Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 182



Chương 182

Nói xong, Vương Nhất liền dẫn Lý Tuyết Nhi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt âm trầm của Vương Nhất, Lý Tuyết Nhi nhịn không được mà lên tiếng: “Anh rể, không sao đâu, em không học đại học Thiên An thì có thể học đại học ở trường khác được mà, nếu như không được nữa thì em sẽ rời khỏi Yên Kinh…”

“Cô cho rằng chuyện này chỉ là chuyển trường đơn giản như vậy à?”

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Vết dơ này sẽ được ghi vào hồ sơ của cô, đi theo cô cả đời.”

“Cái gì?”

Lý Tuyết Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

“Yên tâm đi, đây không phải là chuyện của cô, bây giờ đã đổi thành chuyện của tôi rồi.”

Biểu cảm của Vương Nhất đã hòa hoãn đôi phần, anh cười cười với Lý Tuyết Nhi: “Bác Trương có ơn với tôi, tôi sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, trả lại cho cô sự công bằng.”

Lý Tuyết Nhi cắn chặt môi, im lặng thật lâu rồi bỗng nhiên nói xin lỗi với Vương Nhất: “Anh rể, em xin lỗi.”

“Nói xin lỗi cái gì chứ?” Vương Nhất sửng sốt.

“Đều là do em mới làm liên lụy đến anh.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Nhi đầy vẻ tự trách.

“Không có trách cô.”

Vương Nhất mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lý Tuyết Nhi: “Cô đi về trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi điều tra.”

Nào ngờ Lý Tuyết Nhi lại nghiến chặt răng, sâu trong đôi mắt là một sự quật cường: “Chuyện là do em đã gây ra thì em phải giải quyết.”

Vương Nhất kinh ngạc nhìn cô em vợ vài lần, sau đó mới bật cười: “Được rồi, vậy thì đi theo tôi.”

“Được.”

Vẻ uể oải của cô em vợ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại tính tình trẻ trung hoạt bát: “Anh rể, bây giờ em đã thay đổi cái nhìn với anh rồi… có lẽ chị gái em lựa chọn anh là chính xác.”

Vương Nhất cười mà không nói gì.

Lý Tuyết Nhi vỗ ngực, trượng nghĩa nói: “Anh rể yên tâm đi, anh giúp em nhiều như thế, em cũng không thể khiến anh thất vọng được. Nếu như ba em có hỏi tới thì em sẽ đứng về phía anh, nói mấy lời có ích cho anh.”

“Vậy thì cảm ơn cô.” Vương Nhất dở khóc dở cười.

“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, nói ra ba chữ.

“Nhà bác Trương.”



Cùng lúc đó.

Có một chiếc Buick đang phóng nhanh trên đường, vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác.

Có thể nhìn ra được tâm trạng của người lái xe không tốt cho lắm.

“Vương Nhất, Vương Nhất…”

Trương Lượng điều khiển xe với tốc độ cao, vừa hung hăng kêu tên Vương Nhất, sắc mặt dữ tợn: “Chuyện này chả có gì liên quan tới mày mà mày cứ nhất định phải phá chuyện tốt của tao, lần này bảo tao phải ăn nói thế nào với cậu Thường đây.”