Chàng Rể Phi Thường

Chương 114: Ngồi xe đi xem nhà



Sở Phàm nghĩ lại trước đây anh và Mộng Dao có mấy tấm ảnh chụp chung, anh định cầm đi in ra rồi phóng to treo ở biệt thự trung tâm.

Diện tích của biệt thự trung tâm vô cùng rộng, tầm hơn 1000m2, hơn nữa còn kết cấu hai tầng, xung quanh là vườn hoa, mỗi ngày đều có người làm vườn đến cắt sửa.

Chỉ có sống ở đây mới cảm nhận được, cuộc sống của người có tiền thích thật.

…………………..

Vào buổi sáng chủ nhật, ở tầng dưới nhà lão Trần có một tốp học sinh tụ tập ở đó. Cơ bản là họ đến nhà lão Trương tham quan nhàm sau đó tụ họp ăn cơm. Ban đầu họ đã hẹn trước là bữa trước thì lão Trương mời, còn bữa này lão Trần mời, nhân tiện đến xem nhà mà con rể lão Trần mua.

“Tôi cảm thấy con rể của lão Trần không đáng tin lắm, nói năng thì chẳng có đầu cuối, đã thế còn bắt chúng ta đợi ở đây. Lẽ nào cậu ta mua nhà ở cùng tiểu khu với lão Trương sao?”
“Sợ là không thể đâu! Thanh Lâm Các là tiểu khu cao cấp, không phải ai cũng có tiền mua đâu. Trước đây chẳng phải nghe họ nói rồi sao, con rể của lão Trần chỉ là sinh viên thôi, lại chưa có việc làm thì đi đâu mua được căn nhà mấy triệu chứ?”

Lão Trương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Con rể lão Trần là tên ăn hại, có một số chuyện tôi quên không kể với mọi người. Trước đây, con gái của ông Trần Thủ Quốc vốn là gả cho con trai tôi, kết quả là không biết mọc đâu ra kẻ ở rể này”.

“Cũng chính là cái tên Sở Phàm hay nói phét đó. Nghe nói cậu ta là cô nhi của một đạo sĩ dẫn đến nhà họ Trần. Đạo sĩ đó trước đó có ân với nhà họ Trần, nên bà Trần mới sắp xếp cho cháu gái họ làm vợ chưa cưới của tên Sở Phàm đó”.

“Thì ra là kẻ ở rể à! Thằng nhãi này vô dụng vậy mà sao con gái của Trần Thủ Quốc nhẫn nhịn được nó ba năm nhỉ?” Mọi người đều tò mò, nói.
“Nhẫn nhịn cái quái gì, thời gian trước chẳng phải đã tan rồi sao, nhưng không biết sao giờ lại tái hợp với con gái họ. Đúng là không biết xấu hổ”.

“Nhà họ Trần đúng là chuyện gì cũng làm được”.

“Haiz! Ban đầu mà con gái ông ta gả cho con trai ông thì giờ đúng là ngồi hưởng phúc rồi. Hiện giờ con trai ông đã làm ở doanh nghiệp lớn, thu nhập một tháng gần mười vạn tệ, một năm cũng được trên triệu tệ ý chứ”.

“Tiếc là mặc dù nhà lão Trần có tiền nhưng Trần Thủ Quốc đúng là không có số được hưởng phúc”. Lúc này trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười. Trước đây Trần Thủ Quốc là phú nhị đại khiến bọn họ ngưỡng mộ không ngớt. Nhưng đến giờ thì ông ta đã thành đối tượng để họ chế giễu. Cảm giác như tất cả những bất công trước đây đều được bộc lộ hết lúc này khiến họ cảm thấy vui sướng.
“Hai con rể ăn hại nhà họ Trần đúng là mội hội. Ha ha, đợi lát nữa mà cậu ta không có nhà cho chúng ta xem hoặc cho chúng ta xem cái nhà cũ nát thì mới thú vị”.

“Tôi đoán là Trần Thủ Quốc vì thể diện nên chỉ e sẽ thuê một căn rồi cho chúng ta xem”. Lão Trương nói.

“Cũng có thể lắm, đến lúc đó sẽ bắt ông ta phải lấy giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho chúng ta xem để vạch trần quỷ kế đó”. Mọi người cùng chung suy nghĩ, vì thế càng mong đợi buổi gặp sắp tới.

Lúc này chỉ thấy một đôi nam nữ đi từ cổng lớn tiểu khu, người con trai ôm người con gái, cười về phía bên này.

“Bố và các cô các chú, đến sớm thế ạ?” Người này chính là Trương Huy, người bên cạnh là bạn gái hắn. Hai người vô cùng phấn khích, xuất hiện đầy khí chất.

“Tiểu Huy! Con về rồi đấy à, chúng ta đang thảo luận về chuyện nhà lão Trần”. Lão Trương lập tức lên trước nói. Con trai chính là niềm kiêu hãnh của ông ta.
“Có gì phải thảo luận chứ? Nếu ông ta thật sự có thể mua được nhà ở đây thì con lập tức đổi sang cái khác tốt hơn. Con định làm việc hai ba năm nữa, sau đó sẽ mua một căn biệt thự kiểu nhà phố. Đến lúc đó bố và mẹ đều chuyển vào biệt thự đi”. Trương Huy khoát tay, nói mà không để ý gì.

“Khụ khụ…Tiểu Huy! Mặc dù một năm con kiếm được hơn một triệu tệ nhưng cũng không được lãng phí quá. Biệt thự kiểu nhà phố ở đây nghe nói là ít nhất cũng phải ba bốn triệu đấy”. Mặc dù lão Trương nói như vậy nhưng những lời ban nãy của con trai mình khiến ông ta có thể diện gấp mấy lần nên lúc này trên mặt lộ ra vẻ rạng rỡ. Còn lúc này, những người xung quanh đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lão Trương! Ông đúng là sinh được cậu con trai giỏi, chỉ e nhà họ Trần tiếc xanh ruột vào thôi”.
“Lão Trương! Lúc nào đó để con trai ông mở rộng mối quan hệ với chúng tôi chút, cho con chúng tôi cũng được vào công ty làm chức gì đó?”

“Đúng thế đúng thế! Con trai ông có tiền đồ như vậy, cho con chúng tôi công việc bình thường cũng được”.

Chỗ mà Trương Huy làm việc là doanh nghiệp lớn, vô số người đều muốn vào đó làm nhưng không có học lực thì không được. Hiện giờ quản lý cấp cao của công ty đang ở trước mặt rồi, sao họ không nắm bắt cơ hội này chứ.

“Tiểu Huy! Đợi lát nữa có thời gian con giúp mọi người xem công ty còn vị trí nào trống thì giới thiệu cho các cô các chú với”. Lão Trương cũng vì sợ mất thể diện nên nháy mắt với con trai mình.

Trương Huy cũng không thể để bố mình mất thể diện trước mặt mọi người nên đã lên tiếng đồng ý.

“Giúp con các cô chú tìm việc thì cũng không phải khó, chỉ có điều một thời gian nữa cháu sẽ nhảy việc đến tập đoàn Minh Châu. Mà tập đoàn này tuyển người rất ngặt nghèo, cháu sợ con các cô chú không đạt được điều kiện tuyển dụng của họ”. Trương Huy nói trước những lời cảnh báo này, để đến lúc con họ không được trúng tuyển thì tất nhiên cũng không thể trách hắn. Hắn chỉ phụ trách giới thiệu mà thôi.
“Tập đoàn Minh Châu? Ý cháu nói là tập đoàn lớn số một của khu Tĩnh An sao?” Mọi người đều kinh ngạc, tất cả những người có hiểu biết thì sao mà không nghe nói đến độ nổi tiếng của tập đoàn Minh Châu chứ?

“Chính là tập đoàn Minh Châu đó ạ, làm về sản xuất thuốc. Cháu đã liên lạc được với bên đó, lúc đến cháu sẽ là giám đốc dự án”. Trương Huy cười, nói.

“Bố nghe nói nhà họ Trần có hợp tác với tập đoàn Minh Châu phải không? Mấy ngày nay bố cũng nghe ngóng rồi, sở dĩ nhà họ Trần mua được hai con xe Audi là do con gái ông ta là người phụ trách ở tập đoàn Minh Châu và nhận hối lộ. Tiền hời ở đó cũng hậu hĩnh thật”. Lão Trương hít một hơi, nói.

“Ha ha! Chỉ là một người phụ trách thôi mà, giám đốc dự án còn trên cả người phụ trách mà. Hơn nữa Trần Mộng Dao vẫn còn đang đi học, cô ta có năng lực quản lý gì mà có thể đảm nhận được chức vụ phụ trách đó chứ? Nhưng nhà họ Trần rèn luyện cho cô ta nên cô ta sớm muộn cũng làm được”. Trương Huy cười nói.
“Vậy chẳng phải sau này con có thể quản Trần Mộng Dao sao?” Ánh mắt lão Trương lúc này sáng lên. Hai bố con họ người tung người hứng đúng là để cho những người bên cạnh ngưỡng mộ đây mà. Vào được tập đoàn Minh Châu và trở thành nhân viên cấp cao ở đó, thậm chí được lên tầng lớp quản lý, đó chính là sự thay đổi lớn về thân phận, thậm chí tiền lương còn lên đến chục triệu cũng nên.

Trong lúc mọi người đang thảo luận nhiệt tình thì có chiếc xe dừng lại phía trước căn nhà của Thanh Lâm Các.

“Các người chính là những người đến để xem nhà chăng?”

“Chia nhóm lên xe đi, phía sau còn có xe nữa, vừa may đủ để ngồi”. Lái xe chỉ vào xe ở phía sau.

“Là sao, là ý gì? Sao lại còn phải ngồi xe nữa?” Lão Trương ngây người ra hỏi.

“Các người chẳng phải muốn đến xem nhà sao? Ở đây cách biệt thự trung tâm một đoạn nữa, các người định đi bộ đến đó sao?” Lái xe ngây người ra rồi hỏi.