Chàng Rể Phi Thường

Chương 129: Ý đồ suy tính



"Tôi là bạn trai của cô ấy! ” Sở Phàm nói thẳng ra thân phận của mình luôn.

“Bạn trai? Sao tôi lại không biết Mộng Dao có bạn trai nhỉ!” Vị bác sĩ nam hắng nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ mặt khó chịu, anh ta mặc kệ Sở Phàm và định tiếp tục nói chuyện với Trần Mộng Dao thì Sở Phàm lại bước thêm một bước và chặn trước mặt anh ta.

"Này cậu đừng có mà phiền phức thế chứ, cậu làm cái trò gì đấy, có biết tôi và Mộng Dao có quan hệ thế nào không? Dựa vào cái gì mà cậu ngăn cản tôi nói chuyện với Mông Dao, biết điều thì mau cút sang một bên!” Vị bác sĩ nam này nổi giận đùng đùng, khi thấy Sở Phàm chặn trước mặt anh ta mở miệng quát luôn.

Đúng lúc này, Trần Mộng Dao tiến lên một bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn vị bác sĩ nam nói: “Lý Doãn, vậy anh nói xem tôi với anh có mối quan hệ gì, Sở Phàm là bạn trai của tôi, rốt cuộc là ai mới là người đang gây phiền phức?”
“Cái gì cơ?” Vị bác sĩ nam tên Lý Doãn kia sửng sốt, nhìn hai người trước mặt với vẻ đầy hoài nghi, không thể tin được Sở Phàm lại là bạn trai của Trần Mộng Dao.

Mặc dù anh ta và Trần Mộng Dao quen nhau chưa lâu nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, Lý Doãn đã có cảm giác muốn yêu Mộng Dao bằng được.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh ta không ngừng lợi dụng công việc âm thầm đối xử tốt với Trần Mộng Dao để thể hiện tình cảm của mình, nhưng đáng tiếc là con tim của Trần Mộng Dao chỉ hướng về phía Sở Phàm mà thôi, thậm chí cô còn không hề mảy may để ý đến chút tấm lòng của Lý Doãn gì cả.

Tất nhiên, Lý Doãn cũng từng thăm dò xem Trần Mộng Dao đã có đối tượng chưa, và thông tin anh ta nhận được là cô ấy còn độc thân, vậy thì người bạn trai này là ở đâu ra ?
Thực ra thì, không phải thông tin Lý Doãn nhận được là sai, mà là Trần Mộng Dao và Sở Phàm chính thức xác định mối quan hệ chưa lâu, hơn nữa nhà họ Trần đã luôn coi thường Sở Phàm và không muốn công khai chuyện này khiến rất nhiều người không biết rằng Sở Phàm và Trần Mộng Dao đang yêu nhau.

"Bác sĩ Lý, tôi đến đây để bàn về giá cả của thuốc chống ung thư với anh. Nếu anh không muốn bàn bạc thì tôi về đây."

Thấy Lý Doãn đứng ngây ra, Trần Mộng Dao càng cảm thấy không vui liền giục anh ta, cô rất lo lắng Sở Phàm hiểu lầm cô nên phải tỏ rõ thái độ và lập trường của cô lúc này.

Lý Doãn nghiến răng, vội vàng nói: "Đương nhiên phải bàn bạc rồi, cô Trần Mời đi cùng tôi."

Nói xong, Lý Doãn quay người đi về phía văn phòng, Trần Mộng Dao chủ động nắm lấy tay của Sở Phàm và kéo anh đi theo.
Khóe miệng Sở Phàm khẽ nhếch lên, anh rất vui với hành động vừa rồi của Trần Mộng Dao, cả nhà họ Trần trừ Trần Mộng Dao ra thì đều không có bất kỳ ai để ý đến cảm xúc của anh, thậm chí còn thích coi thường anh để nâng cao giá trị của bản thân, Sở Phàm từ lâu đã quen với điều này. Và giờ đây sự bênh vực của Trần Mộng Dao khiến anh nhận ra cảm giác được quan tâm, chăm sóc, khiến anh càng chắc chắn rằng mình đã không chọn nhầm người con gái này.

Khi đến văn phòng, Lý Doãn lấy ra rất nhiều tài liệu và bắt đầu giả vờ nói chuyện với Trần Mộng Dao.

Nhưng Sở Phàm nghe một lúc thì thấy rằng những gì Lý Doãn nói đều là lạc đề và vô nghĩa, về cơ bản không có gì liên quan đến thuốc chống ung thư, hầu hết cuộc nói chuyện đều xoay quanh anh, chứng tỏ vị bác sĩ Lý này đang muốn tìm hiểu anh, để có thể dễ dàng “cạnh tranh công bằng” với anh.
“Cậu Sở đang làm việc ở đâu vậy, làm sao mà cậu với Mộng Dao lại quen được nhau?” Sau vài câu hỏi han, Lý Doãn đột nhiên chuyển chủ đề sang Sở Phàm.

“Tôi giờ đang là sinh viên đại học vẫn chưa tìm việc, tôi biết Mộng Dao cũng đã lâu rồi, cụ thể thế nào thì thôi không nói để tránh làm chậm trễ việc bàn bạc công việc của anh.”Sở Phàm cười, thản nhiên nói.

Ánh mắt Lý Doãn sáng lên, nhanh chóng nói: "Thì ra là cậu Sở vẫn chưa tốt nghiệp đại học à, thế thì cậu phải nhanh lên. Cậu xem Mộng Dao còn chưa tốt nghiệp, mà người ta đã là người phụ trách dự án của tập đoàn Minh Châu rồi, sự cách biệt này có hơi lớn chút nhỉ."

Nghe thấy những lời đầy mỉa mai này, Sở Phàm chỉ lắc đầu không nói gì.

Nếu để anh ta biết rằng vị trí người phụ trách dự án của Trần Mộng Dao chính là do anh giúp đỡ mới thực hiện được, thì không biết anh chàng này sẽ cảm thấy thế nào.
"Cậu Sở có kế hoạch gì cho công việc sau khi tốt nghiệp không, có cần tôi giới thiệu cho cậu không? Tôi có người bạn gần đây công việc rất thuận lợi, còn sắp được thăng chức nữa. Vậy thì đến lúc đó để anh ấy tìm cho cậu một công việc ổn định, cũng chỉ cần nói một câu là xong thôi ”.

Lý Doãn nâng cằm, đắc ý nói, người khác không biết lại tưởng anh ta muốn giới thiệu việc làm cho Sở Phàm.

Sở Phàm xua tay, lịch sự nói: "Cảm ơn bác sĩ Lý đã có lòng tốt, nhưng tôi dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tự khởi nghiệp kinh doanh riêng, tạm thời không có ý định đi làm thuê cho người khác."

Thực ra không phải anh muốn tự mình khởi nghiệp, mà là những quy tắc do gia đình anh đặt ra là như vậy thôi!

Lý Doãn nghe vậy, trên mặt chợt lộ ra vẻ giễu cợt, "Có vẻ như cậu Sở vẫn chưa hiểu được sự hiểm ác của xã hội ngày nay rồi, khởi nghiệp ư, cậu có tiền để mà khởi nghiệp không? Hay cậu có đội ngũ khởi nghiệp của mình không? Hay là đến lúc đó lại mượn tiền của Mộng Dao, nếu vậy thì cậu thực sự lợi hại…...”
Anh ta chưa kịp nói hết câu, thì Trần Mộng Dao không kiên nhẫn được nữa: "Lý Doãn, anh nói xong chưa đấy, có phải anh lại quên mất mục đích của tôi đến đây rồi chứ gì?"

Bị Trần Mộng Dao khiển trách, sắc mặt Lý Doãn trầm xuống, mặt mày tối sầm lại.

Anh ta thích Trần Mộng Dao, nhưng không có nghĩa là Trần Mộng Dao có thể nặng lời với anh ta, xét cho cùng, trong mắt anh ta, Trần Mộng Dao thực ra chỉ là một món đồ chơi thú vị mà thôi. Điều này thực sự khiến anh ta thấy khó chịu, và anh ta chẳng buồn giả bộ làm gì nữa.

"Nếu cô Trần cảm thấy sốt ruột, vậy thì chúng ta bắt đầu nói về công việc đi."

Lý Doãn giả vờ ho khan vài tiếng, ra vẻ như đang bàn chuyện công việc: "Tôi nói thẳng luôn, bảy nghìn tệ một hộp thuốc chống ung thư vẫn quá đắt, chúng tôi không thể chấp nhận được. Tôi đề nghị giá hai nghìn tệ một hộp là thích hợp nhất, cô Trần thấy thế nào?"
"Hai nghìn tệ một hộp?" Trần Mộng Dao há hốc miệng một cách ngạc nhiên rồi liên tiếp lắc đầu: "Tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận mức giá này được. Hai nghìn tệ một hộp là quá thấp. Làm ăn kinh doanh chứ không phải là làm từ thiện. Anh nói kiểu này không giống như đang bàn chuyện kinh doanh gì hết."

Giá tổng hợp của loại thuốc chống ung thư này đã được bán với giá ba mốt nghìn tệ một hộp trên toàn thế giới. Ban đầu, khi cô nói với người phụ trách của tập đoàn Minh Châu rằng cô muốn nhập loại thuốc này với năm nghìn tệ một hộp thì ánh mắt họ nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc đó khiến cô không thể nào quên được.

Mặc dù không hiểu tại sao tập đoàn Minh Châu lại thỏa hiệp và đồng ý với yêu cầu quá đáng của cô, nhưng Trần Mộng Dao không phải loại người được đằng chân lân đằng đầu. Trong lĩnh vực thuốc chống ung thư, tập đoàn Minh Châu đã mất rất nhiều tiền vì lòng tốt không đúng chỗ của cô. Nếu tiếp tục ép giá, vậy thì tập đoàn Minh Châu còn làm ăn kiểu gì, trong công ty nhiều nhân viên như vây, chẳng nhẽ mọi người đều không cần kiếm tiền để lo cho gia đình hay sao?
Để cứu một nhóm bệnh nhân ung thư, lại phá hỏng bát cơm của nhiều nhân viên công ty khác à, chuyện này có gì khác tham tiền thiệt mạng đâu cơ chứ!

"Cô Trần, cô phải nghĩ rõ ràng rằng thuốc chống ung thư là dùng cho bệnh nhân ung thư. Họ đã rất đáng thương khi họ mắc bệnh nan y rồi. Chẳng lẽ cô muốn tăng giá sao? Năm nghìn một hộp, cô định ép người ta đi vào chỗ chết à!”

"Hơn nữa, tôi lại biết giá cô mua từ tập đoàn Minh Châu là bao nhiêu đấy, cô có muốn tôi phải nói ra không?"

Lý Doãn nhếch mép cười, lời nói đầy vẻ suy tính.