của cô ta, đã đoán được cô ta bị thương, hơn nữa cũng không nhẹ, nhưng không thể ngờ được rằng lại nghiêm trọng đến như vậy.

Vết thương trí mạng không hề tiến hành bất cứ phương pháp cứu chữa nào hết mà vẫn còn có thể chống đỡ vượt qua hai mươi tư tiếng?

Hơn nữa Lâm Hàn cũng hiểu rõ trong hai mươi tư tiếng này không đơn giản là giữ tỉnh táo, mà còn phải luôn luôn chạy trốn.

Nghị lực này thật sự quá khủng khiếp, khiến người khác phải bất ngờ.

Ngay lập tức, y tá tiếp tục bận rộn với công việc, Lâm Hàn lại tiếp tục chờ đợi.

Không bao lâu sau, đám người Lâm Phong và La Văn cũng chạy đến, bọn họ mới nghe chuyện vừa rồi xảy ra, bởi vì lo lắng cho Lâm Hàn mà chạy đến.

“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, La Văn lo lắng hỏi.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, La Văn càng ngày càng được Lâm Hàn tin tưởng, càng ngày càng chân thành đi theo Lâm Hàn, cho dù không có lời dặn dò sau cùng của Trương Thiên Sơn trước đây thì La Văn tự vấn lương tâm cũng sẽ thật lòng đi theo anh.

Lâm Hàn là hy vọng của cả Vùng Xám Bắc Đông, nếu Lâm Hàn xảy ra chuyện gì thì vô cùng rắc rối.

Lâm Phong đương nhiên càng lo lắng hơn, nhưng nhìn Lâm Hàn dường như không hề hấn gì cũng thở phào một hơi.

Lâm Hàn thấy vậy thì cười một tiếng, nói: “Tôi không sao hết, hai người đừng nghe mấy bảo vệ đó nói bừa, máu trên người tôi lúc nãy cũng là máu của người khác mà thôi”.

Trong lúc chờ đợi vừa rồi, Lâm Hàn đã thay một bộ quần áo khác, nếu không một thân toàn máu quả thật cũng có chút dọa người. Xung quanh toàn mùi máu cũng khiến Lâm hàn cảm thấy không được thoải mái, dù sao trong quá trình giao tranh với mấy người đàn ông mặc đồ đen trong quán rượu vừa rồi, Lâm Hàn cũng không hề bị thương.

Hai người La Văn và Lâm Phong xác nhận Lâm Hàn đúng là không có chuyện gì, lúc này mới thật sự yên tâm.

Ngay lập tức, La Văn cũng đi thông báo cho Ngô Xuyên, nói cho anh ta biết Lâm Hàn không sao cả, bảo anh ta không cần phải chạy về, cứ tiếp tục làm công chuyện của mình.

Mà Lâm Phong thì có hơi khó hiểu, hỏi: “Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu cứu một cô gái mang về đây, cô gái kia khắp người toàn là máu, bị thương nghiêm trọng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

La Văn kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Ngô Xuyên, nghe thấy lời Lâm Phong nói cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt hơi khác thường.

Dù sao trước mắt thì phần lớn các thế lực Vùng Xám Bắc Đông cũng đã bị Lâm Hàn thu chiếm, theo lý thuyết căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì hết, sự việc ngày hôm nay hình như có chút hơi kỳ lạ.

Đối với chuyện này, Lâm Hàn cũng không có ý định giấu diếm gì cả, dù sao Lâm Phong và La Văn cũng là người đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ cũng không dễ suy đoán được gì, ở đây đoán già đoán non cũng chẳng có ý nghĩa gì, trước tiên chỉ có thể điều tra tin tức, quan trọng nhất là chờ nữ sát thủ kia tỉnh lại rồi hỏi rõ mọi chuyện thì mới có thể biết rõ được.

“Chờ nữ sát thủ này tỉnh lại tôi sẽ hỏi rõ ràng, cho dù là như thế nào thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cũng không cần phải sợ, chuyện này vẫn chưa nghiêm trọng đến thế. La Văn, anh tiếp tục đi giải quyết công việc ở khu vực Bắc Đông, mấy chuyện này anh không cần phải lo lắng, Lâm Phong, ông đi phân phó một số người điều tra xem tại sao người nhà họ Khổng lại xuất hiện ở đây”, Lâm Hàn từ tốn nói.

“Vâng”.

“Vâng”.

La Văn và Lâm Phong đồng thanh đáp, sau đó rời đi, dựa theo phân phó của Lâm Hàn mà hành động.