Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 61: Xin hãy ứng ở trên người con đây



Đúng như Tề Tranh vẫn hay nói, nguyên nhân quan trọng bậc nhất, thứ tối trọng yếu để không phụ danh xưng đại học Thanh Bắc, chính là hoàn cảnh sống nơi đây quả thực, cực kỳ ưu việt.

Hết thảy đệm chăn, ga giường đều thuần một sắc màu đã đành mà chất lượng của chúng cũng rất tốt, đúng lúc giúp Tề Tranh giảm bớt không ít phiền phức.

Đèn bàn, bình đựng nước, hộp đựng cơm... Tất cả những gì có thể nghĩ đến, Tề Tranh đều mua cho mình một bộ.

Trong ngày khai giảng đầu tiên, việc đồng chí Tề Tranh làm nhiều nhất chính là đếm lại tiền, tiếp sau đó là cầm lấy máy tính khua khua gõ gõ. Trong một thời gian rất dài, việc làm này của cô đã làm cho mấy cô bạn cùng phòng bị khắc sâu vào tâm trí hình tượng về một Tề Tranh vắt cổ chày ra nước.

304.

Đây là số hiệu phòng ký túc xá của Tề Tranh.

Một phòng có bốn người, tình cờ đến từ đủ bốn phương đông tây nam bắc của Tổ quốc.

Không chỉ có như thế, đại học Thanh Bắc còn phá vỡ mọi quy định thường thấy khi những người được phân vào ở chung trong một phòng đều khác biệt chuyên ngành. Việc làm này đã vô tình giúp cho bọn trẻ sự trợ giúp khi vừa bước vào đại học đã có được ngay vòng giao tế rộng lớn. Cho dù bạn có không bước chân ra khỏi nhà, là chết dí tại phòng ở của mình đi nữa, thì những người lui tới với bạn cũng sẽ không bị giới hạn chỉ trong những người bạn cùng lớp, cùng khoa. Nó khiến cho bạn không thể không cùng những người bạn khác ngành, khác quê hương có giao tiếp.

Phạm Vi là người sinh ra và lớn lên tại thành phố này, giọng nói của cô mang đậm âm sắc của người địa phương, là cái người nóng nảy, bốp chát. Sau khi cùng người bạn mới này giao tranh hai hiệp, Tề Tranh đành chấp nhận cam bái hạ phong. Cô cảm thấy đại khái là vì ngành Phạm Vi lựa chọn chuyên về toán học, cho nên bên cạnh đam mê nghề nghiệp, người này còn có khát vọng hết sức mãnh liệt là được bộc lộ hết cảm xúc với những người chung quanh.

Tô Nhã lại đến từ miền nam. Nhìn qua thì thấy đây là một cô gái dịu dàng, điềm tĩnh, ăn nói nhẹ nhàng, là Nhất Điểm Hồng giữa cả rừng tùng vạn cây của chuyên ngành Khí tượng, là nhân vật chúng tinh phủng nguyệt hiếm có khó được. Thế nhưng, trên thực tế, sau lưng cái người được xem là nữ thần học bá này lại là một tín đồ của trò chơi điện tử. Trò chơi được cô thích nhất là FPS, dùng súng thành thạo, phát phát trúng đầu.

Tề Tranh bỗng có cảm giác trong túc xá này chỉ có mình là người duy nhất còn bình thường. Bởi người bạn cùng phòng cuối cùng là Điền Tiểu Điềm lại còn kỳ quái hơn. Nguyện vọng của người này cũng giống nguyện vọng mà Bùi Thanh Phi đã từng lựa chọn: khoa tiếng Trung của đại học Thanh Bắc. Chẳng qua tiểu gia hỏa này lại là một người dễ gần, vừa vào nhập học xong đã cùng mọi người làm thành một khối. Chân thành mà nói thì người này không có lấy, dù chỉ là một chút, cái khí chất văn nghệ cần có của một nữ thanh niên học về ngữ văn. Điều kỳ quái nhất của người này là, cô thường lén la lén lút để trộm đọc cái thứ gì đó, thỉnh thoảng lại có cái kiểu mỉm cười như một bà mẹ già vậy. Cũng vì điều này mà mọi người vẫn thường hay gọi giỡn cô là "mẫu thân" "mẫu thân" không chút ngượng mồm. Điền Tiểu Điềm thật không khách khí khi bổ nhiệm Tô Nhã là Đại cô nương, Tề Tranh là Nhị cô nương, đến lượt Phạm Vi thì... cô thật không dám lỗ mãng. Cô thật sự sợ mình không cẩn thận thì sẽ bị người này vừa mở miệng sẽ lại đốp chát cho một câu.

Về phần Điền Tiểu Điềm, cái thứ mà người này thường trộm xem là cái gì, Tề Tranh đã có suy đoán của riêng mình: tiểu thuyết ngôn tình? Manga? Phim truyền hình? Tư duy của Tề Tranh cũng chỉ có thể dừng ở đây. Những nội dung không mấy trong sáng cô thấy tốt nhất là mình không nên loạn tưởng thì hơn.

Ai cũng đều có lòng hiếu kỳ. Trong giai đoạn huấn luyện quân sự, Tề Tranh đã từng có ý vụng trộm tìm hiểu xem đến cùng là cái gì mới khiến Điền Tiểu Điềm cảm thấy hứng thú đến như vậy. Thế nhưng ngay sau khi đợt huấn luyện quân sự vừa kết thúc, giai đoạn học tập sinh hoạt của một sinh viên đại học chính thức bắt đầu, ý tưởng này liền bị ném lên tận chín từng mây. Nguyên nhân rất đơn giản: bởi vì không có thời gian.

Tục ngữ nói thật đúng, chưa thức đêm thì chưa phải sinh viên khoa Kiến trúc của trường đại học Thanh Bắc. Ngoài chương trình lên lớp cùng làm bài tập ra, còn lại bao nhiêu thời gian nhàn rỗi Tề Tranh đều dâng hiến cho Bùi Thanh Phi hết cả.

Bùi Thanh Phi đã cho Tề Tranh số điện thoại. Đả xà thượng côn*, đối với cơ hội này làm sao Tề Tranh lại có thể buông tha được đây? Trong vòng một ngày, sáng trưa chiều ba bữa, cứ đúng giờ là cô sẽ lại gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi để hỏi han, mà nội dung thì lần nào cũng giống như nhau.

"Phi Phi, cậu đã quen với đồ ăn của nhà ăn trường Hãn Văn hay chưa vậy? Nếu như không phù hợp với khẩu vị thì cậu nhớ là đi ra bên ngoài mà ăn, đừng để cho bản thân phải chịu ấm ức đó nha." Tề Tranh tận tình khuyên bảo.

Bùi Thanh Phi: "..."

* Đả xà thượng côn 打蛇上棍: Thành ngữ có nguồn gốc từ câu: "Mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng", dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên. Ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ để có lợi ích lớn hơn.

Cái tên Tề Tranh này đúng là điển hình của an ủi không đúng chỗ mà. Khoảng cách giữa thành phố S cùng thành phố Lăng Giang lại không xa, món ăn đều là điển hình của phương nam, có gì mà ăn quen với không ăn quen đâu. Ngược lại, bản thân Tề Tranh mới là nhất thời không thích ứng được đồ ăn phương bắc.

"Cậu..."

Bùi Thanh Phi đang định mở miệng hỏi thăm tình huống người này ra sao, thì ở phía bên kia, Tề Tranh đã lại như súng bắn liên thanh vậy: "Chương trình học bên ấy có nặng lắm hay không? Bạn học có dễ ở chung hay không? Còn có, còn có, bạn cùng phòng là người ở nơi nào vậy? Có hợp hay không?"

Tề Tranh liên tiếp đưa ra vấn đề khiến cho Bùi Thanh Phi cũng phải dở khóc dở cười. Còn không kịp chờ đến Bùi Thanh Phi trả lời, bên kia Tề Tranh đã lại liên tiếp ném ra nhiều điều lo lắng tới đây như vậy.

Vấn đề thật sự là quá nhiều, Bùi Thanh Phi đành phải trả lời theo cách khái quát nhất: "Phía bên này cái gì cũng rất tốt."

Sau khi cúp điện thoại rồi, Tề Tranh lại khóc chít chít.

Thanh Phi lại không trả lời vấn đề của mình. Hình như là vì đang tức giận, nên cậu ấy mới không nguyện ý nói chuyện với mình nhiều hơn một chút.

So sánh với sự nhiệt tình của mình, thái độ của Bùi Thanh Phi rõ ràng là hơi lãnh đạm. Tề Tranh lại một lần nữa tra xét cái kho tiền bé nhỏ của mình. Xem ra chỉ có thể chờ đợi thời cơ chín muồi rồi mới sử dụng đòn sát thủ mà thôi.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, vừa xoay người lại, Tề Tranh bị dọa đến sợ hết cả hồn.

Trên mặt Điền Tiểu Điềm là tấm màng đắp mặt. Người này đang mát xa da mặt, lặng yên không một tiếng động mà dừng lại ngay bên cạnh mình.

Một đôi mắt, thông qua hai cái lỗ thủng từ trên bộ mặt trắng bệch mà mình miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra ngũ quan, bỗng dưng xuất hiện bên cạnh mình với khoảng cách gần như vậy, Tề Tranh cảm thấy thiếu chút nữa thì quả tim bé nhỏ của mình nhảy ra ngoài.

"Cậu có biết làm như vậy sẽ dọa chết người không hả?" Tề Tranh đưa tay vỗ vỗ lên ngực.

"Bạn trai hả?" Điền Tiểu Điềm bát quái.

"Bạn thân của tui. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy!" Tề Tranh vừa cười vừa xua xua tay.

Hai con mắt Điền Tiểu Điềm sáng lên: "Là một cô bé?"

Tề Tranh gật gật đầu: "Đúng vậy."

Điền Tiểu Điềm lại nói: "Nếu như cô ấy có thể thi đậu Hãn Văn thì vì cái gì lại không dứt khoát cùng đi với cậu tới Thanh Bắc vậy a?"

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Tề Tranh trở nên suy sụp, cô lập tức khóc không ra nước mắt: "Nói ra thì rất dài dòng."

Lời này của Tề Tranh thật đúng không là khách khí chút nào, thật sự là nếu kể cho hết thì rất dài dòng nha.

Cô kể cho Điền Tiểu Điềm nghe câu chuyện của mình và Bùi Thanh Phi, chỉ là trong khi kể thì có chút cắt bớt, có chút thêm vô. Phần cô giải thích vì cái gì mà hai người lại không cùng nhau thi chung một trường đại học thì chỉ dùng vỏn vẹn có mười phút, nhưng phần tiếp theo lại biến thành bài diễn thuyết nói mãi vẫn không hết của Tề Tranh ca ngợi một Bùi Thanh Phi ưu tú theo đuổi lý tưởng.

"Thanh Phi nhà mình ấy mà, từ nhỏ đã cực kỳ thông minh. Không chỉ có thông minh cậu ấy còn rất xinh đẹp. Cậu biết không, ngày trước cậu ấy..."

Bla, bla, bla... câu chuyện cứ như vậy kể mãi không hết. Hết tâng bốc rồi phóng đại, trong miệng Tề Tranh, quả thực Tiểu Thanh Phi đã trở thành đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế gian này.

"Sau này bọn mình lại cùng nhau học lên cấp hai..."

Bla, bla, bla... Lại một phen trình bày và phân tích thật sâu sắc, kĩ lưỡng. Bùi Thanh Phi lại trở thành người học trò hoàn mĩ nhất trong toàn bộ số học sinh có trên đời này, tất cả lão sư cùng bạn học đề kiêu ngạo về cậu ấy.

"Tiếp sau đó a..."

Hơn một giờ đi qua, cuộc gọi điện thoại của Tề Tranh vốn là kết thúc khi trời vẫn còn sáng, chớp mắt một cái đã thành tối đen. Nhìn đồng hồ, hay lắm, thật đúng là thoáng một cái thời gian đã trôi qua mất rồi.

Tề Tranh có chút ngượng ngùng. Cô dừng lại nhìn nhìn Điền Tiểu Điềm: "Có phải là mình đã hơi quá nhiều lời rồi hay không vậy?"

Điền Tiểu Điềm thần thái sáng láng: "Không có! Không phải là như vậy! Cậu cứ tiếp tục đi! Cậu nói là trên đường đi học các cậu cùng nhau nhặt được một con chó. Sau đó thì sao? Có phải các cậu đã tự mình nuôi hay sao?"

Có được một thính giả nhiệt tình như vậy, đi đâu mà tìm cho được đây. Lập tức Tề Tranh lại mặt mày hớn hở tiếp tục kể: "Thanh Phi nhà mình ấy mà, cậu ấy rất được loài cún yêu thích. Nếu có cơ hội, trong tương lai nhất định bọn mình sẽ nuôi một con..."

Giường của Tề Tranh và Điền Tiểu Điềm kê gần nhau. Thường ngày hai người vẫn luôn chân đối chân đi ngủ, nhưng đêm hôm đó, để tiện cho việc nói chuyện, hai người cố ý đổi vị trí, thành đầu đối đầu.

Sau khi tắt đèn, hai người đều nằm ở trong chăn.

Điền Tiểu Điềm hỏi: "Cô ấy vẫn còn giận cậu hay sao? Nhưng mà Tề Tranh này, mình nói thật cho cậu nghe nhé, về việc cậu tự ý sửa lại nguyện vọng của cậu ấy ấy mà, thật sự là quá phận đi."

Mấy người xung quanh vừa nghe xong lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo: "Cái gì? Cái gì? Các cậu đang nói cái gì vậy?"

Cái người tưởng như đã ngủ rồi là Tô Nhã bỗng nhiên nói tiếp: "Tề Tranh đã tự ý sửa lại nguyện vọng của người bạn thân của cậu ấy."

Phạm Vi thập phần khoa trương, cô làm ra vẻ hoảng sợ: "Như vậy thì đúng là quá phận đi mà!"

Tề Tranh có chút ngượng ngùng: "Cậu, các cậu đều chưa ai đi ngủ cả hay sao a."

"Cậu lại có câu chuyện như vậy..." Điền Tiểu Điềm vừa cười vừa nói.

Lời người này vẫn chưa xong thì Tô Nhã đã nói tiếp: "Có nội dung ly kỳ như vậy!"

"Có tính toán* chi li như vậy!" Phạm Vi chen vào.

Dù đã ở trong chăn Điền Tiểu Điềm vẫn không quên nhún nhún vai: "Thì làm sao bọn này lại có thể bỏ qua được đây?"

* Nguyên văn "dự liệu" (Sắp đặt trước để đối phó với sự việc)

Tề Tranh nuốt nước miếng rồi ho khan hai tiếng, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ.

"Cho nên cậu định xử lý như thế nào bây giờ?" Điền Tiểu Điềm hỏi.

Tề Tranh thập phần kiên định: "Mình phải đi gặp cậu ấy, cầu xin cậu ấy tha thứ."

Trước ngày mùng 1 tháng 10**, Tề Tranh lên phòng quản lý xin nghỉ hai ngày, ban đầu thầy phụ trách đúng là không đồng ý.

"Trên nguyên tắc là không được." Vị thầy giáo già đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi của mình.

** Ngày 1 tháng 10: Quốc khánh TQ.

Lập tức hai con mắt của Tề Tranh liền đỏ lên: "Thưa thầy, ngay từ khi còn nhỏ tình cảm của hai chị em em đã rất tốt. Năm nay cũng là năm em ấy dự thi tốt nghiệp trung học, ai biết được bỗng nhiên em ấy lại ngã hỏng cả chân. Hoàn cảnh gia đình bọn em lại rất đặc biệt, cha mẹ suốt ngày đều bận rộn công việc, căn bản là không có thời gian chăm sóc em ấy. Thầy không biết được đâu, em ấy ở trong nhà muốn uống miếng nước cũng không thể đặt chân xuống đất được, lại cũng không có người chăm sóc, đến miếng cơm không có mà ăn, em đây làm chị..."

Tề Tranh nói không được nữa, bởi cô đang bận nghẹn ngào.

Nghe mà quá thương tâm, người nghe không khỏi rơi lệ, các thầy cô khác có mặt trong văn phòng đều không ai đành lòng.

||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||

Thầy giáo phụ trách thở dài rồi nói với Tề Tranh: "Em có trở về thì cũng đâu giúp được gì a."

Tề Tranh lau lau nước mắt: "Sau ngày mùng 1 tháng 10 là em ấy có thể tự đi lại được rồi. Hiện tại miệng vết thương vẫn chưa khép lại nên chưa thể xuống đất được. Vậy nên em xin thầy, cho phép em được nghỉ trong hai ngày. Em xin cam đoan là nhất định em sẽ đúng hạn trở lại."

Đành vậy thôi a. Nguyên tắc là chết, người là sống. Đối với loại tình huống này thì không thể không cho học trò trở về thăm em trai được.

"Thôi được rồi. Tề Tranh, em có thể trở về sớm hai ngày. Đối với việc em phải vắng mặt trong chương trình học của mấy ngày sắp tới thì em phải xin ý kiến của mấy vị giáo sư kia. Em phải có sự đồng ý của bọn họ mới được."

Tề Tranh dùng sức gật đầu: "Em sẽ đi gặp mấy vị giáo sư kia để giải thích. Em cảm ơn thầy rất nhiều, giáo sư Lưu."

Tề Tranh vừa rối rít cảm tạ vừa đi ra bằng cửa sau, trong lòng cô không ngừng cầu khấn: những gì mình vừa nói ban nãy đều là nói bậy nói bạ, xin cho Tề Hồng ngàn vạn lần không có chuyện gì xảy ra. Nếu như vì nói lung tung mà bị ứng nghiệm, vậy thì xin hãy ứng ở trên người mình đây. Nếu là như vậy, biết đâu mình còn có thể nhận được từ Bùi Thanh Phi sự đồng cảm đây.

Buổi tối hôm đó, với lương tâm bất an, sau khi gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi xong đồng chí Tề Tranh liền ấn số điện thoại của cậu em trai nhà mình.

"Có việc thì tấu, không việc gì thì quỳ an." Vẫn là cái miệng thiếu đánh của Tề Hồng, chỉ là lần này cậu nói với giọng điệu cực kỳ vui sướng.

Thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại có chút khác thường. Khi mà cậu đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những lời cay độc từ Tề Tranh lại không ngờ được là người này lại dùng cái giọng hết sức ôn hoà để nói chuyện với cậu: "Gần đây em như thế nào?"

Độ cảnh giới đặt ở mức cao nhất!

Tín hiệu báo động là màu đỏ!

"Vẫn như trước vậy thôi, học sinh cấp ba thì còn có thể là cái dạng gì được?" Tề Hồng cẩn thận từng câu từng chữ.

"Có thiếu tiền không?" Tề Tranh hỏi.

Hả?

Đây là Tề Tranh nha, là chị ấy gọi điện thoại tới chứ không phải ai khác a. Tề Hồng cố ý đem chiếc điện thoại ra nhìn lại một lần nữa.

"Chị, chị muốn làm gì vậy hả?" Tề Hồng vừa dứt lời, tiếng chuông báo của WeChat vang lên. Đúng là Tề Tranh vừa gửi cho cậu cái hồng bao.

"Chị không sao đấy chứ? Không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ chị?" Phản ứng này của Tề Tranh làm cho Tề Hồng có chút bất an.

Tề Tranh hậm hực quặc trở về: "Ai nha, làm sao lại có chuyện gì được chứ! Nhưng em ấy mà, bây giờ đã là lớp 12 rồi đấy, mấy cái thứ đá bóng a, vận động a đều dừng lại cả đi, kẻo nhỡ ra trước khi đi thi mà lại bị tổn thương gì gì đó thì phải làm sao bây giờ?"

Hả?

Đây là cái gì với cái gì vậy hả? Tề Hồng không hiểu chuyện gì đang xảy thế này.

"Có nghe thấy không hả?" Tề Tranh yêu cầu được xác nhận.

Tề Hồng vội vàng nói: "Biết rồi, em biết rồi. Em đã không đi từ lâu rồi. Tất cả mọi người học lớp 12 đều đang tập trung ôn thi cả chứ đâu. Em dù có muốn thì cũng không tìm ra người để cùng chơi nha."

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi." Cuối cùng thì Tề Tranh cũng thấy yên lòng.

"Không phải vì ở cách xa như vậy nên chị mới làm cái gì có lỗi với em đó chứ?" Tề Hồng cũng không thật chắc chắn lắm.

"Ấy ấy, em nghĩ cái gì vậy hả! Làm sao có thể như vậy được chứ! Ha ha, làm sao lại có thể có chuyện ấy được nha. Chị mà lại là người làm chị như vậy hay sao?!"

Rõ ràng là đang chột dạ nha!

Tề Hồng bĩu môi.

"Mùng một tháng mười có trở về không?" Tề Hồng hỏi.

"Không đâu. Có việc rồi. Vé máy bay lại còn rất đắt." Tề Tranh nói.

Thôi vậy, Tề Hồng tỏ ra là đã hiểu.

Cúp điện thoại xong, vừa mới đây còn oán giận vé máy bay đắt tiền, chỉ sau một cái chớp mắt đồng chí Tề Tranh đã quay sang mượn cái máy tính từ người bạn cùng phòng là Điền Tiểu Điềm để đặt mua vé máy bay bay đi thành phố S.