Cha Nuôi

Chương 140



CHƯƠNG 140



 

Đội ngũ hai phương giằng co ở ngã rẽ lên cầu thang, phía trên có địch, nhóm Thiện Minh cũng không thể đi lên. Ô Nha lấy từ trong lòng một quả lựu đạn, kéo chốt an toàn, đếm tới ba thì ném ra ngoài. Mọi người nhào xuống đất, lựu đạn nổ tung, làm cho cái bệnh viện rách nát này chấn động như đất rung núi chuyển, trần nhà rơi xuống như mưa. Có bộ đội đặc chủng trực tiếp bị gạch chụp xuống đầu, nếu không phải đang đội mũ chống đạn, như vậy tuyệt đối sẽ bị chụp hôn mê. Mấy người họ lồm cồm chui từ dưới đống đất lên, cách đó không xa nghe thấy tiếng Dương Quan chửi ầm lên, “Con mẹ nó ai ném lựu đạn đấy! Muốn chôn sống cả lũ à!”

Ô Nha ngượng ngùng cười, “Tôi quên mất.”

Al giơ súng xông lên tầng trên, trong màn khói đặc vang lên một trận tiếng súng kịch liệt, cùng với tiếng kêu thảm thiết rợn người. Người phía sau cũng đều vọt đi lên, chỉ nhìn thấy Al đã bắt đầu cùng một long huyết nhân cắn xé lẫn nhau.

Hai long huyết nhân bưng súng máy từ chỗ rẽ chạy tới, hành lang rất hẹp, không chỗ nào trốn được, dưới tình thế cấp bách Thiện Minh đá văng cửa một phòng khám, tất cả mọi người vọt vào, súng máy điên cuồng bắn vào vách tường phía sau họ. Một mảng tường bê tông nháy mắt bị bắn phá thành một cái động lớn, hai long huyết nhân lại cũng xông vào phòng khám này, nếu một loạt súng máy lại đảo qua như thế, không chết cũng sẽ bị thương nặng mấy người. Ô Nha liền quăng một chiếc giường di động lên ném về phía hai long huyết nhân kia, sau đó hắn và Dương Quan nhảy lên, đến trước mặt hai long huyết nhân, hai người cũng biến thành long huyết nhân, nhảy lên phía trên đầu chúng, đè chúng xuống mặt đất.

Long huyết nhân có độ thuần huyết không cao, tuy rằng cánh rồng nhiều nhất chỉ có thể dài khoảng nửa mét nhưng vẫn có tác dụng hỗ trợ nhất định, thoải mái cho một long huyết nhân nhảy cao hai mét dễ dàng. Cú nhảy này gần như là họ nhảy hẳn qua đầu hai long huyết nhân kia.

Sau khi hai long huyết nhân kia bị đè ra đất thì người phía sau đồng loạt xông lên, Thiện Minh nhân cơ hội liền xông ra ngoài. Al và gã long huyết nhân kia vẫn còn đang liều mạng, cánh tay hắn bị cào ra một vết máu, còn long huyết nhân kia rõ ràng chật vật hơn một ít. Tốc độ của hai người này quá nhanh, nổ súng sẽ dễ dàng làm Al bị thương, Thiện Minh chỉ rút mã tấu ra vọt tới, khi Al cắn vào bả vai đối phương thì nhanh chóng thọc hai đao vào chỗ yếu hại của long huyết nhân. Thanh đao này của hắn là đao chấn động hạt laser chuyên môn dùng để đối phó long huyết nhân, có thể phá vỡ vảy rồng, chẳng qua yêu cầu về cường độ cổ tay đối thủ vô cùng lớn, ngoài nguyên lý chấn động hạt laser của bản thân thanh đao còn phải dựa vào sức lực xuyên thấu vảy rồng. Dưới tình huống có vảy rồng ngăn cản, mỗi tấc đâm vào thịt đều yêu cầu người sử dụng vận dụng sức mạnh cơ bắp cực lớn mới có thể tạo ra thương tổn hữu hiệu cho long huyết nhân. Đao thứ nhất của Thiện Minh đâm vào thân thể long huyết nhân khoảng bảy cm, rãnh máu trên thân đao có công dụng bài trừ không khí, thuận tiện cho hắn sáp nhập càng nhanh. Đâm đến đao thứ hai, sức mạnh cơ bắp của hắn đã giảm xuống, chỉ nhập vào được khoảng bốn cm, vết thương kiểu này sẽ rất nhanh bị chữa khỏi. Khi Thiện Minh rút đao ra đang định đâm nhát thứ ba, Al hét to một tiếng với hắn, Thiện Minh trơ mắt nhìn cái đuôi thô to kia sắp quật tới phía hắn. Dưới tình thế cấp bách, hắn thuận tay bắt được cánh của Al, mượn lực nhảy lên thật mạnh, chỉ nghe Al đau đớn kêu một tiếng, ngay sau đó cái đuôi liền quật đến mũi giầy của hắn, bàn chân bị chấn đến run lên, hắn té ngã trên mặt đất, lăn đi xa ba bốn mét.

Al mắng to: “Con mẹ thằng kia sao lại túm cánh anh, mày biết đau đến thế nào không hả!” Hắn đau tới mức nổi điên, tất cả đều phát tiết vào gã long huyết nhân kia. Hắn đấm liên hồi vào mặt long huyết nhân, long huyết nhân kia cũng không yếu thế, đánh một cú thật mạnh vào trước ngực Al, hai người dùng hai cái đuôi như roi mà quật nhau, rung động ầm ầm.

Thiện Minh cũng mắng: “Ai bảo anh con mẹ nó chậm chạp như vậy, sao anh không một ngụm cắn chết nó luôn đi, bị cái kia quật trúng thì tôi mất chân là cái chắc!”

Al cắn răng một cái, vươn móng vuốt lập tức bắt được cái đuôi đang quật túi bụi của đối phương, động tác này rất nguy hiểm, chỉ cần hơi lệch một chút hắn sẽ bị cái đuôi này đánh gãy xương cổ tay, nhưng hắn vẫn bắt được. Al hung hăng ném một cái, long huyết nhân kia gào lên một tiếng, chân mềm oặt. Cái đuôi của long huyết nhân cũng giống như đuôi của hầu hết động vật, có tác dụng giữ cân bằng thân thể, một khi cái đuôi bị thương, khả năng cân bằng thân thể sẽ giảm xuống rất lớn. Al đã tính toán kĩ điều này, duỗi chân đạp long huyết nhân kia ngã xuống đất.

Long huyết nhân kia quay người định nhảy lên, Thiện Minh xông tới đánh tiếp, dùng thể trọng hơn bảy mươi kg gắt gao ngăn chặn hai cái đùi hắn. Al nhân cơ hội rút mã tấu ra, lập tức đâm vào trái tim hắn.

Thân thể long huyết nhân kịch liệt run rẩy, nhưng bị mã tấu của Al ghim chặt xuống đất, cuối cùng cũng tắt hơi.

Al phun máu trong miệng ra, “Phì, cay quá.”

Thiện Minh trừng mắt nhìn hắn, “Anh thì chỉ thấy cay, lần trước tôi cắn một long huyết nhân, khoang miệng bị bỏng rớt một tầng da luôn.”

Al bất mãn nói, “Lần sau không được kéo cánh anh, mẹ nó, đau chết được.”

“Cánh bị thương rất đau sao?”

“Đương nhiên, giống như phụ nữ không mọc ch*m, vĩnh viễn không biết bị thương thì đau đến thế nào.” Al méo miệng phe phẩy cánh mình. Cánh và đuôi bị thương đều rất đau, chẳng qua cánh của long huyết nhân có độ thuần huyết không cao cũng không lớn lắm, bình thường khi chiến đấu có thể lui ở sau lưng, không để kẻ địch đụng tới. Nếu để kẻ địch làm cánh bị thương, vậy cũng chẳng khác nào thua phía sau lưng, đến lúc đấy thì không phải vấn đề đau hay không nữa rồi, liên quan đến chuyện sống còn đấy, cho nên cánh của long huyết nhân cực kì quan trọng.

Thiện Minh chợt nhớ tới hơn một năm trước tại rạp chiếu phim ở núi Sư Tử, tình cảnh bọn họ bị đạn phốt-pho trắng tập kích, thời điểm đó, Thẩm Trường Trạch vì cứu hắn và Houshar đã dùng cánh của mình chặn mảnh đạn phốt-pho trắng bắn tung toé. Cánh y bị đốt năm cái lỗ to tướng, còn có chi chít miệng vết thương thật nhỏ, vì không cho phốt-pho trắng thiêu đốt tiếp, Đường Đinh Chi chỉ có thể thẳng tay cắt hết phần thịt bị phốt-pho trắng lây dính đi. Lúc ấy, Thẩm Trường Trạch đau đến răng nanh cắn chảy máu, ôm hắn không ngừng phát run. Bây giờ nhớ lại, Thiện Minh vẫn như cũ có thể cảm nhận được sự đau đớn trong trái tim mình lúc ấy, hắn thà rằng người phải chịu thống khổ bị phốt-pho trắng đốt cháy là hắn. Thiện Minh nghĩ đến Thẩm Trường Trạch, sắc mặt có chút trắng bệch, tình cảm của Thẩm Trường Trạch với hắn, hắn so với bất kì ai khác đều rõ ràng, nhưng mà……

“Đứng đấy làm cái gì hả, đi mau.” Long huyết nhân trong phòng khám đã bị xử lý, Bailey xông pha đi đầu, kéo Thiện Minh định chạy lên trên.

Thiện Minh kéo cô lại, “Không cần lên lầu, tìm cửa vào tầng hầm ấy.”

Hắn nhớ rõ là mình đi ra từ tầng hầm, so với trên lầu, hắn hoài nghi toàn đội của Thẩm Diệu đều trốn dưới hầm hơn.

Đường Đinh Chi cũng mặt xám mày tro, dẫn dắt tiểu đội thứ hai chạy từ dưới lên, “Đúng, chúng ta phải đi tìm tầng hầm, toàn đội theo tôi!”

Bọn họ nhanh chóng đi xuống lầu, chạy về phía cửa sau bệnh viện.

Tầng một và tầng hai của bệnh viện là kết cấu liền tầng, rào chắn thuỷ tinh ở tầng hai vốn đã run rẩy treo trên giá thép, bởi vì quả lựu đạn kia mà tất cả đều vỡ vụn rơi hết xuống, vụn thuỷ tinh rơi vãi đầy đất. Ngay khi họ từ phía trên chạy xuống, lầu hai hiện lên một bóng người, đột nhiên có cái gì bị ném xuống dưới.

“Nằm xuống!” Al kêu to.

Mọi người nhanh chóng tản ra nằm xuống, một quả lựu đạn liền nổ tung giữa đống thuỷ tinh vỡ nát kia, mảnh đạn và vụn thuỷ tinh bị tạc bay loạn đầy trời. Tất cả long huyết nhân đều dùng thân thể bảo vệ chiến hữu bên cạnh, nhưng vẫn có hơn mười người bại lộ khi lựu đạn tập kích, bị tạc đến mức cả người đầy máu, gào rú ầm ĩ.

Thiện Minh bị Dương Quan đè xuống đất, cho dù không bị mảnh đạn tạc đến, nhưng khi ngã xuống đất có một khối thuỷ tinh vừa lúc xuất hiện ngay cạnh cổ hắn. Dưới tình thế cấp bách hắn đành lấy tay ra chắn, bàn tay bị xé rách một cái miệng lớn, nhưng may mắn bảo vệ được động mạch chủ.

Quả lựu đạn này vừa nổ vang, lại một quả khác bị ném xuống, Hoàng Anh vụt nhảy dựng lên, quăng cái đuôi, mũi đuôi quét ra một trận gió, ném quả lựu đạn kia trở về tầng hai.

Người tầng trên gào lên một tiếng, chạy trốn khắp nơi, lựu đạn nổ tung ngay chỗ rào chắn, lại là một trận đất rung núi chuyển, cứ tiếp tục thế này không biết cả bệnh viện có sụp không nữa.

Bọn họ có được cơ hội thở dốc, nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, chạy về phía hành lang.

Lúc này, hơn mười long huyết nhân xuất hiện ngay ở cửa vào tầng hầm, trong đó có mấy tên trước đây từng đi theo Đường Tịnh Chi, đây có lẽ cũng chính là binh lực cuối cùng của Thẩm Diệu.

Đây là một trận đánh ác liệt, kết quả cuối cùng nhất định là lưỡng bại câu thương, nhưng bọn họ phải thắng !

Nhân số hai phương triển khai đối đầu thật sự, các long huyết nhân hoàn toàn thú hóa nhào vào cận chiến, cắn xé nhìn thấy ghê người. Tất cả đều rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, hai mắt che kín tơ máu, trong đầu họ chỉ còn lại một ý niệm, chính là giết chết đối phương ! Giết chết đối phương !

Hành lang sâu thẳm đáng sợ của bệnh viện biến thành một chiến trường tanh máu, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, âm thanh súng ống không dứt bên tai, làm cảnh tượng trước mắt phảng phất giống như địa ngục trần gian.

Thiện Minh thông qua tầng tầng trở ngại, cuối cùng dưới sự trợ giúp của chiến hữu, tránh thoát các long huyết nhân ngăn chặn, xông vào tầng hầm.

Nhìn kết cấu của tầng hầm, hẳn nó vốn là một cái kho lớn, có mấy gian để đồ độc lập, trong đó một gian từng là nơi Thẩm Trường Trạch giam hắn. Không gian còn lại thì tro bụi tung bay, một khoảng lớn đất trống tối tăm ngột ngạt, ở góc hẻo lánh thì chất đầy vật tư bị bụi bao trùm, căn bản không thấy rõ là cái gì.

Khi Thiện Minh đi vào tầng hầm, hắn nhìn thấy Thẩm Trường Trạch, cũng nhìn thấy cha mẹ ruột của y. Nơi này chỉ có ba người họ, nhưng sức phá hoại do họ chiến đấu gây ra quả thực còn đáng sợ hơn phía trên rất nhiều.

Thiện Minh nhìn cảnh tượng chiến đấu của một nhà ba người, có chút đau lòng Thẩm Trường Trạch, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm phát tiết tình cảm, hắn đến đã khiến cho ba người chú ý.

Thiện Minh một tay nắm chặt súng, một tay vuốt mã tấu, đề phòng nhìn Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu dùng ánh mắt thù hận trừng Thiện Minh, khàn khàn nói: “Nếu không có mày, ta sẽ không gặp phải nhiều trở ngại như vậy, dù sao nó cũng không cần đến hai người cha.” Nói xong, Thẩm Diệu đột nhiên tăng tốc vọt về phía hắn, bộ mặt dữ tợn, tốc độ kia nhanh đến mức làm người ta không thể tin nổi.

Đồng tử của Thiện Minh mãnh liệt co rút, nổ súng đã không còn kịp, hắn liền rút mã tấu ra.

Cùng lúc đó, Thẩm Trường Trạch ở sau lưng đuổi theo.