Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 50



Trịnh Liệt cuối cùng cũng quyết định tham dự buổi đấu thấu kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh. Ngoài Ân Triệu Lan hy vọng hắn đến, Lâu Vũ Tĩnh cũng đại diện cho Lâu gia mà gửi thư mời cho hắn, cả An Thế Duy cũng nhận được thư mời.

Đợt này không chỉ đơn giản là đấu thầu một làng du lịch, đây còn là phát pháo mở màn của Lâu gia. Những kẻ có tiền có tiếng ở Nam Phong thị có ý muốn kết giao với Lâu gia, đều sẽ nể mặt nể mũi mà đến.

Lâu Vũ Tĩnh và Trịnh Liệt không hợp nhau, nhưng làm bộ làm tịch ngoài mặt thì hắn cũng không ngại gì.

Khi Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan, Trần Đường đi vào hội trường, Lâu Vũ Tĩnh, Lâu Vũ Phong, còn có ông chủ Uy Viễn, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn họ, Thạch Thiên Sơn đã có mặt.

Nhìn thấy nhóm Trịnh Liệt, Lâu Vũ Tĩnh dẫn đầu đi tới, chìa tay với Trịnh Liệt “Hiếm khi được Trịnh thiếu nể mặt, hy vọng chúng ta có nhiều cơ hội để hợp tác.”

Trịnh Liệt bắt tay hắn, nói ngắn gọn “Là chủ tịch Trung Thiên, tôi rất mong được như vậy.”

Lâu Vũ Tĩnh lại bắt tay với Trần Đường, nói cùng ông vài câu hàn huyên.

Đến lượt Ân Triệu Lan, Lâu Vũ Tĩnh cười rõ chân tâm thân thiết “A Lan, tôi sẽ để ý các cậu, nhớ biểu hiện cho tốt.”

Ân Triệu Lan cười đầy tự tin “Thứ nên là của tôi, tôi sẽ không buông tay.”

Lâu Vũ Tĩnh vỗ vỗ tay y cổ vũ, lại cùng y nói vài câu rồi mới nói “Thất lễ” với Trịnh Liệt và Trần Đường, sau đó đi tiếp đón các khách nhân khác.

Trần Đường không có phản ứng gì đặc biệt với việc Ân Triệu Lan và Lâu Vũ Tĩnh thân cận, tựa hồ đã quen.

Trịnh Liệt ba người cất bước tiến về chỗ ngồi của bọn họ, Thạch Thiên Sơn đột nhiên đi tới, chặn giữa đường đi. Kế bên hắn có một người ngoại quốc, cả người tỏa ra khí phái quý tộc. Trịnh Liệt nhận ra người này. Trước đây ở yến hội Lâu gia hắn đã gặp qua một lần, sau đó lại gặp một lần ở phòng bệnh Tần Trăn.

“Trịnh thiếu, khó gặp a, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!” Người đàn ông mập mạp cười tủm tỉm chào hỏi Trịnh Liệt. Là ông chủ công ty kiến trúc ở Nam Phong thị, ông và Trịnh Liệt không qua lại nhiều, chỉ là vẫn biết sự tồn tại của đối phương. Nếu không phải An Thế Duy có nhắc với Trịnh Liệt, hắn thật nhận không ra Thạch Thiên Sơn này. Bất quá kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh được xúc tiến, hắn cũng biết được chút chút về kiến trúc Uy Viễn lẫn Thạch Thiên Sơn.

“Thạch tổng, chào.” Trịnh Liệt gật gật đầu, chờ Thạch Thiên Sơn nói tiếp.

Không ngờ, Thạch Thiên Sơn lại hơi nghiêng người, lộ ra thanh niên ngoại quốc đi cùng mình “Trịnh thiếu, vị này là bằng hữu của tôi, Andre tiên sinh. Andre tiên sinh, vị này là chủ tịch tập đoàn Trung Thiên Trịnh Liệt.”

“Chào Trịnh tiên sinh.” Andre tác phong nhanh nhẹn, lịch sự chìa tay với Trịnh Liệt.

Mắt Trịnh Liệt chợt lóe một mạt khác thường. Hai lần gặp mặt trước đều là vội vội vàng vàng, đây vẫn là lần đầu trực tiếp đối mặt.

“Chào.” Trịnh Liệt bắt tay hắn.

Andre chỉ là nắm hờ tay Trịnh Liệt, rút về rất nhanh “Ngày đó Trịnh tiên sinh đi vội vàng, khiến Eric không kịp giới thiệu.”

Trịnh Liệt tự nhiên biết Eric đây là Tần Trăn.

“Vậy à?” Hắn khẩu khí lãnh đạm. Có thể cùng Trần Hàm ở tại phòng bệnh Tần Trăn, có thể thấy quan hệ giữa Andre và Tần Trăn không phải tầm thường.

“Eric té xỉu trong thanh máy, Trịnh tiên sinh là bằng hữu của cậu ấy lại cư nhiên đi thẳng, tôi và Trần tiên sinh thực sự tức giận.” Andre trầm giọng nói.

Trịnh Liệt lạnh lùng “Nếu Andre tiên sinh muốn khởi binh vấn tội, chỉ sợ tôi không có thời gian hầu.”

“Không, tôi cũng không có ý này.” Andre mỉm cười “Nếu Trịnh tiên sinh và Eric không còn quan hệ gì, tôi thật hy vọng mình có thể trở thành người tiếp theo của cậu ấy. Mong là Trịnh tiên sinh không cần lại mang đến cho Eric thương tổn không cần thiết.” Trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ cố chấp với Tần Trăn, khiến Trịnh Liệt khó chịu.

“Tôi tin những lời này là do anh tự tiện chủ trương mà nói. Có thời gian ở trước mặt tôi ra lệnh, không bằng quay đầu khuyên Tần Trăn đừng tiếp tục dây dưa.” Trịnh Liệt không khách khí nói.

Mặt Andre lập tức trầm xuống, nhìn Trịnh Liệt với ánh mắt không tốt.

“Trịnh thiếu, lễ đấu thầu sắp bắt đầu, chúng ta nên mau chóng vào chỗ.” Ân Triệu Lan thấy không khí không tốt, đứng ra nói.

“Andre tiên sinh, Lâu nhị thiếu còn đang chờ chúng ta!” Thạch Thiên Sơn cũng cười cười hòa giải.

“Chuyện của tôi, không tới phiên anh quản.” Trịnh Liệt liếc Andre một cái, sau đó lướt qua người hắn mà đi.

Lễ đấu thầu diễn ra hết sức thuận lợi.

Là đại biểu Trung Thiên, biểu hiện của Ân Triệu Lan cực kỳ tốt. Y đứng trên bục, thong dong tự nhiên, tựa như tỏa sáng trên đó, xinh đẹp tự tin, ưu nhã khéo léo, nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng tới người dưới khán đài. Khi y giảng giải xong bước xuống bục, cả khán đài vỗ tay như sấm.

Không biết có phải là ảo giác Trịnh Liệt không, nhưng ánh mắt Ân Triệu Lan vẫn vô tình cố ý dừng trên người hắn, sau đó biểu hiện lại càng xuất sắc.

Cuối cùng hạng mục thiết kế kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh quả nhiên do đội kiến trúc Trung Thiên trúng thầu. Kiến trúc Uy Viễn cạnh tranh ở hạng mục này không phải không thu được gì, bọn họ chiếm được quyền cung cấp vật liệu cho làng du lịch.

Người có mắt đều nhìn ra Lâu Vũ Tĩnh và Lâu Vũ Phong không hợp nhau. Lâu Vũ Tĩnh có ý chúc mừng đội kiến trúc Trung Thiên trúng thầu, hắn đối với biểu hiện của Ân Triệu Lan vô cùng vừa lòng, tự mình tới bắt tay thăm hỏi, khiến Ân Triệu Lan một phen nổi bật trước mặt đại gia phú hào Nam Phong thị.

“Tôi làm được!” Ân Triệu Lan lộ rõ nét vui mừng trên mặt, hai tay trịnh trọng đem túi văn kiện bằng da tượng trưng cho trúng thầu giao cho Trịnh Liệt.

“Này chỉ là bắt đầu.” Trịnh Liệt đẩy túi văn kiện về phía y “Cậu tự lo liệu lấy.”

Biểu tình cao hứng trên mặt Ân Triệu Lan không tự giác mà thu liễm đi, nhìn Trịnh Liệt đứng dậy rời chỗ ngồi.

Trịnh Liệt rời đi là vì thấy An Thế Duy.

Tên này sau khi nhìn đông nhìn tây mà không nhìn đến người nào đó, đứng ở một góc dùng sức ngoắc Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt đi qua, An Thế Duy hỏi “Cậu ta xuất ngoại rồi?”

“Cậu ta?” Trịnh Liệt giả ngu. Hắn kín đáo phê bình An Thế Duy thiếu trách nhiệm đem Phó Tranh ném cho hắn xử lý, nhưng ai bảo bọn họ là anh em tốt cơ chứ?

“Phó Tranh.” An Thế Duy trợn trắng mắt nhìn hắn.

“Mai xuất ngoại. Vé máy bay mua rồi.” Trịnh Liệt nói. Phó Tranh sau khi đau khổ qua đi, thái độ với An Thế Duy xem như cầm được thì cũng buông được. Sau khi liên hệ với người Phó gia, cậu ta bắt đầu lo chuyện về nước. Hai ngày này cậu ta không hề cùng Trịnh Liệt ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở khách sạn. Trịnh Liệt không có việc cần làm, ngày hôm qua cũng ở khách sạn cùng cậu nói chuyện, ngược lại cả hai cũng thành bạn bè tốt.

“Vậy là được rồi.” An Thế Duy thở phào nhẹ nhõm.

“Lần đầu tiên thấy mày vì một thằng con trai mà hao tổn tâm trí như vậy.” Trịnh Liệt chế nhạo.

“Được rồi! Tao nuốt không nổi.” An Thế Duy bĩu môi “Đánh không được mắng không được, tao còn có thể làm gì? Cậu ta cũng không giống những người kia…”

“Là mày trêu chọc cậu ta trước.” Nếu không phải An Thế Duy có ý xấu đem người tới, thì chuyện cũng không thành ra như vậy.

An Thế Duy hậm hực nói “Tao sẽ nhớ kỹ giáo huấn này.”

“Có thể khiến An thiếu nói ra những lời này, Phó Tranh coi như lợi hại.” Trịnh Liệt cười nhạo hắn.

An Thế Duy liếc hắn “Còn giúp cậu ta nói đỡ? Xem như mày ở cùng cậu ta khá tốt, sao không thu cậu ta luôn đi? Dù sao con nuôi của mày cũng không nhiều!”

“Tao không có hứng thú với cậu ta ở phương diện đó.” Trịnh Liệt nói.

Ánh mắt An Thế Duy đầy hoài nghi. Hắn nhớ rõ thái độ Trịnh Liệt đối với Phó Tranh đêm đón gió tẩy trần vì hắn là ân cần thật sự!

“Không tin kệ mày.” Trịnh Liệt hừ một tiếng. Dù sao hắn sau này rốt cục không hứng thú lên giường với Phó Tranh.

An Thế Duy nhún nhún vai “Nghe nói hôm trước Tần Trăn té xỉu trước mặt mày, mày cũng không thèm để ý?” Ngữ khí có chút ca ngợi, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.

Trịnh Liệt sửng sốt, không nói gì gật gật đầu. Không nghĩ tới việc này đã bị truyền ra ngoài.

An Thế Duy nhìn hắn một cái “Thương thế cậu ta rất nghiêm trọng, một đôi tay gần như phế đi. Vương Thù khẩn trương muốn chết, lập tức an bài cho cậu ta ra nước ngoài tiến hành giải phẫu cấy da.”

“….Vậy à?” Trịnh Liệt bình thản hỏi.

An Thế Duy cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn “Thực sự không đau lòng?”

“Mày nói sao?” Trịnh Liệt nháy nháy mắt “Bát sulfate kia của mày thế nào?”

“Lăng Thụy An? Vô khám ngồi rồi. Không thể tránh được tội cố ý gây thương tích, có lẽ càng nghiêm trọng, còn phải xem quyết tâm truy cứu của Tần Trăn!” An Thế Duy nhắc tới việc này, biểu tình liền tối đi “Tao sớm nên biết việc giữ hắn ta chả phải chuyện tốt lành.”

Tần Trăn vào Hoa Huy có Vương Thù bảo trợ, An Thế Duy tạm thời không thể gây phiền toái cho y, vì thế giận chó đánh mèo lên Lăng Thụy An vẫn còn lưu lại S&S. Lại nói Tần Trăn gặp chuyện cũng là đáng đời. Ai biết được y vì Lăng Thụy An mà chia tay Trịnh Liệt, rời khỏi S&S rồi lại quăng Lăng Thụy An lại, mặc hắn bị An Thế Duy lăn qua lăn lại cũng không ra tay giúp? Lăng Thụy An bề ngoài thanh thuần, bên trong cũng không phải dạng gì tốt, hiển nhiên tính sổ hết lên đầu Tần Trăn, nghẹn lâu ngày liền làm ra chuyện ngu xuẩn này.

Đáng giận là Lăng Thụy An vẫn còn là người S&S. Mặc dù An Thế Duy lợi dụng các mối quan hệ mà xử lý, vừa lên án hành vi sai trái của Lăng Thụy An, vừa làm vài chuyện để dời đi tầm mắt dư luận, nhưng vẫn như cũ không thay đổi được ảnh hưởng của việc này đến S&S.

Ngược lại Tần Trăn làm người bị hại, được đại bộ phận truyền thông đồng tình. Tuy rằng cũng có vài lời đoán mò không hay ho, đều bị người khác mạnh mẽ áp xuống. Xem ra, rời Trịnh Liệt rồi, Tần Trăn đã có chỗ dựa thực sự vững chắc.

Trịnh Liệt nghĩ đến hôm đó Tần Trăn giải thích với hắn, gương mặt trắng bệch liều mạng chạy đến bên người hắn, trong lòng chợt lóe một mạt phức tạp.

“Nhân cơ hội dọn dẹp luôn cũng tốt.” Trịnh Liệt chỉ có thể an ủi như vậy.

“Nói đến cùng đều là mày đem phiền toái cho tao.” An Thế Duy bẻ bẻ khớp tay vang lên tiếng răng rắc.

“Phó Tranh còn ở chỗ tao, mai mới xuất ngoại.” Trịnh Liệt nhẹ nhàng nói một câu, lập tức khiến tư thế khởi binh vấn tội của An Thế Duy xẹp xuống.

“Sớm đã nói không cần lo hôn sự cho tao. Mấy người trong nhà không biết nghĩ gì, cư nhiên đem tao đẩy cho con nhỏ lạ hoắc!” An Thế Duy thì thào oán giận.

Người lớn trong nhà hy vọng nhìn thấy bọn họ kết hôn sinh con. An Thế Duy tuổi không nhỏ, mãi đến bây giờ mới bị bức hôn, người nhà hắn coi như đã nhân từ rồi. So đi sánh lại, Trịnh Liệt cha mẹ qua đời tự do tự tại biết bao nhiêu. Trưởng bối duy nhất có thể quản hắn chỉ có cha mẹ Tiêu Sân. Nhưng cha mẹ Tiêu Sân đã hiểu rõ từ sớm, ngay cả con cái mình yêu đàn ông còn không nhúng tay thì làm sao cưỡng bức Trịnh Liệt kết hôn sinh con?

Đối với oán giận của An Thế Duy, Trịnh Liệt chỉ có thể nói lái sang chuyện khác, để tránh An Thế Duy tưởng rằng hắn đang khoe khoang.

“Dù sao mày cũng khiến người nhà mày hoảng loạn một phen.” Đem Phó Tranh về coi như chính thức come out với gia đình, chuyện này đủ khiến già trẻ An gia khốn đốn. Cũng chỉ có An Thế Duy mới nghĩ ra chiêu này! Hắn rõ ràng là tên nam nữ đều không tha!

An Thế Duy đắc ý cười hắc hắc, vô cùng đê tiện.

Trịnh Liệt tức giận trợn mắt nhìn trời.

“Tên quỷ kia nãy giờ nhìn mày chằm chằm, mày đắc tội hắn?” An Thế Duy đột nhiên hỏi, chỉa chỉa cằm sang một hướng.

Trịnh Liệt nhìn theo, vừa lúc đụng ánh mắt thâm trầm của Andre. Người kia cười không rõ ý tứ, gật đầu tự nhiên với hắn, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn lên khán đài.

“Hắn thích Tần Trăn.” Trịnh Liệt thản nhiên nói.

“Trách không được!” An Thế Duy hiểu rõ “Mặt tên Tần Trăn kia, đi đến đâu cũng nổi tiếng.”

“Không liên quan đến tao.” Trịnh Liệt tỏ vẻ không quan tâm nói “Chỉ cần hắn không chủ động chọc tao.”

“Nếu từ nay về sau Tần Trăn có thể biết thân biết phận thì cũng tốt.” An Thế Duy thật sự phiền não chuyện Tần Trăn lắm rồi.