Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1258: Một người bị đánh, một người bị đập





Lời nói của Trư Tiểu Giới nhất thời gây nên xôn xao.

“Trời ạ, tên này được Trấn Nguyên Tử đại tiên giới thiệu.”

“Người ta nói rằng Trấn Nguyên Tử đại tiên rất khó tính. Trước đây, ba của Tiểu Ngộ đã nhổ cây nhân sâm của ông ta, Trấn Nguyên Tử đại tiên không nể mặt Phật tổ mà bắt bốn sư đồ họ vào vạc dầu.”

“Nếu Trấn Nguyên Tử đại tiên biết rằng Lý Ngao đối xử không tốt với người của mình như vậy, e rằng sẽ từ Tây Ngưu Hạ Châu đến để xử lý Lý Ngao mất.”

Bạn học cùng lớp với Lý Ngao ồn ào bàn tán.

“Buông Diệp Thiên ra!” Tôn Tiểu Ngộ hét lên.

“Hừ!” Lý Ngao lấy lại can đảm, nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ sợ sao? Tôi nói cho cậu biết, Trấn Nguyên Tử gặp ông nội tôi cũng phải kính cẩn chào một tiếng Lý Thiên Vương, cho dù gặp ba tôi cũng phải gọi Tam Thái Tử, tôi cứ đánh người của ông ta đấy, ông ta có thể làm gì được tôi?”

Nói xong, anh ta giơ nắm đấm lên và định đánh xuống.

“Lý Ngao, đừng hấp tấp.”

Ngưu Tiểu Ngọc không biết ra khỏi lớp từ lúc nào, nắm lấy Lý Ngao lắc đầu: “Em nghe ba nói thực lực của Trấn Nguyên Tử đại tiên rất mạnh. Diệp Thiên này là học trò của ông ta, chắc cũng không đơn giản, tốt nhất là đừng động tay động chân.”

Cô ta sợ Lý Ngao bị đánh, không chỉ Lý Ngao mất mặt mà cô ta cũng mất mặt theo.

“Mạnh cái rắm!”

Lý Ngao giễu cợt: “Trấn Nguyên Tử đại tiên chỉ là một Đại la thôi, có thể mạnh đến đâu chứ? Không phải thái thượng cảnh thì nhà họ Lý anh không thèm sợ!”

Lúc này, một bạn học cùng lớp với Diệp Thiên hét lên: “Cậu ta vừa mới bước vào Thái ất cảnh, so với Lý Ngao, thực lực còn kém xa!”

Nghe xong câu này.

“Haha!”

Lý Ngao cười điên cuồng, vung tay đánh vào mặt Diệp Thiên.

“Diệp Thiên cẩn thận!”

Tôn Tiểu Ngộ ngạc nhiên hét lên, định xông ra giúp.

Tốc độ của Lý Ngao quá nhanh, không để cho Diệp Thiên phản ứng, một quyền đánh vào mắt hắn. Diệp Thiên chỉ cảm thấy trước mắt dần đen lại, đầu ong ong, một bên mắt lập tức bị đánh thành mắt gấu trúc.

Xì!

Diệp Thiên đau đớn hít khí lạnh.

“Lần này chỉ dạy cho cậu một bài học nhỏ, lần sau còn dám tới gặp Tiểu Ngọc, tôi sẽ móc mắt cậu!” Lý Ngao ra oai, sau đó buông Diệp Thiên ra.

Rắc!

Diệp Thiên siết chặt nắm đấm, cơn giận dâng trào khắp cơ thể.

Anh ta điên rồi sao, chỉ nhìn một cái thôi, nói một câu không được hay sao mà lại nặng tay như vậy chứ?

Diệp Thiên vô cùng căm phẫn.

Cũng bởi vì khoảng cách rất lớn về sức mạnh mà hắn không thể đánh bại Lý Ngao, nếu không thì...

Nhất định sẽ hắn đạp anh ta xuống đất, bất kể xuất thân ra sao.

“Không sao chứ, Diệp Thiên?” Trư Tiểu Giới hỏi.

Diệp Thiên che mắt lắc đầu.

Trư Tiểu Giới cười nói: “Anh còn đỡ, tôi bị đánh ba lần rồi, lần nào cũng tệ hơn thế này.”

“Haha!”

Lời này khiến những người xung quanh phải bật cười.

Lý Ngao quát lên: “Hừ, còn không mau cút đi, lần sau còn dám chạy đến lớp chúng tôi nhìn trộm Tiểu Ngọc, tôi nhất định sẽ đào mắt ra của cậu ra!”

Tôn Tiểu Ngộ không phục, muốn cùng Lý Ngao nói lý lẽ, nhưng mà Trư Tiểu Giới giữ cậu ta lại: “Anh khỉ, đi thôi.”

Tôn Tiểu Ngộ khịt mũi, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, có người giễu cợt: “Tôn Tiểu Ngộ, cậu vừa rồi không phải còn mạnh miệng nói rằng ai đánh Diệp Thiên, cậu sẽ dùng gậy Kim Cô đánh người đó một trận sao? Sao lại giờ lại thành chém gió rồi?”

Tôn Tiểu Ngộ bị khích tướng, xoay người dùng gậy đánh Lý Ngao.

“Lý Ngao cẩn thận!”

Nhiều người hét lên vì kinh ngạc.

Lý Ngao đang tán tỉnh Ngưu Tiểu Ngọc, quay lưng lại với Tôn Tiểu Ngộ.

Tiếng hét đột ngột làm anh ta vội quay lại.

Bùm!

Cây gậy đánh trúng đầu anh ta, máu liền từ đó chảy ra.

“A!”

Lý Ngao che đầu lùi lại, tức giận nói: “Tôn Tiểu Ngộ, tên chết tiệt, dám đánh lén tôi, coi như cậu có bản lĩnh!”

“Haha! Hahaha!”

Tôn Tiểu Ngộ cười đắc thắng, nói với Diệp Thiên: “Nhìn thấy chưa, Diệp Thiên, cậu ta đấm cậu một cái, tôi đập cậu ta một gậy, cậu không chảy máu, nhưng cậu ta lại chảy máu, đã hả giận chưa?”

Diệp Thiên cười gật đầu.

“Anh khỉ lợi hại quá!”

Trư Tiểu Giới không kiềm được giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Hầu tử được khen lại cất tiếng cười vang.

Lý Ngao vô cùng tức giận, vừa giơ tay lên thì trên tay xuất hiện một cây kim thương, tức giận hét lên: “Hôm nay tôi không cho con khỉ nhà cậu nếm mùi thì tôi không xứng làm cháu của Lý Thiên Vương!”

Vừa dứt lời, anh ta đâm thương về phía Tôn Tiểu Ngộ.

Những người xung quanh lập tức giải tán.

Tôn Tiểu Ngộ cũng rất gan dạ, nắm lấy gậy Kim Cô đỡ đòn.

Keng! Keng! Keng!

Cả hai chiến đấu ác liệt, từ mặt đất lên trên không rồi lên đến mái nhà. Sau đó lại từ trên mái nhà xuống đất. Mặc dù tu vi của Lý Ngao có cao hơn một chút, nhưng lại bị Tôn Tiểu Ngộ đánh trúng một gậy, cho nên giờ chỉ có thể đánh ngang với cậu ta.

Cả hai đánh mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên mới chịu dừng lại.

“Tôn Tiểu Ngộ, cậu là cái đồ chết tiệt, cứ chờ đấy mà xem, tôi sẽ cho cậu biết tay!” Lý Ngao tức giận trở lại lớp học.

“Ba tôi là Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không, cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc!” Tôn Tiểu Ngộ khịt mũi, đem gậy Kim Cô đặt xuống trước mặt Diệp Thiên, đắc ý hỏi: “Thế nào, lão tôn lợi hại chưa?”

“Lợi hại lắm.”

Diệp Thiên cười gật đầu, cảm thấy hai người này đối đầu khá là buồn cười.

Tôn Tiểu Ngộ cười ha hả, một tay khoác vai Diệp Thiên, một tay bá cổ Trư Bát Giới, vênh váo trở lại lớp học, còn không quên ra vẻ nói: “Thấy chưa, mặc dù tôi không đánh đánh Diệp Thiên đến phát khóc, nhưng cũng đập cho cậu ta chảy máu, còn tệ hơn là khóc. Sau này còn dám nói lão tôn chém gió nữa hay không?”

Những người vừa rồi cười nhạo Tôn Tiểu Ngộ đều không nói nên lời.

Nhưng bọn họ đều biết Tôn Tiểu Ngộ gây chuyện lớn rồi, Lý Ngao sẽ không bao giờ tha cho cậu ta.

Mặc dù Lý Ngao so với Tôn Tiểu Ngộ kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Lý Ngao có một mạng lưới quan hệ rộng rãi, cậu ta quen biết tất cả những nhân vật lớn trong đạo viện Phiêu Miểu.

Ví dụ như Dương Phong, con trai của Nhị Lang Thần; Lý Tiêu, cháu trai của Thái Bạch Kim Tinh; Cháu trai của Xích Cước đại tiên…

Những người này đều lợi hại hơn Tôn Tiểu Ngộ, chỉ cần gọi bừa một cái cũng có thể quét sạch Tôn Tiểu Ngộ.

...

Ở một nơi khác.

Đóa Đóa đang được một nữ giáo viên dẫn vào lớp học.

“Đóa Đóa, hãy giới thiệu bản thân với mọi người đi nào.” Cô giáo nói.

Đóa Đóa gật đầu, đối mặt với hơn một trăm học viên trong lớp và tự giới thiệu: “Tên tôi là Diệp Hương Nhu, biệt danh của tôi là Đóa Đóa. Trấn Nguyên Tử đại tiên là người đã giới thiệu tôi đến đạo viện Hư Không. Sau này nhờ mọi người quan tâm.”

Bốp bốp bốp!

Một tràng vỗ tay như sấm nổ lên.

“Đóa Đóa, tôi tên là Trương Diệp, và tôi là cháu trai của Bắc Cực Tử Vi đại đế, cậu có phải là học trò của Trấn Nguyên Tử đại tiên không?” Một thanh niên đẹp trai hỏi.

Đóa Đóa cười lắc đầu: “Tôi không phải học trò của Trấn Nguyên Tử đại tiên, Trấn Nguyên Tử đại tiên là ân nhân của tôi, ông ấy rất tốt với tôi.”

“Thật sao.” Một cô gái đứng lên nói: “Tôi là Bội Dao, cháu gái của Đông Phương Thanh đế. Đóa Đóa, cho tôi hỏi, Trấn Nguyên Tử đại tiên rất tốt với cô, có cho cô trái nhân sâm nào không?

“Có chứ.” Đóa Đóa cười nói: “Trấn Nguyên Tử đại tiên không chỉ cho tôi quả nhân sâm, mà còn mang cả đào tiên mà ông ấy mang từ đại hội bàn đào cho tôi ăn nữa. Tôi đã ăn quả nhân sâm rồi, nhưng đào tiên thì vẫn chưa ăn. Các cậu xem này.”

Cô lấy ra một quả đào rất lớn.

Cả lớp bỗng chốc xôn xao.

“Thật sự là đào tiên!”

“Đây đúng là đào tiên rồi!”

“Đóa Đóa thật là may mắn quá, vừa được ăn quả nhân sâm, vừa có cả đào tiên. Giỏi thật đấy, tôi ghen tị chết mất thôi!”

“...”