Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 31



CHƯƠNG 31

Đại ca là vì lí do này mới đem cậu ta về đúng không?

“Ta hiểu được, em gái làm nũng với mình quả thật là một việc hạnh phúc.”

“Ngươi cũng có em gái? Sao không nghe A Chí nói qua?”

“Cũng không có gì, cũng đều là chuyện trước đây.”

“Có bạn trai rồi? Hay là đã lấy chồng?”

Kim Tại Trung cao hứng hỏi.

“Không phải. Nó đã không còn biết làm nũng nữa, có vấn đề về tâm lý.”

“Xin lỗi, ta…”

“Không sao. Kim thiếu gia không cần xin lỗi. Cũng đã lâu rồi, ta sớm đã quen.”

“Có thể nói với ta không?”

Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Kim Tại Trung, Hàn Kính gật đầu.

“Tiểu Mẫn lúc 17 tuổi cùng bạn trai dạo phố, không may mắn gặp phải một trận xung đột, bạn trai của nó che chắn cho nó nên không tránh ra, bị đâm vài dao, chết tại hiện trường. Từ đó trở đi Tiểu Mẫn chỉ cần nhìn thấy màu đỏ sẽ phát cuồng, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ còn dùng vật đả thương người khác. Lúc im lặng thì có một nửa thời gian ngồi ngẩn ngơ, lúc ngẩn ngơ lại không ngừng khóc. Người trong nhà đã đưa nó đi khám bác sĩ tâm lí nhiều lần, nhưng đều không có kết quả. Cha ta sau đó vào lúc Tiểu Mẫn phát bệnh cũng phát bệnh tim, còn bọn ta đều không ở đó, lúc về cha ta đã …còn mẹ ta lại cao huyết áp, nhưng bây giờ đã khoẻ nhiều rồi, Tiểu Mẫn và mẹ cùng chuyển về quê, cũng không phát bệnh nữa.”

Hàn Kính nói xong nhìn về phía Kim Tại Trung. Trên mặt Kim Tại Trung không có sự thương hại, không lạnh lùng, vẫn là sự ôn như như trước.

“Nói ra cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

“Có người nói chuyện thật tốt, đúng không?”

“Ân.”

“Nên, sau này lúc chỉ có hai người có thể không xem như cấp trên cấp dưới không, ta không phải “Kim thiếu gia” ngươi cũng không phải “vệ sĩ”, làm bạn bè bình thường. Có thể không?

“Ân.”

“Vậy sau này không được gọi ta là “Kim thiếu gia” nữa, người vừa gọi ah”

“Vâng, Kim thiếu gia.”

“….”

“Không, ta…”

“Hôm nay thôi vậy, lần sau đừng gọi sai nữa. Về thôi.”

“Vâng.”

Đi được vài bước Kim Tại Trung đột nhiên quay đầu lại.

“Hôm nay, thật vui.”

Sau đó tiếp tục đi về hướng chiếc xe đang dần chạy đến bên họ.

Về đến tổng bộ, Kim Tại Trung để Hàn Kính về nhà. Hàn Kính bọn họ đều sống riêng ở bên ngoài, thuộc hạ đem theo không ít. Sau khi Hàn Kính đi, nụ cười trên mặt Kim Tại Trung biến mất, xoay người đi lên lầu hai.

Hôm nay mọi chuyện đều rất thuận lợi. Tuy rằng không dám khẳng định, nhưng Tổng tẩu thu thập được so với dự tính nhiều.

Mở cửa đi vào phòng ngủ, Kim Tại Trung kéo chiếc tủ đầu giường ra, cầm cuốn sổ và cậy bút, lật ra trang cuối cùng, đặt bút xuống. Nhưng vừa viết được vài hàng lại dừng lại, mắt không lướt theo dòng chữ trên giấy, không động đậy rất lâu.

“Thôi vậy, qua một thời gian tính tiếp.”

Kim Tại Trung gấp cuốn sổ lại. Nhưng lúc kéo ngăn tủ ra nhìn thấy con búp bê dùng một miếng vải nhỏ quấn lại cùng chiếc điện thoại bên cạnh nó, hành động đặt cuốn sổ vào tủ bị dừng lại. Bỏ cuốn sổ xuống đất, Kim Tại Trung mở chiếc khăn lấy con búp bê ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên trên ngũ quan của con búp bê, gói búp bê lại đặt trở về ngăn tủ, đóng tủ lại, lần nữa cầm cuốn sổ lên.

Lúc đặt cuốn sổ trở lại ngăn tủ, Kim Tại Trung nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã qua hai tiếng. cất cuốn sổ đi, Kim Tại Trung xuống lầu, ngạc nhiên khi thấy Đào Chí Cương và Đặng Dũng đang ngồi ở dưới.

“Kim thiếu gia.”

“Ân. Đại ca của các ngươi về rồi àh?”

“Vâng.”

Kim Tại Trung liền đi lên lầu. Đi đến sân thượng Kim Tại Trung không nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, nghi hoặc xoay người xuống lầu, theo sự dẫn dắt của cảm xúc Kim Tại Trung đi đến lầu ba nơi cậu chỉ đến qua một lần, sau khi rẽ hai lần, quả nhiên nhìn thấy người đó: Trịnh Duẫn Hạo đang đứng trước cửa căn phòng, tay đặt lơ lững trên nắm cửa. Kim Tại Trung đứng đó không lại gần, tay của Trịnh Duẫn Hạo vẫn đang dừng lại trên không, dường như không phát hiện ra Kim Tại Trung đang đứng gần đó. Tại Trung cũng không biết bao lâu sau, tay của Trịnh Duẫn Hạo thu hồi lại, xoay người vừa định bước đi liền gặp Trịnh Duẫn Hạo, nên dừng lại, hai người đứng đó không cử động Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, miệng cử động, nhưng lại không nói gì. Kim Tại Trung đi đến trước mặt hắn, đáp lại ánh nhìn của hắn, Trịnh Duẫn Hạo đưa tay kéo cậu vào trong lòng, đầu dựa vào vai cậu, hô hấp bên cạnh cậu. Kim Tại Trung đưa tay ôm lấy eo hắn, nhìn vào cánh cửa phòng đó lộ ra ánh nhìn kiên định.

Cậu biết chủ nhân căn phòng là ai, là người đã không còn trên cõi đời – Sách Băng Nhã.

.

Mười cô gái xinh đẹp, thân hình gợi cảm đang mặc bikini đứng thành một hàng giữa căn phòng, Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên chiếc sopha trước mặt bọn họ nhìn bản báo cáo trên tay. Đến trang cuối cùng nhìn một lát, hàng lông mày của Trịnh Duẫn Hạo khẽ chau lại, ngước đầu nhìn những cô gái đó, dùng tiếng Mianmar lưu loát nói:

“Ai chưa đầy 15 tuổi bước ra trước.”

Trịnh Duẫn Hạo nói xong một lát, mới có một cô gái bước về trước. Nhìn cơ thể của cô gái chưa đầy 15 tuổi đó, Trịnh Duẫn Hạo lại quay sang nhìn Đặng Dũng.

“Không đủ 16 tuổi đều không nhận, ngươi quên rồi sao? Hay là ngươi sơ ý không biết nó chưa đủ 15 tuổi?”

“Đại ca…..”

“Đưa quần áo cho nó, để nó về.”

“Vâng.”

Cô gái không hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng khi Đặng Dũng ra hiệu cho người khác lấy quần áo cho cô ấy, đưa về phía cửa, cô gái bắt đầu la lớn:

“Tôi có thể làm, xin hãy để tôi ở lại! Cầu xin, hãy để tôi ở lại, tôi cần tiền!”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn cô bé đó, một lần nữa chau mày. Tiếp đó Trịnh Duẫn Hạo cho một bạt tai lên khuôn mặt của cô gái đó, nhưng cô gái đó không hiểu được cái tát đó, bèn vùng thoát khỏi bàn tay của hai người bên cạnh, chạy đến quỳ xuống, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn người đàn ông có thể quyết định số mệnh của cô, không ngừng cầu xin để được ở lại.

“Đại ca… bố của nó hai tháng trước vì ung thư thực quản nên đã chết, có một người chị bị bệnh tim bẩm sinh, mẹ nó hai tháng trước cũng vừa xác định bị ung thư thực quản giai đoạn một, làm phẫu thuật thì có thể cứu sống. Nó có bạn bè quen biết Đường tiên sinh, nên mới giới thiệu đến đây.”

Đưa tay ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay, ra lệnh cho họ đưa những cô gái khác đi ra, Trịnh Duẫn Hạo nhìn cô gái đang quỳ dưới đất.

“Có biết ở lại ngươi sẽ làm gì không?”

“Biết. Dùng thân thể để kiếm tiền.”

“Có biết là một khi đã đi sẽ không thể hối hận không?”

“Biết. Xin ngài hãy cho tôi ở lại, tuy rằng tôi bây giờ vẫn chưa biết, nhưng Đường tiên sinh nói sẽ có người dạy, tôi sẽ học tốt! Cầu xin ngài. Cầu xin ngài!”

Trịnh Duẫn Hạo không nói gì với cô gái đó nữa, lại xoay sang phía Đặng Dũng.

“Cho nó làm những chuyện nó làm được, sau đó trả tiền viện phí cho mẹ nó. Dặn A Đạt dạy cho tốt, đợi nó đủ 16 tuổi mới đưa ra. Còn nữa ta không hy vọng bên Việt Nam và Trung Quốc có tình trạng tương tự.”

“Vâng.”

Cô gái đó vẫn chưa hiểu Trịnh Duẫn Hạo đang nói gì, nhìn thấy Đặng Dũng đi về phía này và lôi cô dậy, cô gái lại quỳ xuống đất dập đầu. Nhưng dập được vài cái Đặng Dũng đã ngăn cô ấy lại.

“Đứng dậy, đại ca của ta đã đồng ý.”

Cô gái từ kinh sợ trở thành kinh hỷ theo Đặng Dũng ra ngoài, không nói nên lời, chỉ là quay đầu cảm tạ Trịnh Duẫn Hạo. Còn ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo lại không đặt trên người cô gái đó, một tay nâng trán không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cô gái đi không được bao lâu, thì một thuộc hạ đi vào báo cáo:

“Đại ca, Đường tiên sinh đến.”

“Biết rồi. Các ngươi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Đào Chí Cương nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trên sopha một lát, theo những người khác ra ngoài. Còn chưa đóng cửa ra ngoài, một người nam nhân quyến rũ khoảng hai mươi tuổi đẩy cửa đi vào thẳng tiến đến chỗ của Trịnh Duẫn Hạo, lúc anh ta đi vào Đào Chí Cương trên mặt không có biểu hiện gì cũng không chào hỏi, chỉ nhìn anh ta, nam nhân đó cũng chỉ nhìn ông một chút, lại nhẹ nhàng cười mị hoặc. Sau khi đi ra, Đào Chí Cương đóng cửa đứng ở bên cạnh.

“Ngươi vẫn như trước đây, gặp chuyện liên quan đến “mẹ” lại mềm lòng, như vậy không được ah.”

Nam nhân đi đến bên sopha, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy lấy ly rượu đỏ trên bàn, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra. Người nam nhân ngồi trên sopha chau mày, biểu tình vui đùa, ngón trỏ khẽ uốn lọn tóc của mình, đi đến bên Trịnh Duẫn Hạo hai tay vòng qua cổ hắn, ánh nhìn của Trịnh Duẫn Hạo không đặt trên người anh ta, Nam nhân không nhìn khuôn mặt mê người của Trịnh Duẫn Hạo, tay lướt đến chiếc nút áo thứ ba của hắn, tay vân vê chiếc nút.

“Một năm chỉ đến ba lần, hôm nay là ngày thứ tư mới chịu gặp ta còn làm ra bộ dạng này.”

“…..”

“Sao thế, vì tiểu tường vi của ngươi mà giữ thân àh? Không cần thiết chứ?”

“…..”