Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 230



Chương 230

“Người đó đến Thiên An.”

Vương Nhất gật gật đầu, nói: “Biết rồi.”

Sau đó ngắt điện thoại.

Tiếp đó, anh đứng dậy, nói với Lý Thiên Dương: “Ba, chuyện này cứ giao cho con, trước khi tiệc tài trợ tối mai bắt đầu, con sẽ kéo được một trăm lăm mươi tỉ tiền tài trợ, bây giờ con phải đi gặp một người.”

Nói xong, Vương Nhất đi về phía của của nhà họ Lý.

Nhưng còn chưa ra khỏi phòng khách của nhà họ Lý, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và mấy người nhà họ Lý khác vẻ mặt đều âm trầm trở về nhà.

Ngoại trừ oán khí, trên mặt mỗi người còn mang theo vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy Vương Nhất, Lý Mộng Đình càng giận sôi máu, vẻ mặt oán độc nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?”

Vương Nhất bình tĩnh trả lời: “Ba uống say, tôi tới chăm sóc ông ấy.”

“Cậu đã không còn là người của nhà họ Lý chúng tôi, có tư cách gì bước vào nhà này? Cút ra ngoài cho tôi!”

Châu Mỹ Ngọc chỉ thiếu điều cầm chổi đuổi anh ra ngoài.

“Đủ rồi!”

Lý Thiên Dương quát to một tiếng, giọng nói nháy mắt vang vọng trong nhà: “Các người đều câm miệng hết cho tôi, rõ ràng là người nhà họ Lý, lại nhờ vả nhà họ Kim, vấn đề tài trợ, các người có bỏ chút tâm tình nào không? May mà còn có tiểu Vương trợ giúp!”

“Ba, ba điên rồi sao?”

Nghe xong lời của Lý Thiên Dương, sắc mặt của Lý Mộng Đình biến đổi: “Trông cậy vào anh ta, có thể kéo được tài trợ gì? Không kéo thêm phiền phức cho chúng ta là tốt rồi.”

Lý Thiên Dương kêu lên một tiếng, nói: “Vậy cũng mạnh hơn các người nhiều.”

“Thiên Dương, sao ông lại nói như vậy?”

Châu Mỹ Ngọc không vui, nói: “Chúng ta đi nhờ vả nhà họ Kim, còn không phải vì cái nhà này sao, làm việc ở Ẩn Long, còn hơn tốt hơn ngày nào cũng phải nhìn mặt đám Lệ Tinh kia.”

“Ồ? Vậy cho tôi hỏi một câu, ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào vậy?”

Nghe xong Châu Mỹ Ngọc nói, Vương Nhất bỗng nhiên cười như không cười hỏi một câu.

Bộp —

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và những người khác đều khó coi như thể vừa ăn phân vậy.

Những vị trí Kim Thành Vũ hứa cho bọn họ, không một ai có thể ngồi yên, đều bị đẩy xuống tầng cuối cùng, một ngày đi làm này, toàn làm những việc vừa nặng vừa bẩn.

Tinh thần hồi phục lại, Lý Mộng Đình bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Nhất: “Sao anh lại biết chuyện hôm nay?”

Vương Nhất chậm rãi nói: “Chẳng lẽ cô quên rồi sao, tôi cũng làm ở tòa nhà Quốc Tế, hôm nay tôi nghe nói có mấy vị quản lý vị giáng chức xuống chi nhánh, không cần đoán cũng đã biết là mấy người.”

“Anh —”

Lý Mộng Đình mặt đầy uất ức, hận không thể khiến cho Vương Nhất mất mặt.