Cầu Đạo

Chương 334: Án mạng



Khi nhóm người Trần Nguyên được Đông Liên phu nhân dẫn tới thì phòng khách lớn của Ngọc Lâm phủ bây gì đứng đầy tu sĩ. Có cả thảy gần một trăm vị, tu vi thấp thấp cũng đạt tới Nguyên Hải cảnh giới( tương đương Nhị phẩm hậu kỳ), một bộ phận không nhỏ thì càng là đạt tới Nguyên Thần cảnh giới.

Trần Nguyên liếc mắt một chút vào đại sảnh. Hắn xem như nhìn ra, những người này, nếu như không phải là nhân vật quan trọng của Ngọc Lâm hồ thì cũng là nhân vật tâm phúc, thời gian dài kề bên Ngọc Lâm đ*o nhân, Đông Liên phu nhân cùng mấy vị nhân vật hạch tâm trong gia tộc này.

Bầu không khí nặng nề một cách quỷ dị.

"Ngọc Lâm tiền bối, các vị đạo hữu, gặp mặt." Trần Nguyên tới, chắp tay chào hỏi với đám người. Nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên theo sau có lễ.

"Các vị tiểu hữu, các ngươi rốt cuộc đã tới." Ngọc Lâm đ*o nhân lên tiếng, thanh âm mang theo mấy phần nặng nề cùng mệt mỏi.

Quá nửa số người có mặt trong đại sảnh, hoặc cùng đám người Trần Nguyên có lễ, hoặc quăng tới cho bọn hắn ánh mắt thân thiện. Thời gian hai tháng rưỡi, chiến đấu với Tà Ma hơn mười trận lớn nhỏ, hết thảy những đóng góp đó để cho tu sĩ của Ngọc Lâm hồ cải thiện cách nhìn tương đối nhiều với nhóm người Trần Nguyên. Nói một cách dễ hiểu, không có gì dễ dàng kéo con người ta lại gần nhau bằng sát cánh trên chiến trường, cùng nhau trải qua chiến đấu.

Trần Nguyên hỏi: "Ngọc Lâm tiền bối cho gọi chúng ta tới, không biết là có chuyện gì?"

Ngọc Lâm đ*o nhân khẽ gật đầu, chỉ vào hai chiếc bàn kê dọc tại chính giữa đại sảnh, trên đó có hai tấm vải trắng, dài phủ lên. Hắn sai người lật hai tấm vải trắng lên, nghiêm nghị hỏi: "Các vị tiểu hữu, thế nhưng là có nhận ra hai người này?"

"AAA...."

Thứ bên dưới tấm vải trắng vừa lộ ra, Dược Linh Nhi liền hét lên sợ hãi. Dù là người trưởng thành như Dược Huyên Huyên, Thanh Uyển cũng phải cau mày, che mặt, biểu cảm biến đổi không ngừng.

Nguyên lai, bên dưới hai tấm vải trắng là xác hai người đàn ông trung niên. Biểu cảm gương mặt bọn hắn dữ tợn, mắt trợn trừng, trắng dã, miệng há lớn, đầy vặn vẹo kinh khủng. Một trong hai người còn chịu vết thương phá hoại, một nửa gương mặt bị phá hủy, máu thịt be bét, một góc xương sọ dập nát. Không chỉ có thế, phần thân bọn hắn còn thê thảm hơn. Trước ngực và bụng bị đánh ra một cái hố lớn, lộ rõ xương cốt, nội tàng bên trong. Tim, phổi, gan, cũng bị đánh nát bét. Cảnh tượng lộ ra khủng bố vô cùng.

Trần Nguyên nhíu mày. Hắn sử dụng thần thức thăm dò cấp độ càng sâu hơn. Khi còn sống, hai người này, một cái có tu vi đạt tới Nhị phẩm hậu kỳ, một cái đạt tới Tam phẩm sơ kỳ cảnh. Phải, là Nhị phẩm hậu kỳ và Tam phẩm sơ kỳ, là hệ thống tu hành thuộc về Ba Ngàn thế giới. Bọn hắn là tu sĩ đến từ Minh Nguyệt giới. Không chỉ có thế, khi bọn hắn bị đánh giết, linh hồn, ý thức cũng bị ma diệt, một cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có.

"Thủ đoạn thật ác liệt." Một bên, Ngọc Huyền Vương cũng nhịn không được hô lên. Rõ ràng, hắn cũng nhìn ra manh mối tương tự như Trần Nguyên.

Ngọc Lâm đ*o nhân hài lòng, sai người che lại hai bộ thi thể kinh khủng. Hắn một lần nữa hỏi lại: "Các vị tiểu hữu thế nhưng có nhận ra hai người này?"

Nhóm người Trần Nguyên trầm ngầm, nhìn nhau trong chốc lát. Mỗi người đều nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Trần Nguyên trả lời: "Ngọc Lâm tiền bối, chúng ta không nhận ra hai người này."

"Không nhận ra sao?" Ngọc Lâm đ*o nhân hơi thất vọng. Hắn lại hỏi: "Hai người này, dường như là đến từ vực ngoại, cùng một giới với các vị tiểu hữu."

"Nếu như dựa vào tình trạng thân thể, đặc điểm tu hành cùng thể chất, có đến chín phần mười khả năng chính là như thế." Trần Nguyên trả lời.

Ngọc Lâm đ*o nhân khẽ gật đầu, giảng giải: "Thi thể hai người này là đội tuần tra của chúng ta phát hiện ra sáng sớm ngày hôm nay tại trong một con hẻm nhọ tại Ngọc Lâm thành...."

Hắn chậm rãi nói. Có thế, bọn người Trần Nguyên mới biết, bởi vì quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm tông, Thái Chu Vương triều cùng Đạo Nguyên tông trở nên gần gũi hơn, Vân giới không còn trở nên bí ẩn nữa. Mỗi ngày đều có vô số tin tức, tình báo về thế giới này bị người ta khai thác ra, bao quát trong đó là bản đồ, phân bố địa lý cùng thế lực chính trị. Theo người ta ngày càng hiểu rõ về thế giới này, càng ngày càng có nhiều tu sĩ lớn gan, mạnh bạo xâm nhập sâu hơn vào Vân giới. Lại có nguyên do là Đạo Nguyên tông bày tỏ thái độ không bài xích tu sĩ vực ngoại, các thế lực phụ thuộc của Đạo Nguyên tông dần đón tiếp không ít tu sĩ vực ngoại ghé qua. Ngọc Lâm hồ cũng nằm trong số đó. Mặc cho khoảng cách xa xôi, thế nhưng, trong mấy tháng này, bọn hắn cũng đón qua mấy lượt khách từ vực ngoại.

Hai vị tu sĩ, mà giờ chỉ còn là hai cái xác không nguyên vẹn, cũng nằm trong số những vị khách đó. Bọn hắn vào Ngọc Lâm thành từ một tuần trước đó, chuyện này, Ngọc Lâm đ*o nhân là biết đến. Bởi vì, tu vi của hai người không thấp, thân phận lại tương dối đặc thù, cho nên, Ngọc Lâm đ*o nhân vẫn luôn âm thầm chú ý động tĩnh của cả hai người. Thế mà, ngày hôm qua, đội mật thám mất dấu bọn họ. Chuyện này cũng gây huyên náo một hồi. Cho đên sáng nay, khi được đội tuần tra tìm ra thì bọn hắn đã là một cái xác lạnh ngắt, vô hồn.

Bởi vì cả hai kẻ này đều đến từ vực ngoại, thân phận không bình thường, cho nên, Ngọc Lâm đ*o nhân nghĩ ngay đến bọn người Trần Nguyên, hi vọng từ bọn hắn tìm ra manh mối có ích.

"Các vị tiểu hữu thật sự không nhận ra lai lịch của hai người này? Trang phục, pháp khí, tráng sức,... không có điều gì gây nên các vị tiểu hữu chú ý?" Ngọc Lâm đ*o nhân một lần nữa trầm giọng hỏi.

Trần Nguyên chậm rãi lắc đầu: "Vãn bối đích thực không nhìn ra."

Hắn đối với các thế lực của Ngọc Hòa châu không hiểu rõ bao nhiêu. Nếu là mấy phương thế lực đỉnh tiêm, vậy xem như còn nhìn ra một hai đặc điểm, đến nỗi thế lực thấp hơn, vậy thì hắn còn chưa có thời gian đi thăm dò. Mà hai người này, từ đặc điểm xem ra, không giống người từ bất cứ thế lực đỉnh tiêm nào.

Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương cũng lần lượt nhẹ lắc đầu, không nhìn ra. Lục Thiên Tuyết trầm ngâm, tựa như có điều suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngọc Lâm đ*o nhân thấy vậy chỉ có thể thở dài.

Trần Nguyên lại hỏi: "Tiền bối có điều tra ra nguyên nhân cái chết?"

"Đã điều tra ra." Lần này, người lên tiếng là Đông Liên phu nhân: "Hai vị tu sĩ này, mỗi người chịu đến ba đòn công kích. Một đòn đánh tan phòng ngự, trực diện phần đầu, khiến cho nạn nhân choáng váng. Đòn thứ hai tấn công vào phần thân, phá vỡ lục phủ ngũ tạng, đánh nát xương cốt, gây nên trọng thương nghiêm trọng. Đòn thứ ba.... hung thủ ra tay quyết liệt, không lưu đường sống, trực tiếp diệt sát thần hồn. Cả ba đòn tấn công diễn ra nhanh, gọn, dứt khoát, liền thành một mạch. Cả hai nạn nhân đều không có sức chống đỡ, chết ngay lập tức."

Dừng tạm, nàng nói tiếp: "Từ dấu hiệu chống đỡ ban đầu, có thể thấy, cả hai người này khi đối mặt hung thủ đều có trạng thái rất tốt. Tại đòn tấn công đầu tiên của kẻ địch, bọn hắn đều vận dụng toàn bộ thực lực chống cự. Đáng tiếc, là không có thành công."

"Cho nên nói, hung thủ có ít nhất là hai người, tu vi của bọn hắn rất mạnh, đủ để áp đảo hai nạn nhân?" Trần Nguyên hỏi thăm.

"Chính la như thế. Một trong số đó, thực lực chí ít đạt tới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, cũng là các vị nói tới Tam phẩm tầng bốn cảnh giới." Đông Liên phu nhân nói khẽ.

Ngọc Huyền Vương lại hỏi: "Đông Liên phu nhân thế nhưng có xác định được địa điểm tranh đấu? Biết địa điểm đấu pháp, hẳn có thể tra ra một hai dấu vết có ích."

Căn cứ hắn đến xem, dựa vào tình trạng thương thế, lại ấn lấy tình tiết dự đoán, hẳn là quá trình tranh đấu phải có thanh thế rất lớn mới là. Tùy tiện một cái Tam phẩm sơ kỳ Đại tu sĩ, hời hợt tung ra một đòn có thể hủy diệt khu vực có bán rộng mấy dặm, linh khí bị dẫn động có thể bị cảm ứng từ ngoài mấy ngàn dặm. Động tĩnh lớn đến như vậy, đừng nói là tu sĩ, dù là đan thường cũng nhìn ra bất ổn.

Nào ngờ, Đông Liên phu nhân nhẹ lắc đầu, phủ nhận: "Không biết."

"Không biết là như thế nào? Chẳng lẽ hung thủ đánh giết hai người này bên ngoài Ngọc Lâm sơn mạch rồi mang xác bọn hắn vứt vào Ngọc Lâm thành?"

"Không phải." Đông Liên phu nhân trả lời: "Hung thủ ra tay, hẳn là ở trong Ngọc Lâm thành, ngay trong ngày hôm qua, sau đó, đem xác ném tại con hẻm vắng. Chỉ là, chúng ta không có phát hiện ra dấu vết mà thôi."

"Làm sao có thể?" Dược Huyên Huyên kinh hô.

Trong thành luôn luôn nhận giám sát cả ngày lẫn đêm, không chỉ là tu sĩ cao giai tùy thời xem chừng mà còn bao quát trận pháp dò xét. Dù là động tĩnh nhỏ nhất, tự như hai cái tiểu tu sĩ đấu pháp gây nên linh khí ba động đều sẽ ngay lập tức phát hiện, chớ nói chi là hai cái Tam phẩm Đại tu sĩ.

"Đó là sự thật." Đông Liên phu nhân một lần nữa khẳng định, ngữ khí chắc nịch.

Nàng giải thích, Ngọc Lâm thành có bày ra cấm chế hạn chế tu sĩ ra vào. Một tu sĩ một đặt chân vào phạm vi lãnh địa Ngọc Lâm thành, hoặc, bọn hắn phải đi qua cổng chính, chịu giám sát của thủ vệ tại cổng thành, hoặc, bọn hắn lén chuồn ra; không phải không thể, nhưng sẽ xúc động trận pháp cảnh báo, chịu đến tu sĩ Ngọc Lâm thành truy kích và hiển nhiên, tất cả mọi người đều rõ ràng. Hai vị tu sĩ nọ từ Minh Nguyệt giới, kể từ khi vào thành đều chịu lấy giám sát, chưa từng có cơ hội thoát ly. Thời gian này, trận pháp bao phủ Ngọc Lâm thành cũng chưa nhận được bất kỳ tín hiệu nào cho thấy có người cố ý xúc phạm.

Nhắc đến đây, vấn đề liền lớn.

Hung thủ có khả năng, tại dưới tầm mắt của Ngọc Lâm đ*o nhân cùng vô số tu sĩ giám sát khác, ra tay giết chết Tam phẩm Đại tu sĩ mà không bị phát giác.

Như vậy, thủ đoạn của hung thủ phải kinh khủng đến nhường nào?

Tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, khi nghĩ đến điều này, đều kinh hoảng, lo sợ cùng bất an.

Dù là Trần Nguyên cũng nhíu mày suy nghĩ, trong lòng có nỗi bất an mơ hồ. Nếu hung thủ thật sự có thủ đoạn như vậy, này nói rõ, đối phương cũng không yếu hơn tại hắn.

So sáng với Trần Nguyên đăm chiêu suy nghĩ, Ngọc Lâm đ*o nhân phải đau đầu hơn nhiều. Hắn bây giờ phải đối mặt với mấy vấn đề nghiêm trọng.

Một là, trên địa bàn của hắn tồn tại một tên sát thủ, có khả năng giết người, thậm chí là đánh giết tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Đây là vấn đề trí mạng. Nó đe dọa trực tiếp đến an nguy và yên bình của Ngọc Lâm hồ. Lấy hắn phỏng chừng thực lực của hung thủ, đối phương chỉ e còn mạnh hơn hắn nhiều lắm. Nếu kẻ này muốn ra tay tàn sát Ngọc Lâm hồ, dù hắn vận dụng mọi thủ đoạn cũng chưa chắc chống đỡ được, càng đừng nói đến người thân bên cạnh hắn. Sự tồn tại của tên hung thủ này, chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén luôn kề kề bên cổ.

Ngọc Lâm đ*o nhân nhìn ra vấn đề này. Đông Liên phu nhân tự nhiên cũng nhìn ra. Toàn bộ người của Ngọc Lâm hồ cũng nhìn ra. Bầu bầu không khí căng thẳng, bất an bao trùm lên toàn bộ Ngọc Lâm hồ.

Một vấn đề khác nghiêm trọng chẳng kém chính là, có tu sĩ vực ngoại chết tại trên lãnh địa của hắn. Thân là một phương thế lực phụ thuộc Đạo Nguyên tông, Đạo Nguyên tông bày tỏ thiện ý với tu sĩ vực ngoại, vậy đây cũng là ý kiến nhất chí đối ngoại chung của bọn hắn. Thế mà bây giờ có tu sĩ vực ngoại bị giết trên lãnh địa của hắn, này chẳng phải trực tiếp ảnh hưởng đến danh dự, uy tín của Ngọc Lâm hồ. Thậm chí, nếu như thân phận hai tên tu sĩ này bất phàm, vậy thì Đạo Nguyên tông cũng sẽ nhận ảnh hưởng. Tới lúc đó, Đạo Nguyên tông có hay không trách phạt xuống Ngọc Lâm hồ, thậm chí lấy bọn hắn ra khai đao càng là vấn đề khó nói.

Càng đáng chết hơn là, nếu như tên hung thủ kia có năng lực không một tiếng động giết đi hai tên tu sĩ trong Ngọc Lâm thành, thì hắn tự nhiên có năng lực mang theo hai cái xác không hồn ra khỏi Ngọc Lâm sơn mạch, phi tang chừng cứ không để người biết. Thế mà, hung thủ lại vẫn cứ đem hai cái xác ném vào xó xỉnh dưới Ngọc Lâm thành. Đây chẳng phải là cố tình để cho toàn bộ Ngọc Lâm hồ biết chuyện hay sao? Đó là sự khiêu khích trắng trợn, cũng là một lời thách thức và một lời tuyên chiến với Ngọc Lâm đ*o nhân và Ngọc Lâm hồ.

Ngọc Lâm đ*o nhân rất bất đắc dĩ. Sau đó, hắn lại đặt mấy câu hỏi nữa với nhóm người Trần Nguyên, mục đích để xác nhận vị trí, hành động của bọn họ trong thời gian hai tu sĩ vực ngoại tử vong. Không phải là Ngọc Lâm đ*o nhân cho rằng, hai người này có thể chết bởi nhóm người Trần Nguyên, hắn chỉ không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào mà thôi. Đáng tiếc, hắn đã chú định là một chuyến trắng tay.

Từ trên nhóm người Trần Nguyên không thu được thông tin hữu ích, Ngọc Lâm đ*o nhân kế tiếp hỏi thăm nhóm người vài thông tin cơ bản, không quá sâu, về Minh Nguyệt giới rồi trả bọn họ trở về.