Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 57: Cuối cùng vẫn cùng Tề Tranh bỏ lỡ



Thời gian Tề Tranh làm tổ ở trong nhà đúng trọn một tuần.

Mẹ Tề không khỏi lo lắng đứa nhỏ này sẽ nghẹn đến sinh bệnh mất. Còn đang nghĩ ngợi tìm lời khuyên nhủ con gái thì vừa sáng sớm đã thấy đứa nhỏ này nhanh nhẹn rời khỏi giường, dọn dẹp gọn gàng tất cả, cài lại cái mũ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Hẹn gặp bằng hữu hay sao vậy?" Mẹ Tề thăm dò.

Tề Tranh quay lại cười cười: "Đúng ạ, Giang Sở hẹn con cùng nhau ăn một bữa cơm."

Mẹ Tề rất yên tâm. Đi ra ngoài có bằng hữu chăm sóc, thay đổi tâm tình, như vậy luôn là chuyện tốt.

Tề Tranh vừa đi khỏi.

Chuông cửa nhà họ Tề liền vang lên.

"Chắc là lại làm rơi rồi thứ gì rồi?" Mẹ Tề vừa lẩm bẩm vừa đi ra mở cửa.

Bùi Thanh Phi thanh tú động lòng người đứng ở ngoài cửa. Trên tay cô vẫn đang kéo theo cái túi du lịch, nhìn qua thì như là mới vừa từ bên ngoài bay trở về.

"Thanh... Thanh Phi a! Mau vào ngồi." Mẹ Tề cho rằng hai đứa nhỏ vẫn đang cáu kỉnh, chắc là Bùi Thanh Phi sẽ không đặt chân đến cửa nhà mình. Nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại đang ở ngay trước mắt mình đây, đúng thật là làm cho bà không khỏi có chút bất ngờ.

"Mẹ Tề, Tề Tranh có ở đây không?" Bùi Thanh Phi không có bước vào cửa, cô chỉ là đứng ở trước cửa để hỏi thăm.

Phải nói là đứa nhỏ nhà mình đen đủi đến hỏng mất. Một lòng tâm tâm niệm niệm ngóng trông người ta trở về, ở trong nhà làm tổ đến một tuần ròng, đến hôm nay mới lại tâm huyết dâng trào đi ra ngoài, kết quả thì sao?

"Nó mới vừa đi xong. Nếu không thì để mẹ gọi điện thoại bảo nó trở về nha?" Mẹ Tề vội vàng nói.

Rút cuộc thì Bùi Thanh Phi cũng đã không còn là vẻ mặt lãnh đạm như vài ngày trước đó nữa. Cô cười xua xua tay: "Không cần đâu ạ. Hôm khác con lại đến."

Lời của bà nội, Bùi Thanh Phi đã nghe lọt vào tâm. Thấy thời gian phải đi nhập học ngày một tới gần, cô đã không còn quá nhiều thời gian để mà giận dỗi. Bây giờ cô chỉ muốn làm theo lời bà nội đã nói với mình: nghiêm túc tìm ra đáp án ở Tề Tranh.

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng về điểm ấy, Bùi Thanh Phi lập tức ngồi chuyến bay sớm nhất trở về Lăng Giang, nhưng rồi vẫn là cùng Tề Tranh bỏ lỡ. Một mình cô lẻ loi, trơ trọi ngồi ở trong nhà. Vợ chồng nhà họ Bùi lại không biết hôm nay con gái sẽ trở về, nên cũng không biết là bọn họ đang đi tới nơi nào.

Một mình ngồi ở trong phòng thì có chút vắng vẻ, Bùi Thanh Phi mở ra valy hành lý, đem quần áo của mình từng cái từng cái một lấy ra đặt lên giá. Trong quá trình sửa sang lại, cô nhìn thấy tờ giấy thông báo trúng tuyển được gửi đến từ trường đại học Hãn Văn.

Hãn Văn sao?

Bùi Thanh Phi sờ lên mấy chữ được thiếp vàng kia mà như có điều suy nghĩ.

"Hai người các bà đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra vậy a? Sau kỳ thi Đại học hai bà đều đang trong thời gian êm đẹp, vui vẻ, tiêu sái như vậy như thế nào lại cãi nhau?" Giang Sở cùng Tề Tranh cùng ngồi đối mặt qua một cái bàn, cậu dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu mà dò xét Tề Tranh.

Mới ngay tuần trước đây thôi, Tề Tranh thần thần bí bí gửi tin nhắn cho mình, bảo mình kiếm cớ đem Bùi Thanh Phi ước đi ra, nhưng khi đó Giang Sở vẫn còn ở bên ngoài du lịch nha.

Chứ sao nữa! Sau kỳ thi Đại học mà lại không đi ra ngoài một chút, nhìn cái thế giới rộng lớn xung quanh mình thì thật sự là uổng phí cái tuổi thanh xuân này rồi mà.

Ở bên ngoài nói chuyện bất tiện, vậy nên Giang Sở không hỏi nguyên nhân do đâu. Cậu chỉ là đáp ứng Tề Tranh, nói chờ cậu trở về Lăng Giang rồi thì sẽ nhất định làm theo. Kết quả lại là, cậu thì đã trở về, nhưng sự việc lại không như ý muốn. Tề Tranh nói với cậu là Bùi Thanh Phi đã đi rồi, trở về quê nhà. Khi nói trong điện thoại người kia khóc không ra nước mắt, nghe mà thương tâm gần chết, cứ như là người này ruột gan đứt từng khúc vậy. Với Giang Sở mà nói, điều này tương đương lời thông báo đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn, mau đưa người ta ước đi ra để cậu bát quái một chút, nhìn mà chê cười... Không phải, an ủi một chút a.

Cho tới bây giờ Tề Tranh cũng không có coi Giang Sở như người ngoài, từ đầu chí cuối thẳng thắn đem chuyện kia nói ra một lần.

"Cái gì???" Giọng của Giang Sở cao đến thiếu chút nữa đem mái nhà của nhà ăn này xốc lên: "Bà đã sửa lại nguyện vọng của người ta? Bà đổi nó thành cái gì vậy hả? Đừng nói với tôi là bà đã... đem người ta từ đại học Hãn Văn sửa thành đại học Xây dựng Tây Bắc a."

Mặt của Tề Tranh đen lại, đây là cái gì cùng cái gì vậy a.

"Căn bản là cậu ấy không có đăng ký Hãn Văn." Tề Tranh bất đắc dĩ nói.

"Làm sao có thể như vậy được!" Giang Sở không tin. Tất cả học sinh khối 12, toàn trường Thượng Thanh, gà vịt ngỗng cún trong vòng trăm dặm này đều biết mong muốn trong lòng Bùi Thanh Phi chính là đại học Hãn Văn. Vì chuyện này mà đã có không biết bao nhiêu người dồn hết sức lực cho việc ôn tập, chính là để được cùng nữ thần đi Hãn Văn mong nối lại tiền duyên nha.

"Sự thật lại đúng là như vậy. Cậu ấy không đăng ký vào Hãn Văn, mà là đăng ký vào Thanh Bắc." Tề Tranh giải thích.

Lập tức Giang Sở không còn lời nào để nói. Cậu sửng sốt mất một lúc thật lâu, hai mắt trừng trừng nhìn Tề Tranh: "Là Thanh Bắc sao?"

Tề Tranh gật gật đầu: "Ông cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ a."

Giang Sở không nói một lời nào, nhưng trong lòng cậu lại có một giọng nói đang trả lời: lựa chọn của Bùi Thanh Phi, đúng là ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.

"Ông nói xem tui nên làm thế nào thì mới có thể làm cho cậu ấy tha thứ tui được đây?" Tề Tranh chống cằm, mặt mày ủ rũ.

Giang Sở lắc đầu: "Không có cách nào cả. Trừ phi chính bản thân bà ấy tự nghĩ thông suốt."

Nói đi rồi nói lại, Giang Sở nói: "Bà tự tin điểm của Bùi Thanh Phi có thể thi đậu vào Hãn Văn như vậy, nhưng lỡ như chỉ vì bà ấy làm bài không tốt nên mới lấy lui làm tiến..."

Tề Tranh lắc đầu: "Đối với cậu ấy, về điểm này thì tui vẫn phải có niềm tin tưởng. Chỉ là tui thật sự vẫn có chút ít ngoài ý muốn."

"Vậy bà..."

"Tui không hy vọng cậu ấy buông tha cho Hãn Văn, buông tha cho cái đã từng là lý tưởng, bỏ qua chuyện của cả đời người. Cho dù về sau cậu ấy sẽ còn có thật nhiều cơ hội, thông qua đủ loại con đường để đi tới nơi đó, nhưng thời gian lại không phải là như vậy, mà đời người cũng không giống như vậy." Nói xong những lời này, Tề Tranh thấy có chút buồn cười, nhưng rồi lại rầu rĩ, chán nản: "Coi như tình huống ông vừa nói trở thành sự thật đi nữa, cậu ấy thi rớt, vậy thì tui sẽ thôi học cùng cậu ấy học lại một năm nữa, như vậy là được chứ gì."

Giang Sở nhìn cái người trước mắt này. Chẳng qua cách đây chỉ mới là hai năm ngắn ngủn mà thôi, lúc ấy vì Bùi Thanh Phi chọn học văn, nên Tề Tranh mới lôi kéo người ta ở ngay trước cổng trường Thượng Thanh mà cãi nhau một trận. Thế nhưng việc này lại không làm thay đổi được quyết định của Bùi Thanh Phi. Đến hôm nay, khi mà Bùi Thanh Phi hoàn toàn buông tha cho lựa chọn của mình, thì Tề Tranh lại cương quyết không chấp nhận. Vì vậy mà cô ấy đã tự ý sửa lại nguyện vọng của người ta, thay người ta làm ra lựa chọn. Xin hỏi, rốt cuộc làm như vậy là tiến bộ hay là lui bước đây? Thật là nói không rõ được a, thật sự là không thể nói rõ ra được!

"Kỳ thật, nếu để cho Thanh Phi đến thành phố B cũng không phải là rất tốt. Tam Kiếm Khách chúng ta mà cùng hội sư ở kinh đô, hai người các bà ở Thanh Bắc, tui ở Hàng không - vũ trụ. Đến lúc đó hai trường chúng ta chỉ cách nhau có một con đường, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu chỉ cần một cú điện thoại là có thể đi ra cùng nhau họp gặp. Cũng giống như hiện tại vậy." Sau một phen mặc sức tưởng tượng đã khiến cho đôi mắt của Giang Sở ánh lên sáng rực. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cái lắc đầu của Tề Tranh, cơn bồng bột của Giang Sở cũng dần dần xẹp xuống.

Tự ti a, mặc cảm a.

Giang Sở cảm thấy nếu đem so sánh với Tề Tranh, cậu đã lộ ra một chút ích kỷ.

Hai người các cô ấy mới là những người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nếu nói ai mới là người không nỡ bỏ Bùi Thanh Phi nhất, đương nhiên người đó chính là Tề Tranh rồi. Vậy nhưng Tề Tranh lại tình nguyện buông tay, để cho Bùi Thanh Phi đi thực hiện giá trị của mình. Còn cậu thì sao? Cậu lại chỉ nghĩ tới chuyện mọi người được tụ cùng một chỗ, mỗi ngày đều vui vẻ. Còn hoài bão của Bùi Thanh Phi ư? Vừa mới ban nãy những thứ này đúng thật là không có xuất hiện ở trong đầu của mình.

Hai người đều cùng trầm mặc.

Nhìn nhau.

"Ôi!"

"Ôi!"

Ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã muộn mất rồi!

"Bộp!" Bỗng nhiên Tề Tranh dùng cả hai tay vỗ mạnh lên mặt bàn một cái. Hành động này của cô làm cho Giang Sở sợ hết hồn.

Giang Sở lom lom nhìn theo người này đứng dậy, đi đến khu vực dành cho tiếp tân rồi nói với người phục vụ gì đó, sau đó nhân viên phục vụ xoay người cầm hai chai rượu đưa cho cô, Tề Tranh mang theo hai chai rượu trở về chỗ ngồi. Tất cả những động tác này đều được người này làm liền một mạch.

"Bà... bà đây là muốn làm cái gì vậy hả?" Giang Sở chỉ chỉ hai chai rượu đang đặt trước mặt.

Tề Tranh thở dài một tiếng: "Chỉ có nhất túy giải thiên sầu mà thôi. Trong tui bị nghẹn đến phát sợ, hiện tại chỉ muốn được uống vài chén."

Giang Sở nhìn động tác mở nắp chai của Tề Tranh có điểm thuần thục, dứt khoát nên vỗ trán một cái: "Được thôi. Liều mình bồi quân tử, hôm nay không say không về."

Giang Sở đã từng được uống rượu, bia. Rượu trắng, rượu đỏ, rượu tây đều từng uống qua.

Đương nhiên, không phải công khai, mà chỉ là lén lút thử qua sau lưng cha cậu.

Tề Tranh mở ra nắp chai, Giang Sở đưa một tay tiếp nhận, sau đó rót đầy vào trong hai ly.

Đang giữa ban ngày mà uống rượu, quả thật là không thể làm được đến tứ lục* nha. Nhưng chẳng mấy khi Tề Tranh lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, Giang Sở thật sự không muốn làm cho người này bị mất hứng.

* Tứ lục: Tứ Lục là sao Văn xương, khi đắc vận chủ về thi cử đỗ đạt, văn chương lừng lẫy, khoa bảng đứng đầu... Nhưng trong trường hợp này (chắc là) để chỉ người say rượu (Bo cũng chỉ biết đến vậy, xin được chỉ giáo thêm)

Một chén rượu vào trong bụng.

Tề Tranh lã chã chực khóc!

Giang Sở còn chưa kịp nếm ra mùi vị của chén rượu này là gì, vậy mà Tề Tranh bên kia đã bắt đầu phát tán tâm tình rồi hay sao?

Lại thêm một ly nữa, Tề Tranh hơi ngửa đầu trực tiếp uống cạn.

Giang Sở nâng ly rượu lên đang muốn hào sảng cụng ly nâng đỡ tinh thần người này một phen thì lại nghe thấy phịch một tiếng, làm cho cậu sợ đến giật cả mình. Một tay của cậu run lên, làm cho cả ly rượu đổ thẳng lên người mình.

Lại nữa rồi?

Tề Tranh lại cứ như vậy nữa rồi?

Giang Sở nhìn Tề Tranh ngã sấp trên mặt bàn, cả người đều ngốc tại đó mà không biết phải làm sao. Cậu tiến đến đẩy thử một cái. Không có động tĩnh! Cậu lại dùng sức đẩy một lần nữa. Tốt quá, có động tĩnh rồi! Tề Tranh rầm rì cọ quậy cái đầu, sau đó lại úp sấp trở lại.

Mẹ kiếp!!!

Thật đúng là một đống tửu lượng cặn bã a! Chỉ mới hai ly mà tên gia hỏa này đã bỏ cuộc rồi! Vậy mà còn học người ta cái gì mà nhất túy giải thiên sầu!

Được rồi, khoan hãy nói chuyện này! Cái người trước mắt này lại thế nữa rồi! Cái gì mà ưu sầu hả? Ưu sầu kia đều là của người khác, đều là của Giang Sở này đấy!!!

Giang Sở nhìn ra bên ngoài đang là giữa ban ngày ban mặt, lại nhìn sang những ánh mắt đang dò xét chung quanh, trong lòng có chút căm phẫn mà chọc chọc cái đầu của Tề Tranh.

"Bà đúng là thật giỏi à nha." Giang Sở tức giận nói.

Mặc dù Tề Tranh chỉ là một cô gái gầy gò, không có nặng là bao. Nhưng dù là như vậy thì việc phải nâng một người không còn ý thức đi về nhà, cũng không phải dễ dàng gì.

Bao khó khăn, phiền phức đã xảy ra trên đường thôi lại càng không nên nhắc lại. Chỉ biết là, phí hết sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Giang Sở mới đem được người này về đến chung cư Phú Hoa.

Cậu quyết định gọi taxi để đưa Tề Tranh trở về, còn xe đạp của hai người bọn họ, tất nhiên là bị cậu tạm thời gửi lại cho chủ quán, hôm khác lại lấy.

Cái lúc dìu Tề Tranh xuống xe rồi tính tiền ấy, người lái xe nhìn cậu chằm chằm, ông cẩn thận hỏi hai người là quan hệ như thế nào. Giang Sở đúng là hết cách rồi, đành nói bừa Tề Tranh là em họ của mình, vừa mới bị thất tình, vì quá thương tâm, không để ý mà uống rượu say, đây là cậu đưa người ta trở về.

Thật sự là hết cách rồi! Giang Sở cũng đâu có muốn nói dối. Nhưng nếu như cậu không cho người lái xe này một câu giải thích hợp lý, chỉ sợ là ngay sau khi cậu vừa xoay người đi người ta liền đánh 110 báo cảnh sát, nói cậu bắt cóc thiếu nữ vị thành niên đang mất ý thức.

Giang Sở thật sự là cực kỳ vui mừng. Chung cư Phú Hoa là cái nơi được xây dựng đã tương đối lâu, ấy vậy mà lại khá là hiện đại khi có thang máy thay cho đi bộ. Sau khi lên lầu, Giang Sở nhấn chuông cửa. Trong lòng của cậu đã tính toán cả rồi, nếu như ba mẹ Tề Tranh có ở nhà, cậu sẽ tự mình giải thích thật cẩn thận, nhưng nếu chỉ có mỗi một Tề Hồng ở nhà mà nói, vậy thì cậu chỉ cần quẳng cô chị của cậu ta lại rồi tiêu sái xoay người mà đi.

Đáng tiếc là, nghìn tính vạn tính Giang Sở lại không ngờ được rằng, trong nhà họ Tề vậy mà không có một ai.

Giang Sở nhảy dựng. Không tin có tà, nên cậu lại gõ gõ cửa một lần nữa.

Làm cái quỷ gì vậy a. Bây giờ là dịp cuối tuần vậy mà trong nhà lại không có một ai là sao?

"Mở cửa a! Có ai hay không vậy a? Hãy đem gia hỏa này mang đi a! Cầu xin có vị Thần Tiên nào đó hãy thu nhận yêu nghiệt này với a! ~~~ "

Giang Sở làm ra động tĩnh lớn như vậy, từ trong cầu thang cho đến cả tầng lầu đều ngập tràn tiếng kêu thảm thiết này của cậu. Trước cánh cửa nhà họ Tề, cậu không gọi được người ra mở cửa, ngược lại là cánh cửa nhà họ Bùi ở bên cạnh nhà họ Tề lại thong thả mở ra.

Một thân hình quen thuộc xuất hiện ở ngay trước cửa ra vào: "Vào đi!"

Giang Sở gặp cô mà không khỏi sững sờ: "Thanh Phi, bà, bà đã về rồi?"

Bùi Thanh Phi gật gật đầu, ánh mắt tự nhiên rơi vào trên người Tề Tranh. Lúc này Tề Tranh tựa như một con búp bê làm bằng vải, bị Giang Sở không chút nào cẩn thận nửa lôi nửa dìu kéo đi, chỉ thiếu chút nữa là bị trượt rơi xuống nền nhà.

Tóc mai của người này rơi tán loạn ra ngoài, rủ xuống ở trên trán. Bùi Thanh Phi nhìn thấy gương mặt của người này đỏ rực lên, còn đôi mắt hạnh vốn lúc nào cũng sáng long lanh giờ đây nhắm híp lại, không biết là đang ngủ hay tỉnh.

Bùi Thanh Phi cau mày. Giang Sở cảm thấy dường như người này sẽ bạo phát ngay lập tức.

Thôi xong! Thôi xong!Mình chỉ muốn giúp đỡ hai người này thôi mà, nhưng sao sự việc lại còn bị làm cho khó khăn thêm. Vốn là Tề Tranh vẫn chưa dỗ dành được người ta, thế nhưng bây giờ lại còn làm cho người ta đã giận lại càng thêm giận!