Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 67: Mình đã gặp được thứ đẹp nhất rồi



Tề Tranh cảm thấy cái tên Lưu Mộc Dương vô cùng phù hợp với cô gái này.

Hoặc nói cách khác là, với tất cả sự thành tâm của mình, cô có thể khích lệ Bùi Thanh Phi làm bằng hữu với cô gái này.

Ba cô gái đã chơi điên nguyên một ngày tại công viên trò chơi. Rút cuộc, sau khi đã mệt mỏi, là cái người sinh ra và lớn lên tại thành phố S này, đương nhiên là Lưu Mộc Dương muốn bày tỏ tình hữu nghị thật nhiệt tình rồi. Vậy nên cô quyết định mang theo hai người đi đến một tiệm cơm Tây trứ danh ở bên cạnh cây cầu lớn Bộc Dương của thành phố S.

Thành phố S là nơi hợp giao của một con sông chảy ra biển lớn. Mấy ngày trước đã được ngắm nhìn cảnh biển rồi, hôm nay lại đổi thành ở bên bờ sông mà dừng chân. Đây quả thực là một cảm nhận rất khác biệt.

Chỉ có điều, thứ khiến Tề Tranh phải kinh ngạc lại không phải vì cái cảnh sắc rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy trước mắt này, mà là...

"Thật sự? Có đúng là tiên sinh Trương Thế Tể đã nói như vậy? Đúng là ông ấy đã khích Thanh Phi trước nhiều người như vậy thật sao?" Tề Tranh cao hứng đến không ngậm miệng được.

"Đúng là như vậy đấy!" Lưu Mộc Dương vừa cười vừa nói.

Có cái gì có thể khiến bạn lúng túng hơn so với việc bị một người không kiêng nể gì mà cứ thổi phồng bạn lên hay không?

Có đấy!

Đó chính là việc có đến hai người đều không kiêng nể gì cả mà cùng thổi phồng bạn lên.

Nhìn hai người kia cứ như vậy mà thổi phồng mình, Bùi Thanh Phi nghe mà không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Tề Tranh thì lại mặc kệ những thứ này. Cô và Bùi Thanh Phi ngồi ở cùng một bên, trong khi nói chuyện, cô không ngừng xê dịch chỗ ngồi để chuyển đến bên cạnh Bùi Thanh Phi, sau đó Tề Tranh nhẹ nhàng dùng bờ vai khẽ đụng lên vai Bùi Thanh Phi.

"Tại sao lại không cho tớ biết, Bảo Bảo? Một việc đáng giá để mọi người cùng cao hứng như vậy nhưng tại sao bBảo Bảo lại không nói cho mình biết với?" Tề Tranh cố ý dùng cái giọng nhỏ nhẹ, thật là cẩn thận, trong giọng nói pha chút giọng điệu của trẻ con, cứ như là đang làm nũng với Bùi Thanh Phi vậy.

Bùi Thanh Phi quay đầu đi, cái vành tai nhỏ hơi nhọn ấy có chút đỏ lên: "Tại sao phải nói cho cậu biết? Khi đó mình vẫn đang còn tức giận nha, nên mới không muốn để ý đến cậu!"

"Mình sai rồi! Mình sai rồi! Bảo Bảo đừng giận mình nữa nhé!" Tề Tranh tiếp tục.

Lưu Mộc Dương hắng giọng: "Khục... khục... khục! Chú ý hoàn cảnh tý ha."

Cả ba người cùng bật cười ha ha, nhờ đó đã kết thúc cái đoạn vui đùa dễ khiến cho người ta bị cả người nổi da gà, có chút buồn nôn này.

Sắc trời dần dần tối hẳn, ba người đều đã ăn xong, cùng chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, các cô thay phiên nhau đi phòng vệ sinh.

Cái khi Bùi Thanh Phi đứng dậy, cô nhìn thật sâu vào mắt Lưu Mộc Dương một lần nữa. Lưu Mộc Dương đã hiểu ý của người này rồi, vậy nên cô làm cái gật đầu nhỏ đến mức không dễ nhận ra để cho Bùi Thanh Phi được yên tâm.

Quả nhiên, Bùi Thanh Phi vừa đi khỏi, Tề Tranh liền thu lại cái vẻ bất cần đời trước đó. Cô nghiêm trang hỏi Lưu Mộc Dương: "Mộc Dương, Thanh Phi sống tại Hãn Văn có tốt hay không?"

Lưu Mộc Dương nhìn thẳng vào Tề Tranh, cũng trả lời rất nghiêm túc: "Nếu muốn biết, vì cái gì cậu lại không trực tiếp hỏi cô ấy đây?"

Tề Tranh thở dài một cái. Bởi vì cô sợ là Bùi Thanh Phi sẽ chỉ tốt khoe ra xấu xa che lại ấy mà.

Lưu Mộc Dương cầm cái điện thoại lên: "Tề Tranh, hôm nay mình rất hân hạnh được biết cậu. Chúng ta lưu lại cho nhau phương thức liên lạc a."

"Ừ, được." Tề Tranh đáp.

Hai người lưu lại số điện thoại của nhau, bỏ thêm bạn tốt, rồi cứ như vậy, thời gian trôi qua lúc nào không biết. Rất nhanh Bùi Thanh Phi đã từ phòng vệ sinh trở về, vì không thể thăm dò được tình hình của Bùi Thanh Phi nên Tề Tranh có hơi thất vọng.

Đến phiên Tề Tranh đi phòng vệ sinh. Sau khi người này rời khỏi chỗ ngồi, Lưu Mộc Dương cùng Bùi Thanh Phi hai người cùng nhìn nhau qua cái mặt bàn.

Bùi Thanh Phi khẽ thở dài: "Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng ra đi."

Lưu Mộc Dương quấy chén cà phê trước mặt. Kỳ thật cà phê ở bên trong đó sớm đã bị uống đến cạn sạch rồi. Cô chỉ là dùng tay làm ra chút ít động tác như vậy để giảm bớt sự lúng túng giữa hai người mà thôi.

"Cậu thích cô ấy, đúng không?" Cuối cùng Lưu Mộc Dương cũng mở miệng nói ra: "Đây là mình đang nói tới cái dạng thích kia."

Lưu Mộc Dương có một đầu tóc ngắn, ngay từ khi còn nhỏ đã thích cùng lũ con trai chơi đùa. Cô luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, hoạt bát, dung mạo thanh lệ. Cho nên ngay từ khi mới bắt đầu vào cấp ba, trước trước sau sau cô đã phải đón nhận không ít lời thổ lộ đến từ các nữ sinh. Ban đầu cô còn không biết phải làm thế nào, nhưng rồi càng về sau cô lại càng có hiểu biết hơn về loại tình cảm này. Tuy rằng Lưu Mộc Dương không phải là loại người này, nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều lần như vậy, cô cũng đã hiểu ra được ít nhiều.

Cách Bùi Thanh Phi đối xử với người xa lạ, với bằng hữu cùng với Tề Tranh là có sự khác biệt hoàn toàn. Đối với kiểu hành vi này, là người ngoài cuộc, thật sự là Lưu Mộc Dương cảm thấy mình đã nhìn thấy tận mắt.

Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại tỏ ra rất thản nhiên: "Đúng là như vậy đấy!"

"Nếu cô ấy cũng đã hiểu ra..."

... hoặc là không hiểu.

Nhìn cái vẻ tươi cười của Bùi Thanh Phi lúc này, Lưu Mộc Dương biết rõ, người này đã hiểu ý của mình, hơn nữa vẻ mặt của cô ấy còn lộ rõ không muốn một người ngoài như mình đây tùy tiện nhúng tay vào.

"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Hãy xem như là mình chưa từng nói gì đi." Lưu Mộc Dương đầu hàng.

"Các cậu đang nói về chuyện gì vậy?" Tề Tranh đầy mặt là cái vẻ tò mò, cô bước đến gần bên hai người này.

"Không có gì. Đến lúc chúng ta cần phải trở về rồi." Bùi Thanh Phi gọi Lưu Mộc Dương đứng dậy, ba người cùng rời khỏi nhà hàng bên bờ sông này.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Đảo mắt một cái, ngày nghỉ Quốc khánh đã đến hồi kết thúc.

Số tiền đã có kia cũng chỉ giúp Tề Tranh đủ trả tiền phòng khách sạn được trong ba ngày, sang đến ngày thứ tư các cô dọn ra khỏi khách sạn, tìm đến một khách sạn khác rẻ hơn ở phụ cận trường học để ở.

Lưu Mộc Dương nói với hai cô là có thể tới nhà mình làm khách. Tuy rằng thời gian chung sống còn chưa tính là dài, thế nhưng Bùi Thanh Phi cũng đã hiểu biết một chút về hoàn cảnh trong nhà của Lưu Mộc Dương, vậy nên cô thấy không thể đem đến cho người bạn này của mình thêm phiền phức.

Tề Tranh thì lại muốn ở đến trong ký túc xá của Bùi Thanh Phi. Nếu như Lưu Mộc Dương để ý việc mình nằm lên trên giường của cô ấy để nghỉ ngơi thì cô có thể cùng Bùi Thanh Phi chen chúc một chút cũng không sao. Cô thật không muốn tiêu phí tiền của Bùi Thanh Phi.

Thế nhưng Bùi Thanh Phi cũng thế mà Lưu Mộc Dương cũng vậy, đối với đề nghị này của mình, cả hai đều không ai đồng ý. Hai người chỉ là cười ha ha rồi đem vấn đề này bỏ qua. Chuyện như vậy thực sự có chút kỳ quái nha.

Trong những ngày này nơi Tề Tranh và Bùi Thanh Phi thường đi tới nhiều nhất chính là bờ biển.

Các cô cùng nhau chụp lại rất nhiều bức ảnh. Sau giờ ngọ là thời điểm ánh mặt trời tỏa nhiệt nóng nhất, Tề Tranh đứng ở bên cửa sổ trong phòng nghỉ của khách sạn, lật xem các bức ảnh đã được chụp trong điện thoại di động, tỉ mỉ chọn lựa.

Trên cái nền là giáo khu Tĩnh Hải, trường đại học Hãn Văn như một khu vườn chìm trong sắc vàng óng ánh, oai nghiêm đứng bên biển rộng mênh mông, bát ngát với màu sắc xanh thẳm hiện lên hai cô gái đang cười thật tươi. Tề Tranh đã thấy nhiều bức ảnh do Quách Đồng chụp, bây giờ nhìn kết cấu, tỉ lệ của bức ảnh này thì thấy không kém là bao.

Chính là bức này đi. Sao lưu. Gửi đi. Người nhận là Giang Sở.

Chưa mất tới hai phút, đã có câu trả lời của đối phương đánh tới.

"Bà vậy mà chạy lại đã tới thành phố S rồi???" Tề Tranh cầm cái điện thoại ra thật xa, vậy mà vẫn cảm nhận được tiếng gào thét của Giang Sở truyền đến từ sâu trong nội tâm cậu ta.

Đơn thuần chỉ là để khoe khoang, mục đích đã đạt được, dĩ nhiên là Tề Tranh cúp máy, để mặc cho tin nhắn của Giang Sở từ bên kia tiến đến.

Ngày mai cô sẽ phải đi rồi, thật lòng mà nói là có chút không nỡ bỏ.

Tề Tranh dựa vào bên cửa sổ hóng gió một lát, khi quay người lại thì nhìn thấy Bùi Thanh Phi đã nghiêng người dựa vào đầu giường ngủ mất rồi.

Trong hai ngày này, ngày nào các cô cũng đi sớm về trễ, hành trình sắp xếp đến tràn đầy. Thật sự là dù chỉ một chút xíu cũng không để cho thời gian bị lãng phí.

Bùi Thanh Phi hẳn là mệt muốn chết đi được. Tề Tranh lấy đi quyển sách trên tay người này, cô muốn giúp cho cậu ấy nằm thẳng trở lại, như vậy mới có thể ngủ dễ chịu hơn chút ít. Chỉ là Bùi Thanh Phi ngủ rất cạn, thoáng có chút động tĩnh liền đã tỉnh lại.

"Mấy giờ rồi?" Bùi Thanh Phi thì thào hỏi.

"Vẫn chưa đến bốn giờ." Tề Tranh trở về.

"May quá! May là chưa ngủ quá giờ." Bùi Thanh Phi rất mừng. Buổi tối hôm nay cô muốn dẫn Tề Tranh đi lên cây cầu lớn Bộc Dương để xem toàn cảnh bắn pháo hoa trên sông.

"Không đi nữa." Tề Tranh lắc đầu.

"Vì cái gì? Cậu phải biết là rất đẹp đó nha." Bùi Thanh Phi khó hiểu.

"Mình đã gặp được thứ đẹp nhất rồi." Tề Tranh cười cười. Cô nằm lên giường, thuận thế kéo theo Bùi Thanh Phi cùng xuống bên cạnh mình.

"Từ lúc nào thế? Vì sao mình lại không biết?" Bùi Thanh Phi nghiêng người cùng Tề Tranh mặt đối mặt. Với khoảng cách gần đến như vậy, gần đến mức cô đã nhìn thấy sợ lông mi của Tề Tranh hơi có chút run rẩy.

Tề Tranh vỗ nhè nhẹ lên người cô, từng chút từng chút một, để cho Bùi Thanh Phi cảm thấy an lòng. Bởi vì bản thân vốn đã rất mệt mỏi rồi, giờ lại được Tề Tranh dỗ dành như dỗ một đứa trẻ chìm dần vào giấc ngủ, Bùi Thanh Phi có cảm giác mí mắt của mình càng ngày càng nặng.

Lúc này giọng của Tề Tranh trở nên rất nhẹ rất xa, trong mông lung Bùi Thanh Phi nghe thấy tiếng của người này vọng đến: "Vào mùa đông năm đó, trong đêm đón năm mới, có một người đã trò chuyện qua video với mình, chúc mình năm mới vui vẻ. Mình còn nhớ là khi đó trong video có tuyết bay đầy trời, cả đất trời mịt mờ trong một màn đêm phủ toàn màu trắng. Phía sau cô ấy có bà nội, có ba Bùi, mẹ Bùi. Lúc đó phía sau cậu ấy còn có pháo hoa nở rộ, đó cũng chính là cảnh bắn pháo hoa đẹp nhất mình từng nhìn thấy."

Bùi Thanh Phi ngủ rồi.

Trong khi ngủ bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Tề Tranh.

Tề Tranh nhìn cô rồi lại nhớ tới hành động mờ ám của mình lần trước. Đột nhiên cô lại trở nên ngần ngừ. Cô ghé sát lại thật gần gương mặt người này, nhưng rồi cuối cùng cô cũng chỉ là đặt một nụ hôn lên cái trán của Bùi Thanh Phi mà thôi.

"Chúc mộng đẹp, Bảo Bảo."

Trong ngày nghỉ ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, dù rất không nỡ nhưng Tề Tranh vẫn phải dứt khoát rời khỏi thành phố S. Giờ lên máy bay của cô rất muộn. Ban đầu Bùi Thanh Phi kiên trì muốn được đưa cô đi ra sân bay, nhưng Tề Tranh làm sao có thể yên tâm để cho một cô gái trẻ từ sân bay một mình trở về trường học vào lúc đêm khuya như vậy được đây? Vì vậy mà Tề Tranh dứt khoát cự tuyệt. Để cho Bùi Thanh Phi an tâm, Tề Tranh sớm lên đường khi trời còn chưa chuyển sang chiều tối. Vì vậy mà mới hơn bốn giờ chiều, cô đã có mặt ở sân bay rồi.

Đến sân bay, chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi.

"Đến rồi, mình đến nơi rồi! Trên đường đi hết sức thuận lợi. Cậu yên tâm được rồi nhé. Nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt để rồi còn lên lớp."

"Ừ, ừ! Sau khi tới nơi mình sẽ gọi điện thoại cho cậu ngay."

Sau đó Tề Tranh thấy có chút nhàm chán, cô bắt đầu ngóng trông cho đến khi làm thủ tục đăng ký chuyến bay.

Thật vất vả chịu đựng cho đến bảy giờ tối, khi thấy đã đến lúc tiến hành làm thủ tục đăng ký lên máy được rồi, đột nhiên...

"Hành khách ngồi chuyến bay fm34 số 23 lưu ý, chúng tôi thành thật xin lỗi khi phải thông báo cho quý vị biết rằng, bởi vì thời tiết không thuận lợi, chuyến bay đã được quý vị lựa chọn đành phải hủy bỏ. Nếu như có yêu cầu mời quý vị hãy tiến về quầy lễ tân ở phía trước sân bay tiến hành thủ tục dời lại chuyến bay. Chúng tôi xin được bày tỏ sự áy náy sâu sắc bởi những bất tiện này."

Tề Tranh trợn tròn hai con mắt.

Bây giờ bị... Hủy bỏ?

Tề Tranh đi tới quầy lễ tân để hỏi lại một lần nữa. Và cô nhận được câu trả lời rất thuyết phục là nhanh nhất cũng chỉ có thể sửa thành chuyến bay vào sáng sớm ngày mai. Cái ví của Tề Tranh lúc này so với mặt của cô lại còn sạch sẽ hơn, cả thảy cũng chỉ còn lại có hai trăm đồng. Quả thực là lạnh run mà.

"Thôi được rồi, chị hãy lui lại cho tôi vào chuyến bay đầu tiên của ngày mai vậy."

Không có biện pháp nào khác, Tề Tranh đành phải cam chịu số phận mà thôi.

Cô lấy cái ví từ trong ba lô ra, chuẩn bị dùng chứng minh thư để làm thủ tục, kết quả là từ phía sau lưng cái chứng minh thư, Tề Tranh phát hiện ra kẹp sẵn nơi đó có đến năm trăm khối tiền.

Còn có thể là ai khác làm cái việc này chứ? Nhất định là cái tên gia hỏa Bùi Thanh Phi kia rồi. Tề Tranh nhìn thấy mấy tờ nhân dân tệ kia, không nhịn được mà cười cười.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Tề Tranh có tiếng chuông báo có tin nhắn tới.

Khi mở ra xem, Tề Tranh không khỏi có chút bất ngờ. Tin nhắn này là hóa ra là do Lưu Mộc Dương gửi tới.

Nửa chữ cũng không có, chỉ là một cái địa chỉ kết nối Internet. Tề Tranh cảm thấy thật kỳ quái. Đúng lúc này nhân viên làm thủ tục dời lại chuyến bay thúc giục: "Tiểu thư, hiện tại chị còn có ý định tiến hành làm lại thủ tục chuyến bay hay không ạ?"

Tề Tranh làm động tác xin lỗi rồi cầm ba lô tránh sang một bên: "Thật xin lỗi, tôi cần phải trả lời tin nhắn đã."

Vọt sang một bên, Tề Tranh ấn mở địa chỉ kết nối vừa được Lưu Mộc Dương gửi tới.

Chín ngày Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh ở bên nhau đã khiến cô quên mất cái thế giới này vốn đã không thiện ý. Sau khi Tề Tranh vừa đi khỏi, ngay cái lúc vừa bước chân vào khu ký túc xá, cô đã như cô bé lọ lem bước qua lúc mười hai giờ đêm vậy, thoáng qua một cái, lập tức bị đánh trở về nguyên hình.

"Cậu hãy xem đi, rõ ràng đây chính là bộ quần áo cô ta đã mặc khi đi cùng người ta mướn phòng để trở về ký túc xá! Ôi trời ơi!!"

"Thật không thể ngờ được, cô ta thế mà lại là loại người này! Nhìn thì ra vẻ thanh thanh thuần thuần! Chậc! Chậc!"

"Đúng vậy a! Nhìn người thì không thể chỉ xem bề ngoài."

Bùi Thanh Phi cảm thấy dường như mình đã bị cả loài người có mặt trên trái đất này cùng cô lập! Không có một ai tin tưởng mình. Tất cả mọi người đều chỉ trỏ vào cô. Mà Bùi Thanh Phi cũng đã nhìn thấy cái thiếp mời phát trên diễn đàn dành cho giới sinh viên Trung Quốc của trường đại học Hãn Văn kia.

[Hoa khôi năm nhất của hệ Ngữ văn sa đọa]

Cho dù Bùi Thanh Phi có không thèm để ý đến hư danh cùng ngôn từ của người khác thì lúc này cô cũng đã tức giận đến tay phát run. Phía bên trên là một bức ảnh được chụp lén từ một góc độ khá là mập mờ, trong bức ảnh đó có thể rõ ràng nhìn ra bộ dáng của cô cùng dòng chữ Khách sạn Vườn hoa.

Chỉ trong một buổi tối mà thôi, vậy mà cái tin tức hoa khôi Bùi Thanh Phi của hệ tân văn là bị người ta bao nuôi đã truyền khắp trường Hãn Văn.