Chàng Rể Vô Song

Chương 414: Vậy Thì Diệt Đi



“Có người ở tầng lớp cao hơn đã ra tay!”

Ánh mắt Lâm Hàn loé lên.

Nếu phạm vi ở Hoa Đông, nhà họ Hồng nhờ quan hệ để áp đảo dư luận thì thôi không nói.

Phạm vi rộng lớn như vậy vẫn có thể dập được luồng dư luận thì thật sự đáng kinh ngạc.

Điều này cũng đủ để tưởng tượng thân phận và lai lịch của người ra tay giúp đỡ nhà họ Hồng khủng khiếp thế nào.

“80% là vậy, chỉ có quý tộc mới có thể có khả năng lớn để áp đảo toàn bộ dư luận Hoa Hạ như thế”, Đường Quế Hùng vừa nói, trong lòng đã dâng lên cảm giác bất lực:

Đường Quế Hùng hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai từ “quý tộc” đáng sợ như thế nào.

Gia tộc kiểu này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.



8 giờ 10 phút tối, trang viên nhà họ Hồng.

Ai ai cũng mang nét mặt rạng rỡ.
Loading...

“Không ngờ nhà họ Hồng chúng ta lại có thể sống sót qua khó khăn lớn thế này. Tất cả đều nhờ có bố!”

“Cảm ơn bố!”

“Cảm ơn ông nội!”

Mọi người cùng nâng ly, chạm cốc rồi uống một hơi cạn sạch.

“Tiền phạt 100 tỷ tệ đã nộp, từ nay về sau nhà họ Hồng sẽ bình an vô sự”, Hồng Đạp Thiên đặt ly rượu xuống, nói tiếp:

“Bây giờ nhà họ Hồng chúng ta nộp 100 tỷ tệ xong, dòng tiền cũng hơi eo hẹp, vậy nên có thể chung sống hoà bình với các thế gia thì nên chung sống hoà bình, tránh đánh nhau. Nhưng mối thù này con vẫn sẽ ghi nhớ, đợi năm sau nhà họ Hồng lại vùng lên, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Hạ tính sổ!”

“Còn nhà họ Thẩm thì sao?”, Hồng Chính hỏi.

Về phần Lâm Hàn, họ đã ném anh lên chín tầng mây từ lâu rồi.

Theo họ thấy, dù sao Lâm Hàn cũng chỉ là một người bình thường với vài thủ đoạn nho nhỏ, họ đã để anh lợi dụng được sơ hở, mời streamer nổi tiếng trên mạng dấy lên dư luận.

“Nhà họ Thẩm…”

Hồng Đạp Thiên cau mày: “Thẩm Hoài Xuân không biết điều, vừa nãy anh gọi cho ông ta, ông ta vẫn nói câu kia, còn sống là còn chiến! Tên này cũng xuất thân trong giới kinh doanh, sao tự nhiên não lại có vấn đề thế? Lẽ nào ông ta không biết nhà họ Hồng, nhà họ Thẩm giao chiến cũng sẽ không có lợi cho nhà họ Thẩm sao?”

“Thôi kệ đi, bây giờ chỉ cần nhà họ Hạ hoà giải với nhà họ Hồng chúng ta, thì sau này chúng ta cũng sẽ không gặp quá nhiều áp lực trong quá trình phát triển”, Hồng Đạp Thiên xua tay.

Sau đó, mắt ông ta sáng lên, như nghĩ đến điều gì đó:

“Hahaha, chắc là khó chịu muốn chết!”

“Không đến mức nghĩ quẩn rồi nhảy lầu đó chứ!”

“Bây giờ cậu ta 8 phần là đang vô cùng đau khổ, uống rượu giải sầu đấy!”



Mà Hồng Đạp Thiên đã lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số Lâm Hàn.

“Alo Lâm Hàn, tôi là Hồng Đạp Thiên, cậu xem bản tin thời sự tám giờ tối rồi chứ?”, sau khi điện thoại được kết nối, Hồng Đạp Thiên hỏi.

Giọng Lâm Hàn truyền đến.

“Nếu xem rồi chắc cậu cũng biết nhà họ Hồng chúng tôi sẽ không bị tiêu diệt đâu!”, Hồng Đạp Thiên nở nụ cười giễu cợt:

“Nhưng với tầng lớp của cậu chắc cũng không hiểu hai chữ ‘quý tộc’ có nghĩa là gì đâu”.

Trong giọng ông ta mang theo sự mỉa mai.

“Nếu cậu không đồng ý thì, haha, không bao lâu nữa đến khi nhà họ Hồng ổn định lại, dư luận hoàn toàn lắng xuống, khi đó Lâm Hàn cậu sẽ biết cơn giận của nhà họ Hồng là như thế nào”.

“Cơn giận của nhà họ Hồng? Haha, để tôi xem thử”.

Mặc dù hiện tại Lâm Hàn vẫn chưa tìm ra cách đối phó với nhà họ Hồng, nhưng anh vẫn có khả năng bảo vệ mình.

Những lời Hồng Đạp Thiên nói, trong mắt anh chỉ là đánh rắm mà thôi.



Ánh đèn trong phòng mờ ảo, dưới đất được trải một tấm thảm dày màu đỏ, trên ghế sofa có một người phụ nữ đang ngồi.

Người phụ nữ đưa tay phải chống cằm, ánh mắt bình tĩnh, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám thở mạnh.

“Tất cả thông tin về vợ của Tiểu Hàn, Dương Lệ đều ở đây chứ?”

Đôi tay trắng nõn như ngọc của người phụ nữ cầm xấp tài liệu lên, thản nhiên đặt lên bàn bên cạnh.

Thẩm Hoài Xuân run lên, vội vàng trả lời.

Nghe tin bà Lâm đến Kim Lăng, Thẩm Hoài Xuân đã tức tốc lái xe từ Tỉnh Lỗ đến Kim Lăng để gặp mặt.

“Ở bên con bé, chắc Tiểu Hàn đã phải chịu khổ nhiều lắm, tìm cơ hội để hai đứa nó ly hôn đi”.

Giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép người khác thương lượng.

“Tôi nghe nói, ông tuyên chiến với một gia tộc nhỏ ở Hoa Đông?”, người phụ nữ lại nói.

“Vâng thưa bà, đây là ý của cậu Lâm”.

Mắt người phụ nữ loé lên: “Ông kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe đi”.

“Vâng”.

“Không ngờ còn có chuyện này nữa, một mình Tiểu Hàn có thể khiến nhà họ Hồng bị ảnh hưởng lớn như thế, thằng bé đã làm rất tốt điểm này”.

Người phụ nữ mỉm cười, sau đó nói một cách thản nhiên:

-------------------