Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 205



Chương 205

Thấy Lý Khinh Hồng không nói gì, Vương Tử Lam cho rằng mẹ mình không đồng ý, vậy nên bật khóc dữ dội hơn: “Oaaaa…. mẹ không đồng ý, mẹ là người xấu…”

Ngay lập tức, Lý Khinh Hồng tái xanh cả mặt, cô cắn chặt răng bất chấp nói: “Mẹ đồng ý, mẹ đồng ý…”

Nước mắt Vương Tử Lam đột nhiên ngừng như một cái vòi nước bị ai đó khoá lại, sau đó ngáp một cái: “Mẹ, con buồn ngủ rồi.”

Nói rồi cô bé vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, muốn được mẹ ôm vào lòng.

Lý Khinh Hồng lộ ra vẻ bất lực xen lẫn xấu hổ trên mặt, cô bế Vương Tử Lam lên, sau đó quay đầu lại nói với Vương Nhất: “Lát nữa lên lầu ngủ nhé.”

Sau khi cô nói dứt lời liền ôm Vương Tử Lam đi lên lầu trước.

Vương Nhất ngây người đứng nguyên tại chỗ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh thấy rõ ràng rằng Vương Tử Lam-cô con gái nhỏ đang ở trong vòng tay của Lý Khinh Hồng mỉm cười một cách tinh quái với chính mình.

Vương Nhất vẫn đứng sững tại chỗ mà nhìn theo bóng dáng hai mẹ con Lý Khinh Hồng bước lên lầu hai.

Còn Lý Tuyết Nhi thì nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt kỳ quái rồi chậc chậc: “Anh rể, em có thể phỏng vấn anh một chút không? Sắp được ngủ cùng với chị của em rồi, hiện giờ anh rể có cảm giác gì?”

“Tuyết Nhi, đừng làm loạn nữa.”

Vương Nhất cười khổ: “Anh cũng không biết phải nên làm thế nào nữa.”

Bảo anh làm nhiệm vụ thì được, chứ hễ mà động đến tình cảm nam nữ thì làm khó Vương Nhất rồi.

“Không thể nào chứ anh rể?”

Lý Tuyết Nhi hơi há miệng, kinh ngạc hỏi: “Chị em đã bảo anh lên lầu ngủ rõ ràng như thế rồi, anh còn không biết phải làm sao á?”

“Anh thấy không ổn lắm.”

“Có gì không ổn chứ? Chẳng lẽ để hai mẹ con chị em ở một mình trong căn phòng trống thì ổn sao?”

Lý Tuyết Nhi mới hiểu được cái gì gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô ta nhìn anh khó hiểu: “Anh rể ơi là anh rể, anh đúng là một đời anh minh một khắc hồ đồ mà, anh tưởng Tử Lam vì muốn ngủ chung với ba và mẹ nên mới khóc nháo thật sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Vương Nhất thắc mắc.

“Cũng có thể là có lý do đó, nhưng phần lớn là vì Tử Lam thấy anh vừa quay trở về, không có nền tảng tình cảm vợ chồng với chị em nên mới làm ầm ĩ như thế.”

Lời của Lý Tuyết Nhi bỗng chốc khiến Vương Nhất ngây người: “Không thể nào? Tử Lam mới 5 tuổi….”

“Lúc 5 tuổi, chị em đã học hết nội dung của Olympic toán tiểu học rồi.”

Lý Tuyết Nhi cười lạnh cắt ngang lời anh: “Tử Lam là con trai của chị em, IQ và EQ sẽ thấp sao?”

Vương Nhất không nói nên lời, anh bắt đầu nghi ngờ Vương Tử Lam cố ý gây ra chuyện lúc nãy.

“Anh rể, anh đúng là đầu gỗ trên phương diện tình cảm mà. Nhưng tất nhiên, chị em cũng chẳng hơn anh là bao.”

Lý Tuyết Nhi thở dài, sau đó nghiêm túc phân tích cho Vương Nhất: “Anh biến mất suốt 5 năm, bây giờ lại đột nhiên quay về bên cạnh chị em. Chị em đồng ý sống chung với anh khả năng cao là chỉ vì một lý do duy nhất, đó chính là Tử Lam. Ngoại trừ Tử Lam, hai người có căn cơ tình cảm nào không?”

Vương Nhất lắc đầu.

“Cách anh và chị em tiếp xúc với nhau có giống vợ chồng không?”

Vương Nhất lại lắc đầu.