Chàng Ngốc Bám Người

Chương 13



Sau bửa ăn về thì đãtối. Đương nhiên Phùng Nhạc vẫn sẽ tiếp tục chiếm cứ cùng giường với DuLinh. Cuộc sống hai người bắt đầu đi vào quỹ đạo. Hợp đồng của Du thị và Phùng thị cũng đã ký. Bây giờ Du Linh thật sự là tam bồi với PhùngNhạc, bồi ăn, bồi ngủ, bồi chơi. Sáng tỉnh dậy là cậu liền theo Du Linhđến công ty, tối về hai người lại ngủ chung một giường. Chuyện tình cứnhư vậy mà kéo dài đến 1 tháng.

Phải nói là trong thời gian nàyhai người Du Linh và Phùng Nhạc cứ như hình với bóng. Hay có thể nói làPhùng Nhạc bám cô một bước không rời. Đối với chuyện giám đốc đi làm lại dẫn theo một người đàn ông lai lịch bất minh khiến mọi người trong công ty rất hiếu kỳ nhưng cũng dần quen.

Những ngày tháng này thật sự trôi qua rất bình yên nhưng lại có một chuyện khiến Du Linh nhức đầukhông thôi. Một tháng nay số lần Phương Húc đến công ty tìm cô không quá trên dưới 10 lần nhưng đều bị cô cự tuyệt không gặp. Du thị với Phươngthị chả có liên quan gì nên chắc hắn đến đây để ôn chuyện củ vì thế côkhông gặp mặt thì hơn. Thật ra cô rất khâm phục Phương Húc. Không biếttừ đâu ra mà hắn lại có được số điện thoại di động của cô. Hằng ngày cứnhư hẹn giờ mà ba buổi đều gọi cho cô.

Nhưng đối với cô bây giờthì Phương Húc thật sự không còn tí nào trong tâm trí của cô. Trong mộttháng này cô đã thích nghi và bắt đầu chấp nhận Phùng Nhạc. Một tên tuyngốc nghếch nhưng lại quan tâm cô hết mực. Tuy rất ỷ lại vào cô nhưng Du Linh cô rất sẵn lòng bao che cho sự ỷ lại của hắn.

+×÷÷÷××++××÷÷÷×++××÷÷÷+++×÷

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô cùng Phùng Nhạc đến công ty rồi quay về nhà sau khi trời đã tối.

Bước vào nhà cả người Du Linh liền ngã sấp trên ghế sôpha và đương nhiênPhùng Nhạc rất tự nhiên vui vẻ đi đến ngồi xuống kế bên cô bắt đầu mátxa. Du Linh thật sự rất thích kĩ thuật của hắn nên liền đồng ý hằng ngày cho hắn sẽ giúp cô mát xa toàn thân.

"ting tong......ting tong."

Trong lúc hai người đang hưởng thụ trong phòng khách thì chuông cửa liền vang lên.

Du Linh hiếu kì ai lại đến nhà mình vào lúc này. Thật sự đối với ngôi nhànày của cô rất ít người biết đến nên thường ngày không có khách nào ghéthăm. Nhưng hôm nay đã tối vậy còn ai đến nửa vậy.

Phùng Nhạcbiết cô mệt nên liền xung phong ra mở cửa. Hắn tuy cười với cô nhưngtrong lòng lại hết sức bất mãn khi có người đến làm phiền thời gianriêng của hắn và Linh Linh.

"Cạch."

Nhìn người đứng trướccửa, chân mày Phùng Nhạc càng nhăn tít lại. Ai đây? Hắn chưa gặp bao giờ nha? Vì vậy giọng nói không mấy vui vẻ, hắn lên tiếng hỏi.

"Tìm ai?"

Người đứng ngoài cửa khi thấy một người đàn ông ra mở cửa thì cũng giật mìnhnhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại. Tuy nghe giọng của của người kiakhông có vẻ tiếp đón mình lắm nhưng hắn vẫn mỉm cười nói ra tên ngườihắn muốn gặp.

"Linh Linh có nhà không?"

"Linh Linh? Anh là ai? Tìm Linh Linh làm gì?"

Phùng Nhạc nghe đến người đàn ông kia tìm Du Linh cậu liền khó chịu. LinhLinh là tên của hắn gọi cô. Sao tên này lại dám gọi cô như vậy. Hắnkhông thích. Phải nói là cực kỳ khó chịu với người đàn ông đến tìm DuLinh này.

Nhưng Phùng Nhạc khó chịu là chuyện của cậu. Người đànông kia vẫn giữ nguyên một biểu tình lịch sự nhưng giọng nói lại đầythách thức.

"Tôi là ai, cậu không cần biết. Tôi chỉ muốn được gặp chủ nhân của căn nhà này. Rốt cuộc cô ấy có ở nhà hay không?"

"Anh...."

Giọng nói của hai người đàn ông đả động đến Du Linh đang nằm ở phía trongnhà. Cô khó hiểu liền đứng dậy đi ra ngoài cửa liền thấy Phùng Nhạc đứng chắn hết cả cánh cửa như muốn không cho người nào đi vào. Vì vậy côtiến lại gần một tí liền nhìn thấy rõ được người đứng bên ngoài.

Phương Húc? Tại sao hắn lại đến đây?

"Linh Linh."

Phương Húc lúc này đã thấy bóng dáng nhỏ bé mà mình trong ngóng một tháng nayliền vui vẻ kêu lên. Không để ý đến vẻ khó chịu của Phùng Nhạc, hắn tính đi vào.

Nhưng người nào đó như thần giữ cửa dễ gì cho Phương Húc đi vào. Phùng Nhạc thấy hắn kêu tên Du Linh và còn có ý định đi vàoliền mạnh tay xô Phương Húc ra.

Du Linh thật sự không ngờ Phùng Nhạc lại ra tay nên hết hồn đi đến trước nhìn xem Phương Húc có xảy ra chuyện gì hay không.

"Không sao chứ." Nói với Phương Húc rồi cô quay lại nhìn Phùng Nhạc bằng ánhmắt khó hiểu. "Sao cậu lại ra tay xô người như vậy hả."

Nói xong cô cũng không nhìn Phùng Nhạc liền quay qua nói với Phương Húc.

"Còn anh. Đến đây tìm tôi làm gì?"

"Không phải vì một tháng nay em điều né tránh anh hay sao. Với lại anh mớichuyển đến đây nên tính qua đây chào hỏi một tiếng. Không phải hàng xómđều nên chào nhau hay sao."

Phương Húc cười cười nói với cô. Sau khi nói xong dường như vô tình hay cố ý mà liếc qua Phùng Nhạc phía sau Du Linh một cái.

Du Linh cũng không để ý cho lắm. Khi nghe thấy hắn chuyển đến đây liền giật mình.

"Anh chuyển đến đây?"

"Đúng vậy. Vậy nên không phải em nên mời anh vào nhà uống ly nước hay sao. Dù gì chúng ta cũng từng quen biết mà. Đừng lạnh nhạt như vậy chứ."

Đối với lời Phương Húc nói Du Linh thấy không còn đường từ chối nên cũng né tránh đường cho hắn đi vào.

"Anh bạn này......"

Nghe tiếng Phương Húc, Du Linh lúc này mới nhớ hình như từ nảy giờ mình đãgạt Phùng Nhạc qua một bên thì phải. Nên theo giọng nói của Phương Húccô nhìn thấy Phùng Nhạc đứng im một chỗ gần như chiếm hết đường đi thìcô liền nhíu mày.

"Phùng Nhạc. Chuyện gì vậy? Sao không tránh đường cho khách đi vào. Anh hôm nay hơi lạ nha."

"Không cho hắn vào."

Phùng Nhạc thật sự rất khó chịu. Khi thấy lúc nảy cô vì tên đàn ông kia màtrách hắn thì trong lòng hắn rất đau. Bây giờ lại nghe cô cho tên kia vô nhà thì hắn lại càng tức giận. Không biết vì lý do gì mà hắn cảm thấytên này rất chướng mắt. Phùng Nhạc cảm giác cứ như tên kia sẽ cướp mấtLinh Linh của hắn bất cứ lúc nào vậy. Hắn không thích cảm giác này. Nênhắn không muốn tên này bước vào nhà của hắn và Linh Linh.

Du Linh cứ cho là Phùng Nhạc giở chứng nên cũng không mấy để ý mà đi đến kéohắn qua một bên cho Phương Húc đi vào. Tuy cô cũng không mấy hoan nghênh Phương húc nhưng nếu người ta đã đến trước cửa mà mình không tiếp đónthì có hơi quá đáng nên theo đạo làm chủ cô không thể nào không mờiPhương Húc đi vào.

Đối với biểu hiện khác thường ở Phùng Nhạc côkhông mấy để ý cho lắm. Cô chỉ nghĩ hắn không thích người lạ nên mới như vậy. Còn Phùng Nhạc vẫn đứng yên một chỗ nhưng khi Du Linh quay đầu đivào trong nhà thì cặp mắt của Phùng Nhạc liền biến đổi. Cả người hắn run lên bần bật, hai bàn tay nắm siết lại lồi cả các khớp xương trắng bạch. Thể hiện tâm trạng hắn bây giờ cực kỳ xấu như có thể phát tác bất cứlúc nào.