Chàng Rể Đa Tài

Chương 177



"Tôi là ai? Haha." Tưởng Lam chống nạnh, nói: "Tôi là chủ cái biệt thự này, cậu

| biết đây là đâu không? Là biệt thự trên sườn núi đó, cô chủ nhà cậu có được sống ở đây không?"

Chủ biệt thự không phải là Tưởng Lam, nhưng hiện giờ đã sang tên cho Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam nói mình là chủ biệt thự cũng không có vấn đề gì.

Ở nơi này, chính là thể hiện cho thân phận cao quý, cái đứa tiểu thư nhỏ bé như thế, bà không để vào mắt.

"Mẹ, mẹ bớt nói đi." Hàn Tam Thiên khuyên răn.

| Tưởng Lam nghe thấy vậy càng không vui, lạnh lùng nói: "Cậu còn nói giúp ả đàn bà đó, Hàn Tam Thiên, cậu không biết điều là gì. Ở bên ngoài dám bốp chát lại tôi, phí công tôi đối xử với cậu như con rể thực sự, cậu làm tôi thất vọng quá."

Con rể thực sự?

Mấy chữ này châm chọc quá.

"Ở đàn và trong miệng bà chính là cô chủ nhà họ Thiên, Thiên Linh Nhi. Tôi sẽ báo chuyện này cho tiểu thư, nhà họ Thiên không cho phép bất kì ai bôi nhọ cô chủ

của tôi." người đàn ông kia gằn giọng nói.

Cô chủ nhà... nhà họ Thiên!

Tưởng Lam sững người, người tặng xe cho Hàn Tam Thiên vậy mà là Thiên Linh Nhi - cô chủ nhà họ Thiên.

Mà bà, lại nói cô chủ nhà họ Thiên là người đàn bà không đúng đắn!

Tưởng Lam nuốt nước miếng, sự kiêu ngạo vừa rồi tan thành mây khói.



Đắc tội với nhà họ Thiên ở Thiên Vân tương đương đắc tội với Diêm Vương.

Tô Quốc Diệu vội vàng nói: "Thành thật xin lỗi, bà ấy không biết cô chủ nhà cậu chính là Thiên Linh Nhi nên nói hươu nói vượn như thế."

Ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không bình tĩnh nổi, sự nghiệp nhà họ Tô đang phát triển không ngừng, nếu lúc này đắc tội với nhà họ Thiên, nhà họ Thiên muốn nhằm vào họ, vậy nhà họ Tô gặp tai họa ngập đầu rồi.

"Tôi thay mẹ tôi xin lỗi anh, mẹ tôi không có ý đó." Tô Nghênh Hạ nói.

"Không biết, không biết thì có thể chửi bới cô chủ nhà chúng tôi sao? Gia tộc họ Thiên ở Thiên Vân có ý nghĩa gì, mấy người không phải không biết." Người nọ

nói.

Tưởng Lam chính là điển hình của kẻ bắt nạt kẻ yếu, hơn nữa bà đã xúc phạm tới người nhà họ Thiên nên giờ sợ tới nhũn chân, liên tục tát vào miệng mình: "Là lỗi của tôi, do tôi nói hươu nói vượn, cậu đừng nói chuyện này với Thiên Linh Nhi, nếu không, nếu không tôi có thể đưa tiên cho cậu."

Ánh mắt người nọ nhìn Tưởng Lam như đang nhìn kẻ ngu, trên đời sao lại có người phụ nữ thiển cận như thế.

"Ngài Hàn, cô chủ nhà chúng tôi nói chiếc xe này chỉ có ngài có tư cách sử dụng. Còn chuyện nhục mạ cô chủ nhà tôi, ngài không cần xuống nước xin tha, bởi vì làm vậy cũng vô dụng. Tôi sẽ báo lại sự thật cho cô chủ biết." Người nọ nói với Hàn Tam Thiên.

Tưởng Lam giật nảy mình, nếu chuyện này bị Thiên Linh Nhi biết, bà không dám

tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng tới thế nào.

Nếu Hàn Tam Thiên và Thiên Linh Nhi là bạn bè, vậy xin cậu ta giúp đỡ chắc chắn có ích.

"Hàn Tam Thiên, tôi là mẹ cậu, cậu không giúp tôi nói vài câu sao?" Tưởng Lam vênh mặt hất hàm sại Hàn Tam Thiên



Nếu bà tỏ thái độ tốt một chút, thì có lẽ Hàn Tam Thiên sẽ nói hộ vài câu, nhưng tới thời điểm này rồi, bà ta vẫn mang bộ dáng coi trời bằng vung như thế.

Hàn Tam Thiên có thể vì Tô Nghênh Hạ mà làm quả hồng mềm, nhưng không đại diện cho việc anh luôn bị Tưởng Lam đè đầu cưỡi cổ.

Hơn nữa lúc trước Hàn Tam Thiên đã quyết định cho Tưởng Lam một bài học, chuyện lần này đúng là cơ hội tốt.

"Con có thể giúp gì cho mẹ? Chẳng lẽ mẹ muốn nhà họ Thiên phải nể mặt kẻ vô dụng như con sao?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh nói.

Tưởng Lam lo lắng, giận giữ nói: "Hàn

Tam Thiên, cậu nói vậy là có ý gì, chuyện này do cậu gây ra, cậu cũng phải chịu trách nhiệm."

Người đàn bà không biết xấu hổ, rõ ràng chính miệng mình thóa mạ người khác, giờ lại đổ vạ cho Hàn Tam Thiên.

"À." Hàn Tam Thiên thờ ơ.

Tưởng Lam tiếng nói của mình không có giá trị, lắc cánh tay Tô Nghênh Hạ, hy vọng Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên một câu.

Nhưng Tô Nghênh Hạ đang chiến tranh

| lạnh với Hàn Tam Thiên, sao có thể cúi đầu trước Hàn Tam Thiên được. Hơn nữa chuyện lúc trước chưa giải quyết rõ ràng, giờ Hàn Tam Thiên lại có quan hệ với Thiên Linh Nhi khiến cô càng buồn bực

hon.

"Mẹ, con có tư cách gì mà ra lệnh cho người ta." Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu cười khổ, tới chỗ người nọ.