Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 239



Chương 239

Vệ sĩ của anh ta, vậy mà bị một người phụ nữ tiêu diệt hết.

“Nếu anh nhằm vào tôi, có lẽ sẽ không chết nhanh như vậy, nhưng anh có tâm ý với cô ấy, thần tiên cũng không cứu được anh.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng giống như thẩm phán phán quyết, dọa Kim Thành Vũ cả người run rẩy, giống như bị ném vào động tối không âm thanh, không dám cử động.

“Không đúng, cậu không dám giết tôi!”

Đột nhiên, Kim Thành Vũ giống như nhớ ra, không lọ ngại mà cười lên: “Cậu có giỏi nữa, cũng là người của nhà họ Lý, bây giờ 99% người của nhà họ Lý đều nương tựa vào nhà họ Kim toi, nếu tôi chết, bọn họ đều phải chôn cùng! Cậu nhẫn tâm nhìn thấy một màn này sao?”

Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

“Không sai, chính là uy hiếp.”

Kim Thành Vũ tưởng rằng Vương Nhất đã sợ, anh ta cười càng lớn tiếng: “Vương Nhất, tôi thừa nhận cậu đã không phải phế vật không làm được cái gì như 5 năm trước, nhưng Thiên An vẫn là do bốn đại hào môn nói sao thì vậy, tôi muốn cậu chết thì cậu phải chết!”

“Tôi cho là anh nhầm một chuyện…”

Vương Nhất khẽ thở dài một tiếng: “Đầu tiên, nếu anh cảm thấy dùng nhà họ Lý ra uy hiếp tôi, vậy thì quá sai rồi, sống chết của bọn họ, tôi sẽ không quá để trong lòng, ngoài ra…”

Vương Nhất khựng lại, giọng điệu mang theo sự mỉa mai: “Bốn đại hào môn, rất mạnh sao?”

Dứt lời, đi về phía Kim Thành Vũ, túm tóc của anh ta, sau đó đập mạnh vào tường.

“Không—”

Ánh mắt của Kim Thành Vũ tràn ngập sợ hãi, lớn giọng nói: “Mã đại sư, còn không mau cứu tôi!”

“Hửm?’

Nghe thấy câu này, bàn tay của Vương Nhất túm đầu của Kim Thành Vũ có một giây dừng lại.

Anh ta cảm nhận được, đằng sau có thêm một người.

“Nhóc con, được đằng chân lên đằng đầu, khuyên cậu nên ngoan ngoãn buông cậu ấy ra, đừng tự tìm trái đắng.”

Bóng người đằng sau cười lạnh.

“Anh là ai?”

Vương Nhất từ từ xoay người lại, nheo mắt lại, khẽ đánh giá người đàn ông đằng sau.

Anh ta chắp tay sau lưng, tướng mạo bình thường, làn da ngăm đen, nhưng bộ đồ trang sơn và đôi giày vải mõm tròn màu đen đã nói rõ thân phận của anh ta.

Kim Thành Vũ thoát được một kiếp thấy vậy, cũng cười khi thấy người khác gặp họa: “Vương Nhất, cậu xong rồi, đây là Mã Cung Mã đại sư mà tôi bỏ cái giá cao mời từ trong hiệp hội võ đạo tới, thực lực rất mạnh, còn không mau buông tôi ra, rồi dập đầu xin tha, tâm trạng tôi tốt, tôi còn có thể tha cho cậu một mạng.”

“Hiệp hội võ đạo…”

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh, anh nhớ, Diệp Kình Hiên là người của hiệp hội võ đạo.

Mã Cung cười kiêu ngạo: “Buông cậu ấy ra, tôi thả cậu bình an rời đi, đừng ép tôi ra tay, nếu không cho cậu đi xe cấp cứu trở về.”

Tuy nhiên, Vương Nhất lại từ từ nâng bàn tay túm đầu của Kim Thành Vũ.

“Vương Nhất, cậu muốn làm cái gì… Cậu đừng làm bừa…”

Kim Thành Vũ thấy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt.