Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 82: Nhà của cậu cũng chính là của mình



Trong hộp là mô hình một căn nhà nhỏ có hai tầng.

Bùi Thanh Phi đã từng rất nhiều lần nhìn qua video để xem Tề Tranh làm mô hình như vậy rồi. Nhưng mà lần này đây là mô hình được người này làm thực tỉ mỉ, bởi vì tất cả góc cạnh của mô hình đều được cô ấy đánh bóng một lượt. Bùi Thanh Phi đưa tay sờ lên từng bờ rìa tới các góc cạnh đều thấy chúng rất hoà hợp.

Mô hình này có thể tháo lắp được, nhấc tầng trên ra khỏi là có thể nhìn đến mặt cắt bên trong.

"Ồ!" Bùi Thanh Phi vốn cho rằng bên trong đại khái là trống rỗng. Nhưng không ngờ được là, sau khi mở ra, cô còn nhìn thấy trong đó có rất nhiều đồ dùng thường thấy có trong một ngôi nhà. Tất cả đều được chế tác hết sức khéo léo, tỉ mỉ. Không chỉ có như vậy, trong phòng khách còn có hai búp bê nho nhỏ.

Bùi Thanh Phi nhặt một trong hai cái búp bê kia lên. Điều khiến người ta phải bất ngờ chính là, hai hình người này lại được gắn vào nhau, tay nắm tay, cầm lên một người thì người kia cũng theo lên.

Bùi Thanh Phi chỉ vào hình người tóc dài hơn một chút hỏi Tề Tranh: "Đây là mình hay sao?"

Tề Tranh gật gật đầu.

Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói đùa: "Vậy cô gái này là ai? Vì sao lại ở trong nhà mình đây? Là tới làm khách hay sao?"

Tề Tranh nhìn theo với ánh trông mong, cô nói bằng cái giọng u oán: "Đây là mình nha. Nhà của cậu cũng chính là nhà của mình mà."

Bùi Thanh Phi đem hai con búp bê nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay. Không thèm nhìn tới đôi mắt của Tề Tranh, cô nói với vẻ ngạo kiều: "Ai nói? Nhỡ đâu mình không đồng ý thì sao?"

Khẩu thị tâm phi!

A! Đúng là con gái mà!

Tề Tranh cầm cái mô hình của mình mà dịch tới dịch lui. Cô chỉ cho Bùi Thanh Phi nhìn thấy rất nhiều chỗ thú vị mà người này chưa phát hiện ra.

Thì ra căn phòng này còn có thể dịch chuyển được. Tề Tranh đã thiết kế thành nhiều khe rãnh, chỉ cần đẩy nhẹ vài cái là có thể tự mình tạo thành rất nhiều kết cấu khác biệt nhau.

Trong lần lắp ghép cuối cùng, Tề Tranh đem các cánh cửa ghép lại làm một, sau khi ghép xong một hình vẽ hình trái tim liền xuất hiện ở trước mắt.

Trong khi nhìn những thứ này, Bùi Thanh Phi cũng nhìn ra được ước mơ cùng khát vọng của Tề Tranh, nói không cảm động đó là giả.

"Thanh Phi, cậu cũng biết rồi đấy, gần đây mình có hơi chút thiếu thốn nha, vậy nên không có cái gì có thể đưa cho cậu được. Món quà này hơi có chút đơn sơ nhưng cậu hãy tạm nhận đi nhé. Mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, chờ đến một ngày mình có thể chân chính đưa cho cậu một căn nhà do chính tay mình thiết kế." Ánh mắt Tề Tranh vừa nóng bỏng lại vừa hết sức chân thành.

Bùi Thanh Phi cười cười: "Được thôi. Mình sẽ chờ cái ngày đó tới."

"Cậu... cậu có thích món quà này không?" Tề Tranh thử thăm dò.

Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Thích nha. Đây là món quà mình thích nhất trong số các món quà từng được tặng."

Tề Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu vậy thì... có phải là mình nên được ban thưởng một chút hay không đây?"

"Được thôi." Bùi Thanh Phi tỏ ra hết sức hào phóng.

Cô tiến đến trước mặt Tề Tranh, thấy vậy Tề Tranh không khỏi có chút kích động. Cô cảm thấy hết sức thỏa mãn khi nhắm mắt lại, chờ Bùi Thanh Phi hôn lên trên đôi môi của mình.

Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại không cho người này được như ý, cô chỉ là nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Tề Tranh.

Không đúng! Vị trí không đúng!!

Tề Tranh mở mắt ra, cô đưa tay chỉ chỉ cái miệng của mình: "Nơi này! Nơi này kia mà!"

Nhưng Bùi Thanh Phi không thèm để ý tới, lại một lần nữa hôn lên trán của cô.

Tề Tranh rất không vui, cô chu chu cái mỏ. Ý của cô thực quá rõ ràng rồi kia mà!

Nhưng rồi Bùi Thanh Phi lại hôn tiếp, lần này thì rơi vào bên mắt của Tề Tranh.

...

Thôi bỏ đi!

Tề Tranh trực tiếp giơ tay ôm lấy bờ vai của Bùi Thanh Phi.

Ban thưởng gì gì đó ấy mà, tốt nhất là hãy tự mình ra tay giành lấy!

Hai người trốn ở trong phòng điên cuồng suốt một lúc thật lâu, cuối cùng mới không đành lòng buông người kia ra.

Bùi Thanh Phi nói với Tề Tranh: "Thật ra mình cũng có quà sinh nhật muốn tặng cho cậu, chỉ có điều là còn phải lại chờ thêm một thời gian nữa."

"Mình không sao. Mình không..."

"Không được phép nói không cần."

Tề Tranh nghẹn lời. Cô đành vừa cười vừa nói: "Kỳ thật có cậu ở bên cạnh chính là món quà sinh nhật tốt nhất rồi."

Bùi Thanh Phi bật cười: "Nếu vậy thì chẳng phải là mỗi ngày cậu đều có quà sinh nhật hay sao? Mình vẫn luôn ở đây..."

Nụ cười của hai người cùng từ từ trở nên cứng đờ.

Bùi Thanh Phi đã quên mất, sau khi tốt nghiệp trung học, hai người đã bị tách ra mỗi người một con đường riêng. Cho dù là trước mắt ngày nghỉ vẫn chưa kết thúc, nhưng rất nhanh thôi, ngày ấy rồi cũng đến.

Sau đó các cô sẽ lại là một trời nam một đất bắc, sẽ lại đường ai nấy đi.

Nghĩ đến cuộc sống sẽ còn phải như vậy tới hơn ba năm nữa, hai người đều trở nên trầm mặc.

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa." Tề Tranh tự lấy lại tinh thần. Cô đem cái mô hình trở lại hình dáng ban đầu, hai con bú bê bé xíu lại một lần nữa bị nhét trở lại căn phòng kia, tầng trên cũng được lắp lại, cả món quà được bọc trong tầng tầng lớp lớp của các lớp vỏ bảo vệ: "Cầm lấy đi!"

Bùi Thanh Phi đưa tay đón lấy, ôm vào trong ngực. Nhưng khi vừa ra đến trước cửa, bỗng nhiên cô xoay người lại hướng phía Tề Tranh ngoắc ngoắc ngón tay.

Tề Tranh cho rằng người này là đang có lời muốn nói nên ngoan ngoãn ghé lại thật gần.

Thật khó có được khi Bùi Thanh Phi lại chủ động hôn cô một cái.

"Đây là ban thưởng!"

Vừa dứt lời, người này đã đi ra đến cửa.

So với Bùi Thanh Phi, Tề Tranh đi sớm hơn hai ngày. Chưa kịp chờ đến ngày mười lăm cô đã là người trước hết ngồi lên máy bay bay về thành phố B.

Trong phòng 304, Tề Tranh xem như là người trở về trễ nhất.

Bốn người xúm lại chia nhau quét dọn ký túc xá. Sau đó Tề Tranh ôm lấy cái notebook cũ kỹ của mình, lại lên diễn đàn mua bán của giới sinh viên lục tìm các mục rao bán.

Cô cần có ngay một cái máy vi tính mới! Vô cùng cấp bách!

Chỉ tiếc là dù đã đào xới cả buổi vậy mà cô vẫn không tìm ra được thứ mình muốn: nếu không phải quá cũ thì lại là quá đắt. Tề Tranh có chút tiếc nuối khi khép lại cái notebook.

Ngày hôm sau, Tề Tranh quyết định tranh thủ ngày lên lớp chính thức còn chưa đến, đi tới phòng học multimedia dùng ké thiết bị ở đây một chút. Nhưng rồi đúng lúc đang trên đường đi, bỗng nhiên cô nhận được một cú điện thoại lạ lẫm.

"Xin chào chị! Xin hỏi, chị có phải tên là Tề Tranh không ạ?"

"Đúng rồi! Tôi là Tề Tranh đây. Xin hỏi anh là ai đấy ạ?"

"Hiện tại tôi đang giữ một gói bưu kiện gửi cho chị. Vì vậy xin mời chị hãy tới cửa phía bắc của đại học Thanh Bắc để nhận."

Hả?

Bưu kiện?

Căn bản là gần đây Tề Tranh không đặt mua thứ gì a.

"Chắc chắn là bưu kiện của tôi đấy chứ?"

"Phòng 304, tòa nhà Nam Uyển, số 2, khu Phong Lâm Uyển của đại học Thanh Bắc, đây có phải là địa chỉ của chị hay không ạ?"

Đã chính xác đến mức này rồi, vậy đây chắc chắn là gửi cho mình! Không thể khác được!

"Tôi sẽ tới ngay đây! Xin anh hãy chờ tôi một chút."

Tề Tranh cúp điện thoại rồi vội vàng đi như chạy tới cửa bắc. Không biết ai mới là người đã gửi cái gì cho mình đây nhỉ?

Tề Tranh hết sức nghi hoặc. Gần đây cũng đâu có ai nói gửi cái gì cho mình a?

Sau khi tiếp nhận cái bưu kiện nhìn không ra là cái thứ gì từ tay vị tiểu ca, Tề Tranh trợn tròn con mắt.

Đây thực sự là cái đại gia hỏa, là một cái hộp dẹt hình chữ nhật. Nó không được tính là nặng, thế nhưng bên ngoài hình như đã có ai đó cố tình bọc lại bằng giấy bọc màu trắng, làm cho người ta dù có muốn cũng nhìn không ra được rút cuộc bên trong đó là cái gì.

Nói xong câu cám ơn, Tề Tranh bưng lấy hộp bưu kiện thần bí kia đi về phía ký túc xá của mình.

Điền Tiểu Điềm mới từ trên giường mò dậy xong. Thời điểm Tề Tranh ra đi thì cô chỉ mới vừa tỉnh lại, bây giờ Tề Tranh trở về rồi, vậy mà người này vẫn chưa thể rời khỏi giường.

"Cái gì vậy a?" Điền Tiểu Điềm hỏi.

Tề Tranh lắc đầu: "Không biết!"

"Mở ra xem thử đi. Cái kéo ở trên bàn ấy."

Tề Tranh dùng cái kéo lột bỏ đi lớp giấy niêm phong, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã biết ngay trong này là cái gì.

Đó là một cái Laptop thuộc đời mới nhất. Là thiết kế chuyên dụng. Ngoại hình trông rất được. Đây là cái máy Tề Tranh vẫn hằng mơ ước, chỉ là không có tiền mà mua. Vậy nên cô đành phải thỉnh thoảng mở máy ra để nhìn, ngắm nghía một chút cho đỡ nghiện.

Cô chợt liên tưởng đến cái vẻ thần thần bí bí của Bùi Thanh Phi khi nói đến phần quà sinh nhật cái hôm về Tết. Tề Tranh chắc chắn, đây nhất định là do Bùi Thanh Phi gửi đến, không có chạy đi đâu được.

Đại khái người này đã đi guốc trong bụng mình đi. Cậu ấy biết rõ tâm tư của mình, rồi thật sự biến cái khát vọng bấy lâu nay trở thành sự thật.

"Oa! Oa! Oa! Tui đang nhìn thấy cái gì đây hả?" Điền Tiểu Điềm kinh ngạc tiến đến bên cạnh Tề Tranh: "Này cẩu phú quý! Nhớ đừng quên lúc bần hàn đó nha!"

Tề Tranh quay đầu lại cười cười, nhưng cô không nhìn ra vẻ mặt của trêu đùa Điền Tiểu Điềm. Bởi lúc này đây cô đang ngẩn ngơ nhìn cái máy vi tính mới đến đờ người ra.

Nếu như đổi lại cái máy tính này là của người khác, chắc chắn cô sẽ không nhận phần lễ vật này, bởi vì nó quá quý trọng.

Nhưng người này lại là Bùi Thanh Phi, dù có thế nào thì Tề Tranh cũng không thể nói lời cự tuyệt được. Bởi vì đây là tình cảm của Bùi Thanh Phi, nên cô chấp nhận món nợ này, là khoản nợ cô phải mang lên trên người. Bởi vì cuộc đời này phải có sự trả giá lẫn nhau, có đến có đi, như vậy thì mới có thể gắn bó với nhau dài lâu được. Cô nhận lấy cái tình này của Bùi Thanh Phi, để rồi ngày sau cô sẽ bù đắp lại cho cậu ấy gấp bội. Cô muốn dùng cả đời này yêu cậu ấy, đối xử với cậu ấy thật tốt.

Tề Tranh đưa tay sờ lên cái máy vi tính mới tinh ở trước mặt mình mà tự nhủ: "Thế này thì đúng là bị bao dưỡng thật rồi."

Tối hôm đó, Tề Tranh đem cái máy vi tính mới tinh ra dùng.

Chiều hôm nay Bùi Thanh Phi sẽ trở về trường học. Bởi vì buổi chiều người này còn bận rộn thu dọn đồ đạc nên khả năng là không có thời gian rảnh rỗi, Tề Tranh liền chọn lấy buổi tối để cùng Bùi Thanh Phi mở video.

Chuyện của Tề Tranh cùng Tiểu thanh mai, mọi người trong phòng 304 đều biết rõ. Vì tất cả mọi người đều là con gái vậy nên không có một ai có một chút kiêng dè nào. Các cô mặc trên người những bộ nội y viền đăng ten ở ngay trong phòng ngủ mà qua qua lại lại. Khi đi qua màn hình máy tính vẫn không quên cùng Bùi Thanh Phi chào hỏi, cứ như là cô gái đang ở trong màn hình máy tính kia chính là thành viên thứ năm của phòng mình vậy.

Không chờ cho Bùi Thanh Phi hỏi tới, Tề Tranh mở miệng nói trước: "Mình đã nhận được quà tặng rồi!"

Ở phía bên kia màn ảnh Bùi Thanh Phi thoáng ngây ra mất một lúc. Bởi vì món quà này quá đắt đỏ, nên trong lòng cô không khỏi có chút thắc thỏm không yên. Cô sợ là Tề Tranh không nhận, vì vậy mà cô chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do để thuyết phục người ta. Nhưng không ngờ được là, kết quả lại thuận lợi đến như vậy.

Bên kia Tề Tranh lại tiếp tục hỏi tiếp: "Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Bùi Thanh Phi cũng không định giấu giếm, cô trả lời thẳng thắn: "Tiền nhuận bút, tiền mừng tuổi, cộng thêm thường ngày tiết kiệm một ít." Sợ Tề Tranh lo lắng, Bùi Thanh Phi cường điệu thêm: "Đương nhiên, tiền mừng tuổi là chủ yếu."

Chẳng trách, trong mấy hôm về Tết cậu ấy mới nói là quà sinh nhật sẽ đưa muộn một chút, đại khái chính là chờ đợi tiền mừng tuổi của mình đây mà. Nhất định là tên gia hỏa này đã có cái ý định này từ lâu rồi. Trước đó Tề Tranh đã có ý định mua hai máy tính cũ để lắp lại thành một cái mới, Bùi Thanh Phi đã ngăn cản không cho cô làm vậy, hẳn chính là vì duyên cớ này rồi.

"Thích không?" Bùi Thanh Phi cẩn thận hỏi.

"Đương nhiên rồi! Dùng cực sướng! Chỉ mới nhìn cậu qua cái cameras này so với trước đã thấy là đẹp hơn trước rồi." Tề Tranh nói giỡn.

Hai người tán dóc thêm vài câu nữa rồi cùng kết thúc cuộc trò chuyện, bắt đầu ai làm việc nấy.

Ngày trước đều là Bùi Thanh Phi và Tề Tranh làm bài tập cùng một lúc, nhưng hôm nay lại là ngược lại: bên này Tề Tranh còn chưa phải lên lớp, không phải làm bài tập nên toàn thân thư thái, nhưng Bùi Thanh Phi bên kia lại cần phải hoàn thành bản thảo, không còn thời gian đâu mà dành cho Tề Tranh nữa. Dường như hai người bọn họ cũng đã quen hình thức ở chung như vậy.

Như vậy cũng đã là rất tốt rồi. Phải biết rằng trong kỳ nghỉ vừa rồi, dù hai cô chỉ cách nhau có một bức tường, thế nhưng ngay cả tùy ý gặp mặt thôi vậy mà vẫn làm không được.

Trong đầu Tề Tranh bỗng nhiên hiện ra bóng dáng của ba Bùi. Không tự chủ được, cô bỗng rùng mình một cái.

Trải qua việc phải chịu đựng cái thời vất vả ở cấp ba, đối tất cả mọi người mà nói, năm thứ nhất đại học chính là thiên đường. Nhưng riêng với Tề Tranh, hành trình trong cái thiên đường ấy lại kết thúc hơi sớm. Ngay sau khi bắt đầu học kỳ tiếp theo cô liền sống như là một nhà tu khổ hạnh. Mỗi ngày cùng Bùi Thanh Phi trò chuyện qua video chính là khoảng thời gian giải trí duy nhất mà cô có được.

Bốn năm quá dài, nhưng bốn năm cũng lại quá ngắn. Tuy rằng các cô bị ngăn cách ở hai phương trời xa xôi, nhưng khoảng thời gian có hạn này đối với Tề Tranh và Bùi Thanh Phi mà nói, kỳ thật lại càng giống như một cái cảng tránh gió. Hiện tại các cô còn có thể trốn ở bên trong đó để trải qua cuộc sống trần thế an ổn. Chỉ có điều nếu như hiện tại các cô chỉ phải vượt qua quãng đời sinh viên bình an như thế, vậy thì kể từ khi tốt nghiệp đại học trở về sau sẽ là tai hoạ ập đến.

Tề Tranh thầm nghĩ, Thanh Phi đã chọn mình, mình cũng chỉ chọn Thanh Phi thì lẽ nào lại không phải trải qua trầm bổng nhấp nhô? Sau này cả hai sẽ không thể có cuộc sống bình an được nữa rồi. Các cô đã lựa chọn con đường không giống với người bình thường, vậy thì nhất định các cô sẽ phải cố gắng rất nhiều, so với người bên cạnh còn phải trả giá nhiều hơn.

Sự thấu hiểu này của Tề Tranh đã khiến cho Điền Tiểu Điềm cực kỳ bội phục, nhưng nó cũng làm cho Điền Tiểu Điềm không khỏi lo lắng. Con người ta cũng giống như dây cung, nếu như kéo căng quá mức thì rất dễ dàng bị đứt. Vậy nên cô giúp Tề Tranh tìm một chút việc vui để làm, cố gắng không quấy rầy tới người này, miễn là có thể giúp cho người này được thả lỏng, vì vậy mà...

"Có Weibo chứ?" Điền Tiểu Điềm hỏi.

Tề Tranh vùi đầu làm bài tập chuyên ngành, không cả ngẩng đầu lên: "Có a. Còn không phải là cậu đã đăng ký giúp tớ hay sao? Tớ nhớ là đã kết bạn với cậu rồi mà."

Điền Tiểu Điềm lập tức lục soát một hồi lâu. Sau một lúc đảo cổ, cô đẩy đẩy bờ vai Tề Tranh.

"Làm sao vậy?" Tề Tranh khó hiểu.

"Tớ đánh dấu giúp cậu rồi đó nha." Vẻ mặt Điền Tiểu Điềm hết sức thần bí.