Câu Hồn Cuồng Gia

Chương 2



Kinh đô Đường triều , Định Bắc vương phủ

Gió xuân ấm áp , ánh mặt trời chiếu rọi lêncửa nhuộm lên căn phòng một hương sắc ấm áp , không khí càng thêm vẻbiếng nhác .

Nam tử cúi đầu đang ngồi trên một cái ghế lớn, trước mặt bàn lớn dùng loại gỗ thượng đẳng chế thành đang đặtmột quyển sổ để mở , bên cạnh thì chất đốngvài xập vở giống vậy ,phía sau hắn là vài cái tỉ cũng được chế từ một loại gỗ , bên trênxắp xếp đủ loại sách .

Đột nhiên , nam tử vốn đang chuyên tâm như cóđiều suy nghĩ ngẩng đầu lên , tao nhã hạ bút trong tay xuống , đôi màykiếm hơi hơi chau lại , đôi mắt lạnh băng như chờ đợi điều gì nhìn rangoài cửa sổ , một lát sau, hắn mới thu hồi tầm mắt ,tiếp tụcchuyên tâm vào sổ sách.

Chốc lát , trên cửa truyền đến một tiếng vangnhỏ , cánh cửa được một bàn tay trắng noãn nhỏ bé đẩy ra , một nữtử xinh đẹp động lòng người tiêu sái tiến vào , trên tay bưng mộtchén canh sứ trắng . Thân mình đẫy đà thướt tha đến gần bàn , từtrên người nàng tản ra một hương thơm nồng đậm tươi đẹp , còn đôi mắtthì lay động nhiệt tình nhìn thẳng vào thân ảnh cao lớn ngồi sau bànkia , ánh mắt thoát ra vẻ si mê .

Định Bắc vương gia Cận Minh Lôi vốn là chủ nhâncủa cửa hàng “Minh Ký” lớn nhất kinh thành , nhiều năm trước từng vìngười khác khiêu khích có ý định phá hư danh dự cửa hàng , chọc đếnhắn lúc đấy tuổi trẻ lực thịnh thân mang tuyệt kỹ “Bôn lôi chưởng” ,một chưởng đánh gục kẻ cầm đầu xâm nhận phủ , cho nên nhất chiếnthành dành * (đánh một trận nổi danh) ,trong ngoài kinh thành không ai không biết , không ai không hay .

Lúc ấy sau khi tiên hoàng chưa băng hà nghe nóivậy , hạ chỉ lệnh cho Cận Minh Lôi vào cung dạy học cho thái tử cũngchính là đương kim thánh thượng bây giờ .

Cận Minh Lôi mặc dù không vui nhưng cũng chỉ cóthể bất đắc dĩ miễn cưỡng vào cung , không ngờ sau vài năm , khi hắnđếm từng ngày trở về thì trái lại còn giành được tình cảm giữathái tử và hắn .

Hoàng thượng băng hà , sau khi thái tử đăng cơ ,cực lực muốn lôi kéo Cận Minh Lôi vào triều làm quan , cuối cùngdước sự kiên quyết từ chối của Cận Minh Lôi , đương kim thánh thượngđành phải buông tha, nhưng vẫn tứ phong hắn làm Định Bắc vương gia ,phụ thân của hắn Cận Chính Minh thì phong làm Định quốc công , bàytỏ sự coi trọng và quan tâm của hắn , mặt khác còn ban thưởng chohắn hai thị thiếp , khiến cho người ngoài yêu thích và ngưỡng mộkhông thôi .

Bản thân Cận Minh Lôi cũng đã khá , sớm nổitiếng ở kinh thành, hắn không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc , thân thểcường tráng tăng thêm vài phần khí phách , môi đôi con ngươi đen câu hồnnhiếp phách bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ , hơn nữa phú khả địch quốc * (giàu có tột cùng) cùng danh hiệu Định Bắc vương gia, lại càngkhiến các nhà mong chờ gả con gái cho , chỉ tiếc cho tới này hắncũng không có ý định hôn nhân đại sự , về phần Đỗ Như Mai vào thưphòng lúc này , cũng chỉ là nhờ đương kim thánh thượng ban tặng ,mới có may mắn trở thành một trong thị thiếp của hắn .

“Như Mai , ta nhớ là đã bảo thư phòng không phảinơi ngươi có thể tới !”

Tiếng nói hơi giận vang lên , khiến Đỗ Như Maiđứng trước bàn thoáng ngẩn người .

Cận Minh Lôi ngẩng đầu , nhìn không ra cảm xúctrong con ngươi đen đang liếc nàng.

Đỗ Như Mai sửng sốt , lập tức buông tay cầmchén canh sứ trắng , lay động cái mông hấp dẫn đầy đặn , vòng quabàn đọc , dừng lại bên cạnh người Cận Minh Lôi , cánh tay bạch ngọcdưới tấm vải mỏng càn rỡ chuyển động trên cổ hắn , phủ thân thểmềm mại tinh tế đặc biệt đem mảng ngực trắng nõn trình hiện trướcmặt hắn .

“Vương gia , người vài ngày không đến phòng NhưMai , thiếp thân sợ công việc ở cửa hàng hại người mệt muốn chếtrồi , cho nên đặc biệt chuẩn bị một chén thuốc bổ tới thăm ngườimột chút thôi!” Giọng Đỗ Như Mai nũng nịu làm nũng , ngực đẫy đãcũng không ngừng cọ xát hắn .

Con ngươi lạnh băng của Cận Minh Lôi hiện lên mộttia sáng , một tay hắn kéo đùi nàng đến , để nàng dạng chân ra ,khuôn mặt tuấn đật tới gần khuôn mặt xinh đẹp của nàng , ánh mắt tànịnh nhìn nàng . “Quan tâm ta sao ?”

“Thiếp thân đương nhiên quan tâm Vương gia.” Nàngbật hơi như lan hờn dỗi nói .

“Đừng lo , cho dù ta có mệt đi nữa , vẫn cóthể thỏa mãn được ngươi.” Hắn cười tà cắn lên cái miệng nhỏ hồngcủa nàng , hay tay đã đặt lên bộ ngực đầy đặn , cách cái yếm dùngsức xoa bóp , suồng sã chơi đùa .

“A… vương gia …” Nàng thở gẫn khẽ rên lên , đôitay bạch ngọc tham tiến vào trong vạt áo của hắn , trêu chọc đồingực cứng như sắt của hắn .

Thân thể nữ nhân quyến rũ vặn vẹo daođộng , khiêu khích vật ở dưới bụng Cận Minh Lôi nóng lên , hắn thô lỗxé cái yếm lụa mỏng trên người nàng xuống , khiến thân thể nànghoàn toàn xích khỏa , lộ ra nụ hoa đỏ tươi đã đứng thẳng .

Hắn hơi cúi đầu thô lỗ cắn lên nụ hoa nở rộ ,không chút thương xót cắn , đại chường thì vươn vào trong quần nửathân dưới nàng , dùng lực một chút xé quần lót mỏng như cánh ve ,ngón giữa trực tiếp sáp nhập vào thủy huyệt , xoay tròn .

“A…” Sắc mặt nầng đỏ hồng , vặn vẹo nửa thândưới nghênh hợp theo , cả người tản ra vẻ phong tình dâm đãng .

“Chấc chấc , ngươi quả thực là ẩm ướt khôngthể tưởng nổi , thích ta làm như vậy với ngươi sao ?” Hắn thô bỉ trêuđùa , ánh mắt lạnh lùng cùng ngón tay hình thành động tác dâm tà ,đáng tiếc Đỗ Như Mai đã sớm hãm vào bể dục , không hề hay biết .

“Thích … thích … A … Dùng sức chút … vương gia…”Đỗ Như Mai điên cuồng đong đưa cái mông hùa theo ngón tay đang tàn sátbừa bãi ở trong cơ thể nàng .

“Ngươi thật đúng là hiểu được làm thế nào đểcâu dẫn nam nhân , đủ dâm đãng!” Cận Minh Lôi lộ ra nụ cười châm biếm ,ngón tay không ngừng qua lại trừu sáp chơi đùa với hoa huyệt đang chảydâm thủy đầm đìa .

Tiếp đó một tay kia hắn cởi quần mình xuống ,phóng ra vật đã trong trạng thái cương đại , ngón tay rút khỏi cơ thểnàng , mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể trơn ướt của nàng , nhanh chóngdũng mãnh một lần lại một lần xỏ xuyên qua nàng , động tác trong lúcđó không có chút nào ôn nhu , chỉ đơn giản là phát tiết thú tính .

“A…” Nàng ngẩng đầu ngửa ra sau , miệng duyêndáng kêu lên , mông phối hợp vặn vẹo , hai tay ôm lấy cổ hắn , dâmlãng đem chính bộ ngực đầy đặn của mình đến bên miệng hắn .

Cận Minh Lôi cũng không khách khí thuận thế cắnlên nụ hoa đỏ sẫm , nửa thân dưới không ngừng nghỉ đâm mạnh , nhiềulần đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của nàng.

Đỗ Nhi Mai như si như say thừa nhận mỗi lần thôbạo đâm mạnh của hắn , trong lòng đắc ý vạn phần , tự tin cho rằngbản thân so với thị thiếp Lê Thiên Thiên cũng được hoàng thượng bantặng kia thì khiến cho hắn quyến luyến hơn , chỉ cần hắn liên tục mêluyến thân thể nầng , nàng tin rằng rất nhanh có thể đạt được mụctiêu trong lòng luôn ham muốn .

***

Sau khi phát tiết xong , Cận Minh Lôi đẩy Đỗ NhưMai toàn thân mềm yếu , quần áo không chỉnh tề ra .

“Quay về Hồng Vân các đi , sau này không cho phépngươi tùy tiện vào thư phòng , lần này ta sẽ không truy cứu” Cận MinhLôi đứng lên , chỉnh lại quần áo , lạnh lẽo mở miệng.

“Nhưng mà Vương gia …” Đỗ Như Mai ỏn ẻn khángnghị , hơi dẩu môi đỏ.

“Ngươi vượt quá khuôn phép rồi ! Như Mai” Khuônmặt tuấn tú của Cận Minh Lôi hiện lên vẻ tàn khốc , lời nói thốt ratừ miệng như băng lạnh .

Đỗ Như Mai rùng mình , vội vàng nói : ‘Thật xinlỗi , Vương gia , thiếp thân biết sai rồi , người đừng tức giận , tatrở về ngay” Nàng vội vàng mặc lại quần áo , bước nhanh khỏi thưphòng .

Một lúc sau , cửa phòng lại được mở ra , mộtnam tử cao lớn đi vào , vừa mới ngồi xuống Cận Minh Lôi lập tứcngẩng đầu , con ngươi đen lộ cảm xúc lo âu hiếm thấy nhìn người đến .

“Kỳ , kết quả ngự y chuẩn đoán như thế nào ?”

“Đại ca , ngự y nói không tra ra nương mắc bệnhgì , hơn nữa đối với việc ba bốn tháng nay nương suy yếu dần dầnkhông thể đi được cũng cảm thấy khó tin.” Người đến là đệ đệ củaCận Minh Lôi – Cận Minh Kỳ , hắn thở dài một tiếng , khó kìm được loâu , khuôn mặt tuấn tú có bảy phần tương tự Cận Minh Lôi , nhưng lạithiếu đi vẻ lạnh lùng của Cận Minh Lôi , còn lại thân hình của hắncũng cao lớn giống như vậy .

“Ngay cả ngự y cũng không tra được ?” Cận MinhLôi trầm tư nhăn đầu lông mày , nói nhỏ .

Tô Vân Nhi vốn là mẫu thân của hai huynh đệ CậnMinh Lôi và Cận Minh Kỳ , khoảng bốn tháng trước thân thể bắt đầu suyyếu , tứ chi đau nhức , như gặp phải trọng bệnh , cho đến ngày hôm nay, thể lực liên tục bị hao mòn khiến bà gần như không thể đi lại , cảngày chỉ nằm trên giường , mà tình hình như thế này của Tô Vân Nhinếu so với hơn bốn tháng trước , quả thực là khác biệt một trờimột vực , không khỏi khiến người khác hoài nghi .

Cân Minh Lôi tìm kiếm danh y trong ngoài kinhthành đến chẩn bệnh cho mẫu thân , đáng tiếc những thầy thuốc từngđến đều không tìm ra nguyên nhân phát bệnh , vì thế hắn ngoài việc ralệnh cho khắp các chi nhánh “Minh Ký” trong cả nước tìm kiếm cácthầy thuốc nổi danh ra còn đích thân vào Hoàng thành cầu kiến Thánh thượng, cho phép mời ngự y trong cung đến khám bệnh , không ngờ vẫn tìmkhông ra nguyên nhân .

“Đại ca , vậyhiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cận Minh Kỳ hỏi , vìlo lắng đầy bụng mà đâm ra phát bực “Đệ thực sự không hiểu ,nương không trúng độc cũng không phải bệnh gì nặng , vì sao thân thểlại trở nên như vậy ?”

“Kỳ , an tâm chút , chớ vội nóng lòng , ta đãra lệnh xuống các chi nhánh cửa hàng “Minh Ký” khắp cả nước bắt đầutìm kiếm thầy thuốc cao minh , một khi tìm được lập tức hộ tống đếnkinh thành chẩn bệnh cho nương.” Cận Minh Lôi trầm giọng nói .

“Vậy vài ngày nay tứ đại tổng quản bên cạnhhuynh đều không thấy bóng dáng , cũng là vì chuyện này ?” Cận MinhKỳ nhướn mày hỏi .

“Ừm!” Cận Minh Lôi vuốt cằm .

“Được rồi ! Xem ra sốt ruột cũng vô dụng , đànhphải chờ thôi!” Cận Minh Kỳ bất đắc dĩ thở dài , đột nhiên hắn nhìnthấy chén canh sứ trắng trên bàn , tiện tay bưng lên mở nắp ra . “Oa !Tổ yếu nha !” Hắn lập tức kiến mở miệng thật to uống một ngụm “Ừm… ừm… ăn thật ngon” Hắn tấm tắc khen ngợi .

Cận Minh Lôi buồn cười nhìn hắn một cái , cầmlấy bút , mở sổ sách ra “Đệ cứ từ từ uống đi”

Cận Minh Kỳ thẳng thắn đem chén canh sứ trắngbưng đến một bên ghế ngồi xuống , từ từ hưởng thụ , đợi đến khiuống xong mới mãn nguyện ngẩng đầu .

“Đại ca , cái này sẽ không phải là thuốc bổmà tiểu thiếp Đỗ Như Mai trước khi đệ tiến vào thấy đi!” Cận Minh Kỳtrêu chọc nhìn đại ca . Trong lòng hắn rất rõ ràng , đại ca là miễncưỡng nhận hai vị thị thiếp mà hoàng thượng thưởng cho hắn , cònngày thường đại ca đối với các nàng cũng chỉ là dục niệm pháttiết, chưa từng có ý đặc biệt quan tâm tới người nào , chứ đừng nóithời có tình ý riêng gì với ai trong các nàng , theo tình hình này ,đại ca cuối cùng cũng sẽ thành người cô độc mất .

“Uống canh của đệ đi , quan tâm ai đưa tới làmgì !” Cận Minh Lôi trừng mắt lườm hắn một cái .

“Nói thật ra , đại ca , hai thị thiếp hoàngthượng ban thưởng của huynh , bộ dạng thiên kiều bá mị , lại tàinghệ hơn người , chẳng lẽ huynh không trúng ý một ai ? Tuyệt khôngmuốn một trong ai phù chính* (thời xưa từ thiếp lênlàm vợ) hả ?” Cận Minh Kỳ hỏi , không che dấu lònghiếu kỳ của mình .

Cận Minh Lôi nghe vậy dừng động tác phê duyệtsổ sách , hỏi ngược lại : “Vậy đệ chừng nào thì mới chịu đem mộttrong số mấy thị thiếp đang ở Duyệt Vân Các kia phù chính?”

Cận Minh Kỳ cười gượng hai tiếng “Đại ca , đệchỉ thay cha mẹ quan tâm một chút tới chung thân đại sự của huynh thôi, làm sao huynh lại hỏi ngược ta được chứ?”

“Đệ cũng không muốn một trong số những thịthiếp thành vợ , vậy đệ cho rằng ý nghĩ của ta là như thế nào ?”

Cận Minh Kỳ hơi trợn mắt “ Ách , nhưng mà LêThiên Thiên và Đỗ Như Mai là hoàng thượng ban cho huynh , huynh khác ta ,ta nghĩ thánh thượng cũng hi vọng huynh có thể chọn một làm vợ mớiđúng.”

“Bớt quan tâm vào việc không liên qua tới mình đi, điều này không thể nào , hoàng thượng đang tính kế với ta , cũngphải xem ta có chịu mắc mưu hắn hay không !” Ngữ khí của Cận Minh Lôichuyển lạnh . Người khác có lẽ không rõ , nhưng trong lòng hắn chínhlà vô cùng hiểu rõ , đương kim thánh thượng vẫn không chịu buông tha hivọng kéo hắn vào triều làm quan , ban thưởng cho hắn hai thịthiếp , đơn giản là muốnnhờ vào lời mềm giọng mỏng của mỹ nhân để cảm hóa ý chí của hắn, đáng tiếc hắn sớm nhìn thấy , mà hai thị thiếp kia cũng không khơigợi nửa điểm tình cảm nào trong lòng hắn , cho nên lúc này thánhthượng có tính toán gì cũng xem như thất bại rồi.

“Hả?” Đại ca huynh…” Cận Minh Kỳ nghe không hiểuẩn ý trong lời hắn nói .

“Đệ đã rỗi rãi đi đi quản chuyện của ta , xemra là ta giao cho đệ xử lý không đủ nhiều việc rồi!” Cận Minh Lôi nóisang chuyện khác .

“Nào có !” Cận Minh Kỳ kêu một tiếng . “Đệ chỉlà bớt thì giờ đến nói cho huynh biết tình hình của nương , huynh đừngkhi ta đang nhàn hạ , việc xét duyệt sổ sách huynh giao cho đệ đệ cònchưa làm xong đâu !”

“Vậy đệ tính ở chỗ này hỏi cái này cái nọvới ta làm gì ?” Cận Minh Lôi không giận mà uy mắt nhìn thẳng hắn .

“Chỉ là tiện thì hỏi thôi!” Cận Minh Kỳ lẩmbẩm nói “Được rồi ! Đệ quay về thư phòng của đệ”

“Chờ một chút!” Cận Minh Lôi gọi Cận Minh Kỳđang định rời khỏi thư phòng “Hiện tai ai chăm sóc nương ?”

“Còn ai nữa ! không phải là người cha yêu vợ nhưmạng của chúng ta thì cũng là Y Quân .” Cận Minh Kỳ tức giận trảlời , “Còn có gì muốn hỏi không ?”

“Không còn nữa , chờ huynh chỉnh đốn mấy chuyệnnày xong , sẽ qua Tinh Vân Cư thăm nương.” Nói xong Cận Minh Lôi khoát tay, tằm mắt lại đặt vào sổ sách .

“Ừ!” Cận Minh Kỳ thỏa mái đáp một tiếng , đangđịnh bước ra cửa , đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó quay người lại. “Đại ca , không bằng chứng tra dán bố cáo ở trong thành , chiêu mộ danhy , có lẽ có thể sẽ nhanh chóng tìm ra vấn đề của nương .”

“Không được!” Cận Minh Lôi một lời bác bỏ “Dánmột cái bố cáo , đệ có biết sẽ có bao nhiêu kẻ lừa gạt đến cửakhông ? Đến lúc đó không chỉ không tìm được danh y , ngược lại sẽcàng tạo lên một trận hỗn loạn !” Hắn liếc mắt một cái , không vuinói .

“Có thể thử xem thôi!” Cận Minh Kỳ không phụcnói .

“Không được ! Đi làm chuyện của đệ, bớt mấychủ ý linh tinh đi.”

“Đại ca…”

“Ta nói không được!” Cận Minh Lôi nói như đinhđóng cột.

***

Trời ạ! Đau chết người rồi!

Nghiêm Tử Dung chưa mở mắt ra đã cảm thấy vaitrái truyền đến một trận đau nhức như thiêu đốt , cơn đau này lan tràntừng đợt khắp toàn thân nàng , nàng muốn lớn tiếng hét chói tai ,nhưng trong nhất thời lại không phát ra chút thanh âm nào .

Khiết Nhi đáng chết ngàn đao kia , sao không nóicho nàng biết khi đi vào Đường triều sẽ đau như vậy , thật sự là conmẹ nó ! nghiêm Từ Dung tức giận thầm mắng .

Tức giận lại đau nhức , cuối cùng cũng khiếnnàng sau khi đấu tranh liền rống ra một tiếng , mà theo tiếng thétchói tai , rốt cục nàng cũng mở mắt.

Chưa rõ thân ở chỗ nào , nàng đã bị một màuđen ở trước ngực hù sợ .

Oa ! Đây là tình huống gì ? Hình như có ai muốngây bất lợi với nàng !

Nàng không cần nghĩ ngợi gì giơ chân lên , hướngvề chỗ háng của đối phương đánh tới.

“A—“

Nương theo tiếng kêu khóc thảm thiếp , sức nặngtrên người chợt nhẹ đi , Nghiêm Tử Dung bất chấp đau nhức trên người ,lập tức từ tư thế nằm nhảy dựng lên .

Nàng định thần nhìn , chỉ thấy một nam tử đangdùng hai tay ôm nửa thân dưới , lăn lộn gào thét thống khổ trên mặtđất , còn phía sau hắn thì có hai nam tử ngơ ngẩn đứng không biếtphải làm sao , thấy trang phục của bọn họ đều giống như những trangphục của người hầu hay gia đinh của kẻ có tiền nàng thấy trên phimtruyền hình .

Nàng khinh thường xuy một tiếng , đột nhiên cảmthấy trước ngực có chút mát mát , cúi đầu nhìn xuống , phát hiệnquần áo trước ngực mở rộng , trên da thịt tuyết trắng còn có chútsắc hồng . Nàng không phải đồ đần , lập tức hiểu được vừa khi nãybản thân đột ngột tỉnh lại gặp phải tình cảnh gì !

Hai mắt của nàng phun ra lửa , vừa lôi kéo quầnáo trước ngực , vừa mắng lớn lên trên trời . “Khiết Nhi đáng chếtmột vạn lần , người vì cái gì không cảnh cáo ta trước , hại ta bịngười khác ăn hết đậu hủ , chết tiệt …”

Chờ đến khi nàng mắng thiếu chút thở gấp thìkhóe mắt nhìn đến nam tử vốn đang khóc trên mặt đất đã đứng lên ,nàng lập tức khôi phục , ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn nam tử đốidiện , đối với việc bản thân lại bị một gã tướng mạo xấu xí chiếmtiện nghi cảm giác vô cùng nhục nhã và tức giận , hoàn toàn khôngbiết trên vai trái có một vết đao , đang chảy máu rất nhiều !

“Con tiện nhân này , bổn thiếu gia muốn ngươi làđã coi trọng ngươi rồi , ngươi dám không biết điều đá ta , hôm nay tanhất định phải làm cho ngươi muốn sống không được , muốn chết cũngchẳng xong!” Nam tử một tay che hạ thể , một bên chửi ầm lên . “Chếttiệt ! hai người các ngươi còn không mau bắt ả lại!”Hắn gọi hai giađinh phía sau.

“Thiếu gia…” Hai tên ga đinh có chút chần chờnhìn hắn

“Nhìn cái gì ? Các ngươi mau bắt ả lại , đèhai tay chân của ả , chờ sau khi ta dùng xong ả sẽ đem ả thưởng chocác ngươi , ta đã không muốn thu ả làm tiểu thiếp nữa , một con tiệnnhân chết tiệt!” Nam tử gào lên nói .

Hai gia đinh nhìn thấy Nghiêm Tử Dung mỹ mạotuyệt thế , nhịn không được nổi sắc tâm , muốn một lần nếm thử tiênvị , vì thế lập tức tiến lên muốn bắt lấy nàng .

Nghiêm Tử Dung khi nghe nam tử kêu gào thì đã sôigan , hai mắt lóe lên sát ý , chờ đến khi hai tên gia đinh đến gần thìnàng lập tức nhấc chân định bụng gạt ngã hai tên lâu la , nhưng lảođảo một cái , thiếu chút nữa bị vạt vát chấm đất mà vấp ngã .

Thân thể nàng quay cuồng một cái , đứng vữnglại , trong lòng rủa thầm , đây là váy dài cổ đại gì chứ , hạinàng thiếu chút nữa thì ngã .

Nàng nhấc váy dài lên cài vào đai lưng bên hông, lập tức công kích , một cái đá xoay liền đem hai gã đang ngây ngườinhìn cặp chân trắng nõn lộ ra bởi làn váy nhấc cao đá ngã trên mặtđất , kêu lên thảm thiết .

Sau đó nàng tiến đến gần “thiếu gia” kia , chỉthấy trên mặt hắn lộ ra vẻ e ngại .

“Ngươi … Ngươi đừng lại đây…’ Hắn ăn nói mơ hồ ,nội tâm thật sự không thể hiểu nổi , nữ tử mới dễ dàng gật ngã haitên gia đinh của hắn , tại sao có thể là cùng một người vừa rồi bịhắn khảm một đao mà thiếu chút nữa mất mạng .

Nghiêm Tử Dung giễu cợt một tiếng , một cáichân lập tức đánh đến khuôn mặt nam tử , chỉ nghe tiếng khung xương gãycùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến .

Nàng tức khí khó tiêu tiếp tục ra mấy đònnghiêm trọng trên mặt hắn , không khoan nhượng một cước đánh gãy xươngtay hắn , sau đó lại đối với hai tên lâu la ngã ra đất kia làm y nhưvậy , cuối cùng vì mệt mà ngừng tay , cũng mới cảm thấy được đauđớn trên vai trái .

“Các ngươi còn ở đây làmngứa mắt ta , còn không mau cút , muốn ta một cước đánh gãy cái taykhác sao ?” Nàng không vui nhìn ba nam tử nằm rên rỉ trên đất , ngữkhí tàn khốc quẳng xuống .

Mãi đến khi ba nam tử cố gắng đi xa , Nghiêm TửDung mới bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên mặt đất .

***

Nghiêm Tử Dung tìm kiếm trong bụi cỏ , tronglòng thầm mắng , nếu không tìm được , không phải nàng sẽ đổ máu màchết sao !

“Chết tiệt Khiết Nhi rốt cuộc là đem đồ vậtném đi đâu rồi … A ! tìm được rồi”Nàng lẩm bẩm suy nghĩ , cuối cùng cũng tìm đọc đồ vật trong bụirậm .

Nàng yên lòng ngồi dưới đất , mở ra bao da dêlấy ra thứ gì đó . Một loạt ngân châm xuất hiện trước mắt , nàngthỏa mãn cầm lấy ngân châm hướng đến huyệt đạo đâm mấy châm , nhìnthấy máu dần ngừng chảy mới thở phào một hơi , chuẩn bị nghỉ ngơimột chút rồi đi tìm dược thảo để đắp vết thương .

Đây chính là một trong điều kiện bồi thường màNghiêm Tử Dung và Khiết Nhi đã bàn trước khi đi tới Đường triều .

May mà Khiết Nhi ngu ngốc đúng là ngu ngốc ,cũng không hỏng việc , nếu không nàng xem ra không phải gặp họa lớnsao , không chỉ thiếu chút nữa bị người khác vũ nhục , thân còn chịutrọng thương .

Đột nhiên , tai Nghiêm Tử Dung nghe được mộttiếng rên rỉ quỷ dị , sau đó từ phía bụi cỏ phía trước truyền đếnmột hồi tiếng sốt soạt.

Nàng không kìm được tò mò bò dậy , vòng quabụi cỏ , lập tức nhìn thấy một nam tử tuổi còn trẻ , ách … Coi nhưlà đứa trẻ đi ! Hắn đang giãy dụa muốn đứng lên , tiếng rên rỉ chínhlà từ hắn phát ra .

“Này ! Ngươi sao vậy ?” Nàng giữ một khoảngcách hỏi tên nhóc này .

Tên nhóc từ trên mặt đất ngẩng đầu , nhãn thầnđen trắng rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc , “Tỷ , tỷ không sao chứ?” Sauđó hắn nhìn đến vết thương trên vai trái nàng , trong đôi mắt lập tứcbị lo âu chiếm hết . ‘Tỷ , tỷ bị thương !” Hắn kêu nhỏ .

“Tỷ?” Nghiêm Tử Dung lẩm bẩm lặp lại , độtnhiên nghĩ đến lời Khiết Nhi từng nói qua . “Ngươi là đệ đệ … của ta?” Nàng hỏi .

Một tay tên nhóc ôm lấy cái gáy , đứng lên từmặt đất , “Tỷ , tỷ làm sao vậy ? Ta là Thiếu Vân mà!”

Trời ạ ! Nghiêm Tử Dung ngẩng đầu nhìn tên nhóc, nó thực là gầy , nhưng cũng rất cao . Xin người ! Nàng thấp bé nhưvậy sao ? Hay là cổ nhân đều cao như vậy ? Tốt xấu gì ở thế kỷ 20nàng cũng cao một mét bảy , chẳng lẽ khi đi vào Đường triều độtnhiên nàng lại bị co lại sao ?

“Tỷ ! Tỷ làm sao vậy ?” Cốc Thiếu Vân gọi lớntỷ tỷ tựa hồ như đã đi vào cõi thân tiên của nó .

“Ách ! Ngươi nói cái gì ?” Nghiêm Tử Dung giậtmình hoàn hồn.

“Đệ là hỏi tỷ , vừa rồi mấy cái tên đăng đồtử bắt nạt tỷ đâu ? Tỷ không bị hắn thế nào chứ ? Còn nữa trên vaitỷ vì sao cắm châm ? Còn nữa …” Hắn không kìm được lo lắng hỏi , lạibị nàng đột nhiên gầm lên giận dữ mà hù sợ . Trời ạ ! Đây là tỷtỷ luôn luôn ôn nhu của hắn sao ? Hơn nữa tỷ vừa gầm lên gì vậy ? Âmđiệu cũng thật quái .

Nghiêm Tử Dung bật quát ra “STOP” sau đó mới nhớbản thân đã không còn ở thế kỷ 20 , hi vọng nó nghe không rõ mới tốt.

“Tỷ?”

“Cái tên xấu xa kia đã bị ta đánh chạy rồi ,ngân châm trên vai ta là để cầm máu , đã hiểu chưa!” Nàng nhìn vẻ mặtkinh ngạc nghi ngờ của hắn , vội vàng nói bổ sung : “ Trước tiên đừnghỏi ta , ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi nghe , bây giờ ngươi giúp tatìm dược thảo trước”

“Dược thảo ?” Cố Thiếu Vân lẩm cẩm tự nói đitheo sau Nghiêm Tử Dung đã đi nhanh trước , trong lòng có cảm giác quáidị khóc nói . Người này ngoại trừ ngoại hình giống tỷ tỷ hắn ra ,ngôn hành cử chỉ tuyệt không giống , sẽ không phải là bị mấy kẻ xấuvừa rồi dọa sợ đến choáng luôn chứ ?

“Này ! Ngươi nhanh lên được không ?” Nghiêm Tử Dungquay đầu lại kêu Cốc Thiếu Vân rớt lại phía sau . “Ta cho ngươi biết tanghiệt thảo trường ta muốn tìm trong như thế nào , ngươi chỉ cần thấy…” Nàng vừa đi vừa giải thích .

***

Thời điểm Nghiêm Tử Dung giải thích cùng vớinỗ lực tiêu hóa của Cố Thiếu Vân lại qua một tháng , không để ý tớisự khó hiểu của Cốc Thiếu Vân , kiên trì tiếp tục sự dụng họ “Cố”mà không tiếp tục dùng tên “Thiếu Đình” mà đổi thành Cốc Tử Dung ,vết thương trên thân thể sau khi điều dưỡng cũng khỏi hẳn . Nhưng trongnội tâm nàng vẫn hoài nghi , chẳng lẽ nữ tử cổ đại chỉ vì một vếtthương nhỏ như vậy mà suy yếu đến hương tiêu ngọc vẫn ? Là hiểu biếtcủa nàng có nhầm lẫn sao , hay là bản thân thô hãn , không có chútnào thấy mình nên có bản năng của nữ tử yếu đuối ?

Nhưng nàng lại phát giác ra một sự thực , thìra nguyên bản cục thịt Cốc Thiệu Đình này thật sự rất nhỏ , đạikhái còn chưa đủ một mét sáu , dáng người tiêu chuẩn cho nữ tửphương nam , so với thân thể cao lớn của mình ở thế kỷ 20 , quả thựclà nản ; sau đó nàng lại từ miệng Cốc Thiếu Vân biết được , Cốc giaquả nhiên là từ phương nam di dời đến tận đây , làm như vậy là đểcầu thầy .

Thì ra nàng bất luận là ở thế kỷ 20 hay làcổ đại , mẫu thân đều triền miên trên giường bệnh nhiều năm, ở thếkỷ 20 nàng không biết mẫu thân như thế nào , nhưng ở cổ đại này mẫuthân đã chết vì bệnh từ hai năm trước , hai cả hai tình huống đềugiống nhau , khiến nàng không khỏi hoài nghi đây là vận mệnh an bài ,khó có thể ngờ việc này nửa điểm cũng không phải do người làm . May mà ở cổđại nàng còn có thêm một đệ đệ để yêu thương .

Cốc Thiếu Vân khi còn nhỏ từng bị bệnh nặng ,lúc ấy ăn lầm phải dược thảo lỗi , mặc dù không đến mức chết nhưnglại làm khí huyết hắn khó thông , thể lực suy kiệt , bởi vậy dángngười mặc dù cao lớn , nhưng vẫn gầy như cái que , tay trói gà khôngchặt , dưới tình hình hắn lực bất tòng tâm như vậy Cốc gia chỉ cóthể do Cốc Thiếu Đình cố gắng làm đồ thêu , sau đó để Cốc Thiếu Vânmang vào trong thành bán , làm kế sinh nhai .

Cửa son rượu thịt thối , đường cóxương chết cóng . Cốc Tử Dung nhớ rõtừng đọc qua ở đâu đó hai câu nói này , chẳng qua hiện tại cuối cùngcũng có thể hiểu được hàm ý châm chọc của hai câu này.

Từ trong miệng Cốc Thiếu Vân , nàng biết hiệntại đúng là thời thịnh của Đại Đường , là “Trinh Quán chi trị”* nổidanh trong lịch sử , nhưng khác biệt giàu nghèo vẫn lớn như cũ Xem rabất kể là thời đại nào , vô luận là chế độ quân chủ hay dân chủhiện tượng này cũng không giảm xuống phần nào .

* ( Trinh Quán : niênhiệu vua Đường Thái Tông , Lý Thế Dân , 627 – 649 . Suốt 23năm thời Trinh Quán, xã hội trật tự, kinh tế ổn định, khôi phục thịnh thế, vănvật phát triển, sử gọi đó là "Trinh Quán chi trị" (Sựthịnh trị thời Trinh Quán)

Sau khi biết được những điều này , Cốc Tử Dungquyết tâm cải thiện tình trạng nghèo khó trước mắt của Cốc gia ,bởi vì nàng tuy rằng có gương mặt của Cốc Thiếu Đình nhưng hoàntoàn không rành việc may vá , vì thế nàng sử dụng những gì mìnhhiểu biết , dùng kỹ thuật châm cứu học được ở thế kỷ 20 giúp CốcThiếu Vân đả thông huyết mạch toàn thân trước , sau đó dạy thuật điềudưỡng thân thể ; mặt khác đi tìm kiếm thảo dược quý hiếm ở nhà gỗphía sau núi , để Cốc Thiếu Vân mang tới bán cho các cửa hiệu thuốcbắc trong thành , có ngân lượng cải thiện cuộc sống .

Chờ sau khi cuộc sống hai người thêm chút cảithiện , Cốc Tử Dung phát hiện những kỹ năng mình học được ở thế kỷ20 ở cổ đại hoàn toàn không cần sử dụng đến , nàng từng muốn pháthuy kỹ năng trên thương trường của mình , nhưng bất hạnh không có tiềnvốn , vì thế nàng quyết định trước hết phát nghĩ cách có ngânlượng rồi bàn sau , nhưng phải như thế nào mới nhanh có một khoảntiền đây ?

***

“Hành y ?” Cốc Thiếu Vân trợn mắt há hốc mồmnhìn Cố Tử Dung mặc nam trang trước mắt .

“Đúng .” Cốc Tử Dung phát hiện Cố Thiếu Vânnhìn nàng chằm chằm , trong nhất thời còn tưởng rằng mặc nhầm đồ ,cũng thử cúi đầu nhìn lại , sau đó mới giương mắt hỏi , “làm saovậy ? Ta có mặc lầm chỗ nào sao ?”

Cốc Thiếu Vân mãnh liệt lắc đầu , đột nhiênlại gật đầu , cuối cùng mới hỏi , “không phải tỷ mặc nhầm mà làcho dù tỷ có mặc nam sam , nhìn qua vẫn tuyệt đối không giống namnhân.” Hắn nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh tế khóe léo kia , cho dù cómặc nam trang , chỉ sợ sẽ không có người nào tin .

“Thật sự ?” Cốc Tử Dung lộ ra vẻ mặt thấtvọng . Tại sao có thể như vậy chứ ?

“Thật sự , hơn nữa tỷ lại quá nhỏ xinh.” CốcThiếu Vân tiếp tục hắt thêm một chậu nước lạnh .

“Vậy ta dùng cách liều chết cũng không nhận.”Cốc Tử Dung đề nghị nói .

“Không được , tỷ , không chỉ chừng đấy , còntiếng nói của tỷ tuyệt đối không giống nam nhân.” Cốc Thiếu Vân mãnhliệt lắc đầu . Có ai nghe qua nam nhân có một tiếng nói mềm mại đángyêu như tiếng chuông chưa.

Cốc Tử Dung đột nhiên trừng mắt lớn , cuốicùng tức giận kêu lên , “Cái này cũng không được cái kia cũng khôngđược , chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết ? Cốc Thiếu Đìnhchết tiệt , không có chuyện gì đi sinh ra một giọng nói âm tâm như vậy, chẳng phải muốn tuyệt đường sống của Cốc Tử Dung ta!” Hai tay nàngnắm thành quyền .

“Tỷ!” Cốc Thiếu Vân dở khóc dở cười nhìn nàngđang chửi ầm lên , trong lòng cuối cùng cũng thừa nhận nàng tuyệtđối không phải tỷ tỷ chung sống mười mấy năm , bởi vì tỷ tỷ trướckia của hắn sẽ không làm ra loại hành vi chửi những lời như thế này.

Sau khi Cốc Tử Dung mắng xong , bắt đầu đi qua đilại, mày chau chặt vắt óc suy nghĩ , đột nhiên …

“Có ! Ta có biện pháp , nếuta giả dạng thế nào cũng không giống nam tử , không bằng do ngươi tớigiả dạng thần y , ta thì giả dạng thành người hầu của ngươi , sựtình không phải giải quyết rồi sao !” Nàng búng tay một cái , hai mắtsáng trong nhìn “tân” đệ đệ cao gầy .

“Hả?!” Cốc Thiếu Vân sợ tới mức lui lại liềnhai bước , mãnh liệt lắc tay , “Sao có thể , tỷ , tỷ quên ta mới mườilăm tuổi thôi sao ? Ai mà tin ta là thầy thuốc?” Hắn phản bác , tronglòng cảm thấy “tân” tỷ tỷ này tư tưởng đúng thật là không giốngngười thường , quả thực là ăn nói không sợ người ta chết .

“Vậy đơn giản , đem cách ăn mặc của ngươi giàmột chút không phải là xong sao !” Cốc Tử Dung không thèm để ý phấtphất tay.

“Hả?!” Cốc Thiếu Vân xem ra chỉ có thể khôngcòn lựa chọn nào khác rồi.

***

Định Bắc vương phủ.

Cận Minh Kỳ suy xét vài ngày , quyết định khôngđể ý tới lệnh cấm của Cận Minh Lôi , vì thế ở thư phòng “NghênhNguyệt cư” , bí mật gọi một trong những hộ vệ tùy thân Cận Phong đến.

“Ta muốn ngươi dán bố cáo trong ngoài kinh thành, trưng cầu danh y , có điều chuyện này cần phải gạt đại ca ta trước, chờ sau khi dán bố cáo ra ngoài tạo thành chuyện , ta sẽ báo cáođại ca” Cận Minh Kỳ phân phó .

“Nhưng mà vương giả không phải đã nói , không chophép chúng ta dùng loại cách thức này tìm danh y , sợ tạo nên quấynhiễu sao?” Mặt Cận Phong lộ vẻ khó khăn.

“Ta biết , nhưng ta không thể chơ mắt nhìn nươngsuy yếu từng ngày , lại ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không trađược.” Cận Minh kỳ có chút tức giận khoát tay , đáy mắt hiện lên sựlo âu .

“Nhưng ý của Vương gia là …” Cận Phong muốn giảithích .

“Ta biết lo lắng của đại ca!” Cận Minh Kỳ cắtđứt lời của hắn , “ Huynh ấy không muốn dùng cách này để đưa tớimấy kẻ lừa đảo hoạc ngược lại sẽ làm bị thương đến nương , cho nênthà rằng để các chi nhánh khắp nơi hỏi thăm rồi mới đến , nhưng loạiphương pháp này thật sự quá chậm , ta không muốn nương tiếp tục chịukhổ nữa . Dù sao ngươi nghe theo là được , có việc gì tự ta gánhvác.”

“Vâng , thiếu gia , ta lập tức đi làm.”

“Chờ một chút , một khi bố cáo dán ra , tamuốn thỉnh Hàn đại phu vào phủ ở tạm , để cho y hỏi qua người đếnnhận điều trị , sau khi xác định người này đích xác biết y thuật ,mới cho phép đến Tinh Vân cư khám bệnh cho nương.”

“Vậy phía Vương gia …”

“Ngươi cứ việc đi làm , về phía đại ca để tanói.”