Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 196



Chương 196

“Cô Lý, chuyện này lão Trương tôi có lỗi với cô.”

Lúc này, bác Trương đột nhiên cúi người rất sâu với Lý Tuyết Nhi, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích….”

“Bác Trương, không cần đâu….” Lý Tuyết Nhi vội vàng đỡ lấy bác Trương.

Nhưng bác Trương lại xua tay, quay đầu lại, nói với Tô Thắm: “Tô Thắm, báo cảnh sát đi, bắt thằng khốn này.”

“Cái gì?”

“Ba, đừng mà, con đã biết sai rồi!”

Câu này vừa được nói ra, sắc mặt của Tô Thắm cà Trương Lượng đều thay đổi.

“Cái thứ không biết hối cải, câm miệng lại!”

Bác Trương hét lên một tiếng, vành mắt đỏ lên: “Đi vào tù để xem xét lại mình cho tôi.”

“Ba, anh đã biết sai rồi…”

Tô Thắm vẫn muốn khuyên bảo, bác Trương vẫn xua tay, đột nhiên giống như già đi mười mấy tuổi: “Tôi đã quyết định rồi, không cần khuyên nữa.”

Trương Lượng giống như mất đi toàn bộ sức lực, bịch một tiếng ngã xuống đất, Tô Thắm cũng cắn chặt môi, quay người đi, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến, vẫn là nữ cảnh sát Bạch Yến, lần trước có duyên gặp một lần, dẫn Trương Lượng đi.

Bác Trương và Tô Thắm cũng được đưa đi, muốn lấy lời khai.

Trước khi đi, Bạch Yến nhìn Vương Nhất nhiều thêm mấy lần, nhưng Vương Nhất không hề để ý.

Tâm trí của anh đều đặt lên người bác Trương.

Vì đại nghĩa diệt thân, bác Trương sao muốn nhìn thấy chứ, thương trên người con trai, nhưng đau ở trong lòng người ba!

“Đi thôi, đi tìm Thường Dĩnh.”

Vương Nhất liếc nhìn Lý Tuyết Nhi, đi về phía chiếc xe Rolls-Royce màu đen ở phía sau.

“Thường Dĩnh, hai mươi tư tuổi, là con trai thứ hai của chủ tịch Thường Kỉ của dược phẩm Thường Kỉ, con trai lớn Thường Lâm sau khi bị tàn phế, đã đem tất cả hi vọng đặt lên người Thường Dĩnh, đang học tại đại học Thiên An, dựa vào gia thế hiển hách, làm rất nhiều chuyện xấu không thể gặp người khác.”

Lãnh Nhan vừa lái xe, vừa báo cáo thông tin cá nhân của Thường Dĩnh, nghe đến mức trong lòng Lý Tuyết Nhi có chút kinh ngạc.

Bản báo cáo danh tính này có chút quá chi tiết, ngay cả Thường Dĩnh làm gì ở độ tuổi nào cũng có thể nhớ rất rõ…

Người phụ nữ tên Lãnh Nhan này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Là đặc công sao?

Sao anh rể lại quen biết một người phụ nữ như thế này?

Chị mình có biết không?

Từng câu hỏi liên quan đến Vương Nhất giống như măng sau cơn mưa xuân mọc lên trong đầu Lý Tuyết Nhi.

Ánh mắt nhìn Vương Nhất cũng không còn là kiểu xem thường như ngày hôm qua, nếu có, chỉ là sự khâm phục, nghi hoặc và…một chút ao ước.

Giây phút này, ngay cả cô ta cũng không cảm nhận được mình đã sinh ra khát khao đối với người đàn ông giống như một câu đố này.