Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ

Chương 12: Không gian đạo lý




Thân hình của Lưu Vũ cứ như thế bị đạp bay ra ngoài, đụng vào trên một gốc cây lớn, rồi ngã ầm xuống đất.

Mùi vị ngòn ngọt từ trong cổ họng trào ngược ra ngoài, nhất thời Lưu Vũ không thể nhịn được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

“Khục khục…”

Cảm nhận được mùi vị tanh nồng ở trong khoang miệng, ánh mắt của Lưu Vũ không ngừng chăm chú nhìn về phía một cặp chân dài đang đứng chắn ngang ở trước mặt mình.

“Đồ khốn, có phải vừa rồi anh có ý định gì với chị dâu của tôi đúng không?”

Bị một bàn tay nắm chặt đem lấy cố áo nhấc lên, Lưu Vũ không khỏi lơ đễnh nhìn về phía khe rãnh hiện ra ở trước mặt mình. Mặc dù quy mô của chỗ này không có đến mức quá đồ sộ, nhưng màu sắc trắng nõn cùng với hình dáng căng tròn của nó vẫn đập thẳng vào trong ánh mắt, để cho Lưu Vũ hơi thoáng một chút thất thần.

Nhưng ngay sau đó, Lưu Vũ cảm giác sau gáy của mình hơi bị đau nhức. Tiếp đến là một đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn thẳng về phía cậu ta.

“Đồ khốn, anh nhìn cái gì đấy hả?”

Nhìn thấy bộ dáng vô cùng hung ác lúc này của Phạm Thanh Thanh, Lưu Vũ không khỏi sợ hãi, vội vàng rụt cổ, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Chỉ có điều, âm thanh của Lưu Ngọc Khuê lúc này đột nhiên vang lên, đem chú ý của Phạm Thanh Thanh dời đi.

“Thanh Thanh, em không được đánh cậu ấy!”

Nghe chị dâu lên tiếng bảo vệ cho Lưu Vũ, sắc mặt của Phạm Thanh Thanh càng thêm trở nên khó coi. Nhưng lúc này, cô ta chỉ hừ lên một tiếng, sau đó đem thân thể của Lưu Vũ vứt xuống dưới đất, giống như vứt bỏ một thứ rác rưởi nào đó.

Sau đó, cô ta mới đi tới bên cạnh chị dâu của mình, dùng ánh mắt sắc lẹm, quét nhanh trên người của Lưu Ngọc Khuê.

“Chị dâu, có phải tên khốn vừa rồi đã làm chuyện xấu xa gì với chị đúng không? Chị cứ yên tâm đi, có em ở đây rồi, không ai có thể ức hiếp được chị!”

Nghe Phạm Thanh Thanh nói như vậy, trong lòng của Lưu Ngọc Khuê chỉ có thể âm thầm cười khổ. Cô thừa biết, tính cách của đứa em chồng này. Tuy là con gái, nhưng tính tình cực kỳ nóng nảy, lại ưa thích bạo lực, chỉ cần một lời không hợp, nhất định cô ta sẽ xăn tay áo, xông vào đánh nhau.

Thế nên, lúc này Lưu Ngọc Khuê không khỏi tranh thủ thời gian, nhanh chóng làm ra giải thích.

“Không… không phải như em nghĩ đâu!”

Thế nhưng, nói ra lời này vẻ mặt của Lưu Ngọc Khuê hơi có mấy phần cổ quái, giống như đang che giấu một điều gì đó. Vì vậy, ánh mắt của Phạm Thanh Thanh nhanh chóng lộ ra hàn quang, chăm chú nhìn về phía chị dâu của mình.

“Chị dâu, chị không phải là đang bảo vệ cho tên khốn đó chứ?”

Lời này của Phạm Thanh Thanh mang theo ẩn ý rất rõ ràng. Vừa rồi, bởi vì trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh thân mật khi bản thân vùi đầu nằm ở trong ngực của Lưu Vũ, nên trên mặt của Lưu Ngọc Khuê mới hiện lên một vẻ ngượng ngùng, lúng túng. Lúc này, bị Phạm Thanh Thanh phát hiện ra được, cô không khỏi giật mình, lên tiếng giải thích.

“Không phải, thật sự không phải như vậy đâu? Vừa rồi… vừa rồi là…”

Nói đến chỗ này, ánh mắt của Lưu Ngọc Khuê nhanh chóng quét về bốn phía xung quanh. Thế nhưng, ngay sau đó cô không khỏi giật mình. Bởi vì, cái xác của con trăn khổng lồ kia đã biến mất không thấy. Hơn nữa, toàn bộ dấu vết do nó lưu lại cũng bị xóa đến sạch sẽ. Giống như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một hồi ác mộng.

Nhất thời, trong lòng của Lưu Ngọc Khuê dâng lên cảm giác sợ hãi, ánh mắt mang một sự hốt hoảng, không thể nào che giấu được.

“Chẳng lẽ, vừa rồi thật sự chỉ là nằm mơ thôi sao?”

Chỉ có điều, cảm giác đau nhức ở trên cơ thể, cùng với một ít vết lằn hiện lên ở trên da thịt, đã chứng minh cho Lưu Ngọc Khuê biết rõ, tất cả những gì xảy ra với mình, hoàn toàn chính là hiện thực.

“Chị dâu, vừa rồi chị như thế nào?”

Nghe Lưu Ngọc Khuê đang nói đến nửa chừng thì đột nhiên ngập ngừng. Hơn nữa, ánh mắt của chị dâu đột nhiên nhìn về phía Lưu Vũ, mang theo một loại kinh hoảng, không thể nào che giấu được.

Nhất thời, trong lòng của Phạm Thanh Thanh sinh ra nghi ngờ. Ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía chị dâu cũng mang theo mấy phần chán ghét, xen lẫn tức giận.

Nhìn thấy được ánh mắt này của em chồng, Lưu Ngọc Khuê thoáng cái giật mình. Sau đó, cô mới hốt hoảng nhận ra, biểu hiện vừa rồi của mình đã khiến cho Phạm Thanh Thanh sinh ra nghi ngờ, hiểu lầm.

Thế nhưng, lúc này con trăn kia đã biết mất không thấy. Hơn nữa dấu vết của nó lưu lại cũng bị xóa sạch, cô bây giờ phải làm như thế nào để giải thích rõ ràng cho em chồng của mình khỏi phải nghi ngờ đây?

Nhất thời, ánh mắt của Lưu Ngọc Khuê không khỏi quay sang nhìn lấy Lưu Vũ cầu cứu. Nhưng lúc này, chính Lưu Vũ cũng đang một mặt ngơ ngác, nhìn lấy một mảnh đất trống không ở ngay trước mặt. Toàn bộ hy vọng trong lòng của Lưu Ngọc Khuê chính thức sụp đổ.

Cô vô cùng khó khăn, dùng lấy ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía em chồng của mình.

“Thanh Thanh, chuyện này nhất thời chị cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho em hiểu. Nhưng em phải tin chị, toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra, hoàn toàn không giống như là em nghĩ!”

Lưu Ngọc Khuê vừa mới lên tiếng giải thích, âm thanh lạnh lùng của Phạm Thanh Thanh đã xen vào cắt ngang.

“Chị dâu, em biết là anh trai em đã mất nhiều năm như vậy, chị nhất định sẽ có nhiều chỗ thiếu vắng. Nhưng chị cũng biết, gia đình em là một gia đình gia giáo, không thể nào có việc chấp nhận một người con dâu trong khi vẫn còn đang ở nhà chồng, lại đi tằng tịu với người đàn ông khác ở bên ngoài. Nhất là với một gã đàn ông vừa xấu xa, lại chẳng ra gì giống như tên kia. Nếu như cha em mà biết được, chị nghĩ hậu quả sẽ như thế nào đây?”

Nghe Phạm Thanh Thanh nói ra những lời như vậy, sắc mặt của Lưu Ngọc Khuê nhất thời trắng bệch. Cô thừa biết, cha chồng của mình là một người cực kỳ cổ hũ. Nếu như ông ta biết rõ cô con dâu của mình có quan hệ bất chính với người đàn ông ở bên ngoài, nhất định sẽ đem cô đuổi ra khỏi nhà.

Đến lúc đó, cô không chỉ không có mặt mũi nào để trở về gặp lại cha mẹ đẻ của mình. Mà ngay cả cha mẹ cô cũng sẽ vô cùng xấu hổ với hàng xóm xung quanh.

Nhất thời, tâm tình của Lưu Ngọc Khuê trở nên vô cùng khủng hoảng, cảm giác lo lắng và sợ hãi không ngừng xâm lấn lấy tâm trí cô.

“Chị dâu, chẳng phải vừa rồi chị nói hắn ta không hề làm chuyện gì đó với chị hay sao? Đã thế, bây giờ chị cũng bị thương, khó có thể tự mình xuống núi được. Vậy em giao chị lại cho hắn ta cõng xuống núi, dù sao tên khốn này ở trước mặt người khác cũng rất thành thật. Em muốn nhìn xem, lát nữa hắn có nảy sinh ý nghĩ đen tối gì đó hay không?”

Đi tới bên cạnh của Lưu Ngọc Khuê, Phạm Thanh Thanh cố ý thấp giọng, nói ra một cái yêu cầu như vậy. Hơn nữa, bên trong ánh mắt của cô ta còn mang theo một tia gian xảo, mập mờ.

Lưu Ngọc Khuê khó khăn lắm, mới dám ngước mắt, nhìn lấy em chồng của mình. Trong khi đó, Lưu Vũ đang rất phiền muộn, rất muốn đi lên chửi bới với Phạm Thanh Thanh một trận.

Nhưng lúc này, Phạm Thanh Thang không để cho hai người bọn họ có cơ hội từ chối. Cô ta vô cùng thản nhiên, tự mình đi về phía trước, sau đó lớn tiếng hô lên.

“Đi thôi!”