Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1064: Nhận được đá Nữ Oa





“Cái gì!”

“Bảo Giám Thiên Địa do Diệp Bắc tạo ra?”

“Thật hay giả vậy?”

“Chuyện này thật khó tin! Bảo Giám Thiên Địa và Thôn Phệ Tinh Không đều là vật xuất hiện ngàn năm trước, sau đó mới bị người ta nhặt được, Bảo Giám Thiên Địa do anh ta tạo ra, đừng nói cả Thôn Phệ Tinh Không cũng anh ta làm luôn đấy nhé?”

“....”

Diệp Thiên vừa nói xong, toàn bộ đài Đan Long nhất thời ồn ào nghị luận.

“Bổn tọa không tin! Bổn tọa không tin!”

Tông chủ Tử Dục không tin đây là thật, quay lại đối mặt Diệp Thiên. Dùng thần niệm khai triển bí quyết tầng hai điều khiển Bảo Giám Thiên Địa.

Chỉ một lát, ánh sáng vàng biến mất, hóa thành một đạo ánh sáng đậm như tia sét, bắn về phía Diệp Thiên, tốc độ có thể so với tốc độ ánh sáng.

Thấy vậy Diệp Thiên cũng không tránh, khóe miệng kéo ra ý cười.

Chỉ trong khoảnh khắc 0.001 giây, tia sáng đó dừng lại trước Diệp Thiên một khoảng tầm vài thước.

“Chuyện này sao có thể?”

Diệp Thiên không có thi triển bất kỳ bí pháp gì, tia sáng vàng đậm kia đã từ động dừng lại, cách Diệp Thiên ba thước nhưng không đánh đến. Lão tổ Bình Minh và tông chủ Tử Dục kinh hô.

Không thể tin được!

Đặc biệt là Tông chủ Tử Dục, từ khi mở khóa được tầng hai, ông ta đã thử rất nhiều lần, dù ánh sáng hay tia chớp thì uy lực đều cực kỳ khủng bố, dù lão tổ Bình Minh liên hợp với lão tổ Chính Đình sau khi bị đánh trúng ba giây sau là sắp tèo rồi.

Không có lần nào đánh hụt cả.

Nhưng lần này lại cả mép áo còn chưa chạm nữa, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi suy nghĩ của ông ta rồi.

“Bổn tọa không tin không đánh được cậu!”

Tông chủ Tử Dục không tin chuyện mờ ám này, hai tay cầm Bảo Giám Thiên Địa, chỉ vào tia chớp vàng rực ở đằng trước.

Tia chớp ngày càng lớn hơn nhưng không đánh đến người Diệp Thiên.

“Chuyện này… này…”

Tông chủ Tử Dục ngu người.

“Xem ra Bảo Giám Thiên Địa có thể là do anh ta chế tạo ra thật!”

Hai lần công kích Diệp Thiên bằng Bảo Giám Thiên Địa đều thất bại, tông chủ Tử Dục không thể không tin chuyện này.

“Thu!”

Ông ta dùng thần niệm thu hồi tia sáng kia, chuẩn bị cất Bảo Giám Thiên Địa vào nhẫn không gian để tránh bị Diệp Thiên lấy lại.

Nhưng lúc này Diệp Thiên cũng nói “Thu!”

Nhất thời Bảo Giám Thiên Địa đang bị tông chủ Tử Dục cất vào nhẫn không gian bỗng bay lên rời khỏi tay ông ta, dùng tốc độ ánh sáng bay đến chỗ Diệp Thiên.

“Không!!!”

Tông chủ Tử Dục kêu lên: “Lão tổ Bình Minh! Mau đoạt lại Bảo Giám Thiên Địa!!”

Lão tổ Bình Minh vừa muốn cướp lại đã thấy Diệp Thiên bắt được Bảo Giám Thiên Địa.

“Ha ha ha!!!”

Bảo Giám Thiên Địa đến trên tay, Diệp Thiên ngửa đầu phá lên cười.

“Trả bổn tọa Bảo Giám Thiên Địa! Cậu mau trả bổn tọa Bảo Giám Thiên Địa!!”

Tông chủ Tử Dục nháy mắt tức giận, nâng giọng hô to: “Nếu cậu không trả lại cho bổn tọa, đừng trách bổn tọa tập trung cả tông môn kéo đến đánh cậu, bổn tọa không tin đánh không chết cậu!”

“Hừ!”

Diệp Thiên dừng cười, hừ lạnh nói: “Bảo Giám Thiên Địa là của bổn tọa, hiện tại xem như là vật về chủ cũ, dựa vào cái gì bổn tọa phải trả lại cho ông?”

“Hơn nữa, dù bổn tọa không lấy lại Bảo Giám Thiên Địa thì bổn tọa cũng không sợ Thượng Thanh Tông nhà ông, giờ có Bảo Giám Thiên Địa sao còn sợ ông hả?”

Dứt lời hắn ném Bảo Giám Thiên Địa lên không trung, khẽ quát một tiếng.

“Thiên Lôi Địa Hỏa!”

Chỉ chớp mắt, Bảo Giám Thiên Địa mở ra như điện thoại, tạo thành hai mặt bát quái, một mặt màu xanh lam, một mặt vàng.

Mặt xanh lam phóng ra sấm sét màu vàng cường đại, mặt vàng phóng ra ngọn lửa vàng.

Một lôi long, một hỏa long. Khí thế lôi đình xuất hiện, nện trên người tông chủ Tử Dục.

Đổ người, tông chủ Tử Dục đã bị Thiên Lôi Địa Hỏa cắn nuốt.

“A!!!”

Chưa đến một giây, tông chủ Tử Dục phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“Tông chủ!!!”

Các trưởng lão Thượng Thanh Tông mặt không còn chút máu kinh hô, rối rít ra tay cắt đứt Thiên Lôi Địa Hỏa, nhưng với thực lực bọn họ căn bản không dừng nó lại được.

Có điều đã bị lão tổ Bình Minh chặn một kiếm lại.

Dù vậy, tông chủ Tử Dục bị Thiên Lôi Địa Hỏa giày vò hai giây đã biến thành “dân tỵ nạn vừa trở về từ Châu Phi”, đen không nhìn ra người, quần áo tơi tả, cực kì chật vật.

“Cậu Diệp, đừng chém! Phục! Chúng tôi phục cậu rồi!”

Diệp Thiên đang giơ kiếm hướng đến tám thần binh đang chặn lại Thiên Lôi Địa Hỏa, lão tổ Bình Minh vội vàng lên tiếng.

“Ông nói phục thì chuyện này cứ như vậy thôi sao? Đã quên vừa nãy mấy người đã đối đãi với bổn tọa thế nào rồi à?” Diệp Thiên lạnh lùng nói, kiếm trong tay cũng không chém xuống.

“Haiz.”

Lão tổ Bình Minh thở dài một tiếng. Vẻ mặt hối hận: “Sớm biết cậu Diệp uy vô địch như thế, chúng tôi cũng không mạo phạm cậu, nghĩ lại thật hối hận.”

“Cậu Diệp bỏ qua cho chúng tôi đi, không cần đại khai sát giới được không, lão tổ Chính Đình chết rồi, tông môn đã tổn thất quá nhiều, xin cậu đừng giết thêm người nào của tông môn tôi nữa, coi như là tôi cầu xin cậu.”

Ông ta cũng đã quỳ xuống, có vẻ sợ thật rồi. Không còn lão tổ Chính Đình, Đạp Thiên Tà Vương đã trốn mất, một mình ông ta căn bản không dám đối cứng với Diệp Thiên.

Dù huy động toàn bộ tông môn đối phó Diệp Thiên, giết được Diệp Thiên thì Thượng Thanh Tông ít nhất cũng phải tổn thất hơn phân nửa Tiên Tôn, cái giá này Thượng Thanh Tông không trả nổi.

Sau khi trả cái giá đó, sợ rằng Tà Linh giáo sẽ thừa cơ tiêu diệt Thượng Thanh Tông.

“Cậu Diệp! Bổn tọa biết sai rồi! Xin cậu bỏ qua cho bổn tọa! Bỏ qua cho Thượng Thanh Tông!”

Tông chủ Tử Dục vẻ mặt đau khổ cầu khẩn nói.

“Hừ!”

Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Còn dám tự xưng bổn tọa. Trước mặt bổn tọa còn dám tự xưng thế vậy trong mắt còn có bổn tọa à?”

Tông chủ Tử Dục chấn động, vội sửa lời: “Cậu Diệp! Tiểu tiên biết sai rồi! Mong cậu tha cho tiểu tiên! Tha cho Thượng Thanh Tông!”

“Quỳ xuống nói chuyện với bổn tọa!” Diệp Thiên quát lên.

Tông chủ Tử Dục cắn răng quỳ xuống, lặp lại: “Cậu Diệp! Tiểu tiên biết sai rồi! Mong cậu tha cho tiểu tiên! Tha cho Thượng Thanh Tông!”

“Những người còn lại thì sao? Có phục không?” Diệp Thiên đưa mắt nhìn xuống đài Đan Long.

“Phục phục phục! Chúng tôi phục rồi! Chúng tôi phục cậu Diệp rồi!”

Các trưởng lão Thượng Thanh Tông đều quỳ xuống, cúi đầu lạy như các tín đồ đang quỳ lạy thần linh, ngay cả Lạc Tuấn Tú cũng quỳ xuống giống những người khác.

“Bổn tọa giết lão tổ Chính Đình của mấy người mấy người có phục không?” Diệp Thiên hỏi.

“Phục! Chúng tôi phục!” Tông chủ Tử Dục và toàn bộ trưởng lão đồng loạt trả lời.

“Bổn tọa muốn đá Nữ Oa của Thượng Thanh Tông mấy người, mấy người có phục không?” Diệp Thiên lại hỏi, hắn nghĩ trong đầu, Thương Thanh tông dùng đá Nữ Oa bổ trợ tu vi cho rất nhiều tiên môn đệ tử, chắc có không ít đâu, hắn hiện đang rất cần nó.

“Cái này…” Tông chủ và các vị trưởng lão hơi do dự.

“Không phục đúng không?” Diệp Thiên híp mắt, chém xuống một kiếm.

Đinh!

Kiếm của lão tổ Bình Minh vốn đã bị Thiên Lôi Địa Hỏa đánh không còn lại bao nhiêu, giờ thêm một đòn của kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, tức khắc không tiếng động mà gãy.

Sau khi chém gãy kiếm, Diệp Thiên dùng thần niệm khống chế Thiên Lôi Địa Hỏa đánh lên người tông chủ. Có điều lần này không chỉ mỗi mình tông chủ hứng chịu đòn này của Thiên Lôi Địa Hỏa, đám trưởng lão cũng chịu phải cảnh này, cả đám chỉ cần bị quét trúng đều kêu lên thảm thiết.

“Phục phục phục! Chúng tôi phục! Cậu mau thu Thiên Lôi Địa Hỏa lại đi!”

Tông chủ và các trưởng lão hô lên.

Diệp Thiên lúc này mới thu Thiên Lôi Địa Hỏa lại, cường thế nói: “Mấy vị trưởng lão đều tháo nhẫn không gian xuống hết để dưới đất. Cha vợ Lan Lăng Vương, ông lấy toàn bộđá Nữ Oa trong không gian giới của bọn họ ra đi.”

“Ừ Diệp Bắc, không, là con rể, haha!”

Lan Lăng Vương cười to, không cần nói thể diện nhiều bao nhiêu, có con rể mạnh như vậy trước mặt Thượng Thanh Tông cũng có thể đi ngang.

“Haiz.”

Tông chủ và trưởng lão ai cũng than lên, nhưng không dám vi phạm lời của Diệp Thiên, chỉ có thể tháo toàn bộ nhẫn không gian xuống đặt dưới đất.

Thế là Lan Lăng Vương nhặt từng chiếc từng chiếc kiểm ra bên trong có đá Nữ Oa không lấy ra toàn bộ, ít nhất cũng thu được chừng năm trăm tấn đá Nữ Oa.

Tất cả đều bị Diệp Thiên thu vào nhẫn không gian, sau đó hắn từ không trung đi xuống nói: “Đi Thượng Thanh Tông, thanh lý kho của mấy người.”