Cầu Đạo

Chương 277: Thiên Quỷ Thượng nhân



Trên bầu trời Thiết Mộc sơn cốc, ở độ cao chừng ba ngàn trượng so với mặt đất, một vòng xoáy xuyên thấu qua không gian đột nhiên hiện ra. Mà nguồn gốc của cỗ khí thế kinh khủng, trấn áp hết thảy mọi người ở đây cũng là từ bên trong vòng xoáy không gian ấy tản mát ra.

Tất cả mọi người tĩnh lặng, không nói một lời. Hết thảy ánh mắt, sự tập trung đều đổ dồn vào vòng xoáy không gian vẫn đang chậm rãi xoay tròn như một cái xoáy nước vô hình giữa không trung. Không đến ba hơi thở, một bóng người bước ra từ trong vòng xoáy. Kẻ này là một nam tử, vẻ ngoài tương đối già nua, lớp da mặt nhăn nheo có màu nâu xám, nổi bật với nhiều vết sẹo, những lỗ rỗ, xấu xí như một cái vỏ cây khô, mục nát trước sức mạnh của năm tháng. Thân thể của hắn gầy gò, chiều cao hơi thấp được bọc kín lại trong một tấm áo khoác nâu, cũ rách tả tơi như một miếng rẻ nát mà người ta sẵn sàng vứt đi bất cứ lý nào. Dưới ông tay áo thùng thình là một đôi bàn tay khô queo, gầy gò với những ngón tay cứng ngắc, bé tý và dài như que củi bị phơi khô. Một tay, hắn cầm một cây quyền trượng bằng gỗ, cao bằng đầu người, to như cổ tay, hình thù kỳ quái, trên đầu thân gỗ còn cuộn lại thành một thứ hình kỳ quái, lớn cỡ quả bóng, hình thái tựa như một cái đầu lâu. Tay còn lại của hắn cầm khối quả cầu giống như làm từ thủy tinh, trong suốt, rỗng ruột, to như quả bưởi. Choán đầy không gian nội bộ của quả cầu thủy tinh ấy là một thứ khói xanh tím, không ngừng cuốn lên, di chuyện, dường như lúc nào cũng có một làn khói không ngừng thúc đẩy chúng. Nhưng nếu người ta nhìn kỹ hơn sẽ thấy, thứ giống như làn khói xanh tím ấy lại được cấu tạo từ hàng trăm ngàn, hàng triệu, thậm chí là càng nhiều hơn những vật thể nhỏ bé, giống như bóng người, lại giống như linh hồn hư ảnh, không ngừng gào thét trong ddien cuồng, không ngừng di chuyển, không ngừng bị tra tấn bởi nỗi thống khổ cùng cực.

Một cách khách quan mà nói, ấn tượng bề ngoài của kẻ này, đối với bất kỳ người nào nhìn thấy lấn đầu, thật giống như một con quỷ đội lốt da người chứ không phải tu sĩ.

Phản ứng đầy tiên trước sự xuất hiện của người này, không ai khác ngoài Liễu Yên. Cả thân thể nàng run lên trong sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt, ngón tay run lẩy bẩy, mồi hôi khắp người đổ ra. Bờ môi của nàng mấp máy hồi lâu mới khó khăn lắm mới nói được vài tiếng không hoàn chỉnh: “Thi… Thiê… Thiên.... Quỷ… Quỷ… Thượng…. nhân.”

Nguyên lai kẻ vừa mới xuất hiện là cấp trên trực tiếp của Liễu Yên trước đây không lâu, Thiên Quỷ Thượng nhân. Sáu người nữ tử váy trắng xinh đẹp như tiên nữ nghe đến cái tên này, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, trong con ngươi lóe lên vẻ nghiêm nghị nhưng chưa từng có bất kỳ chiến ý nào. Đừng nói là Tam phẩm, cho dù là vị đại sư tỷ xinh đẹp kia, tu vi đạt tới Tứ phẩm tầng một đỉnh phong, đối mặt với khí tức mênh mông như một đại dương của đối phương cũng phải kiêng dè không thôi. Chênh lệch là quá lớn. Tất nhiên, cả sáu người cũng chỉ là biểu lộ sự nghiêm nghị chứ không phải là hoảng sợ. Chủ thương của bọn hắn không phải là không có chuẩn bị ở phía sau. Hết thảy đều đã có an bài.

Không giống như sáu người trước biểu lộ nghiêm nghị, bốn người Phục Ma tông khi thấy phù triệu hoán thành công thì vui mừng quá đỗi. Cả bốn kẻ nàyi với Thiển Quỷ Thượng nhân tiến lên một bước, cung kính cúi đầu hành lễ: “Chúng thuộc hạ xin ra mắt Thiên Quỷ tiền bối.”

Kể cả là tên nam tử tu vi Tứ phẩm tầng một đỉnh kia cũng bày ra tư thái rất thấp, gần như lấy lễ của vãn bối đối phương kĩnh cẩn chào hỏi. Mặc dù cả hai đều là Tứ phẩm Thượng nhân, thế nhưng, tu vi hắn chỉ là Tứ phẩm tầng một mà đối phương đã là Tứ phẩm tầng năm. Ở thế giới này, chỉ là cùng một Đại cảnh giới, nhưng tu vi chỉ chênh lệch mấy tầng, khác biệt về sức mạnh sao mà to lớn. Tầng một và tầng năm, cách biệt bốn tầng cảnh giới, đó là tương đương với hơn hai trăm lần về thực lực. Khác biệt bực này, đối phương chỉ cần ấn một đầu ngón tay đã đầy đủ giết hắn mấy lần. Tại Phục Ma tông, nơi vốn là mạnh được yếu thua, là chỗ mà luật rừng, thứ luật nguyên thủy nhất được phát huy đến cực hạn thì chênh lệch sức mạnh lớn đến như thế đã đầy đủ để hắn kính sợ Thiên Quỷ Thượng nhân.

Thiên Quỷ Thượng nhân chỉ hơi liếc mắt qua đám người trong giây lát, khẽ gật đầu lại không nói gì thêm. Khi ánh mắt của hắn đảo qua sáu người nam nữ trẻ tuổi đối phương thì biểu cảm lộ ra kinh diễm bởi tư chất tu luyện của bọn những người này, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp, thanh lãnh đứng đầu. Tuy nhiên, tư chất là tư chất, thực lực là thực lực, muốn chuyển hóa tư chất thành thực lực cần có thời gian dài tu luyện. Đối với hắn, dù nữ tử trước mắt có là tuyệt thế thiên tài đi chăng nữa, nhưng thực lực không đủ thì vẫn không thể làm hắn kiêng kỵ. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng tại Liễu Yên. Hắn nói, âm thanh vô cảm: “Liễu Yên, thật không nghĩ ra, lần này chúng ta gặp lại lại là hoàn cảnh như thế này.”

“Thiên Quỷ Thượng nhân, ta cũng không nghĩ đến sự tình sẽ lại như vậy.” Liễu Yên biểu tình có chút phức tạp, lại có chút nhẹ nhõm.

“Xem ra là ngươi đã làm ra quyết định.” Thiên Quỷ Thượng nhân lạnh nhạt nói, âm thanh của hắn vẫn là lạnh lùng vô tình như vậy.

Điều kiện quản chế và đối đãi đệ tử của Phục Ma tông vốn là vô cùng hà khắc, có thể sử dụng cụm từ bóc lột nô lệ để hình dung. Nơi này làm gì có tình nghĩa, cũng chẳng có nhân quyền, mọi người đối đãi lần nhau, ngoại trừ một số trường hợp đặc thù như thân nhân của nhân vật có máu mặt, thì hết thảy chỉ là muốn cắn nuốt lẫn nhau để làm lợi cho bản thân. Bởi vậy, Phục Ma tông hàng năm có không ít đệ tự tầng dưới chót làm loạn, phản bội tông môn. Hầu hết những kẻ này sẽ có kết cục cực kỳ thê thảm. Thiên Quỷ Thượng nhân nhìn nhiều đã thành thói quen. Hắn cũng không lấy làm lạ. Chỉ là, điều khác biệt duy nhất lần này là kẻ làm phản lại chính là thuộc hạ dưới trướng của hắn.

Dừng lại một lúc lâu, Thiên Quỷ Thượng nhân mới nói tiếp: “Đã ngươi từng một hồi là thuộc hạ của ta. Vậy để ta đến kết thúc sinh mệnh của ngươi tại đây đi. Hồn phách của ngươi cũng an tâm mà bị luyện chế thành nô lệ Quỷ Hồn bên trong Thiên Quỷ Châu của ta đi thôi.”

Nói tới lúc này, ánh mắt của Thiên Quỷ Thượng nhân bỗng nhiên trở nên lăng lệ, biểu cảm gương mặt của hắn cũng biến thành dữ tợn. Hắn đổ ngột hướng về phía bảy người Liễu Yên vung ra một chưởng..Bàn tay gầy gò như củi khô của hắn nhẹ nhàng vỗ vào hư không. Vậy mà, hư không chấn động. Vô biên vô tận linh lực xuất hiện, ngưng tụ thành một bàn tay màu đen xám, khổng lồ, kích thước to đến ba ngàn dặm, từng đường vân hiện rõ nét trên mặt ngoài của bàn tay ấy, vô số phù văn lít nha lít nhít xuất hiện, phủ kín bề mặt của nó.

Thật mạnh. Một ý nghĩ đồng thời xuất hiện tại trong đầu của tất cả những người có mặt tại đây. So với sức mạnh bạo phát trong vụ nổ mà hại vị Tứ phẩm tầng một Thượng nhân khi nãy đánh ra, chỉ một chưởng này của Thiên Quỷ Thượng nhân đã mạnh mẽ hơn mười lăm, hai mươi lần. Đến nỗi, trong mắt những Tam phẩm Đại tu sĩ, một đòn công kích này đánh xuống đã có thể coi như trời sập, không gì có thể ngăn cản.

Mấy vị sư đệ, sư muội của nữ tử xinh đẹp váy trắng trong lòng rung lên.. Một người không nhịn được, vội vàng quát lớn: “Trần công tử, ngươi không ra tay, muốn chờ đến khi nào?”

“Hử?” Tất cả mọi người sửng sốt. Còn có một kẻ khác tiềm phục tại Thiết Mộc sơn cốc này?

Khi mà tất cả còn đang chìm trong nghi hoặc, một hư ảnh nắm đấm ngưng tụ từ cỗ linh lực khổng lồ, cuốn theo hết thảy sức mạnh trong thiên địa, đột ngột xuất hiện tại trên bầu trời Thiết Một sơn cốc. Nắm đấm khổng lồ nhắm thẳng đến bàn tay quỷ kia, mạnh mẽ nện vào nó. Không khí nổ tung như hứng chịu một ngọn núi thuốc nổ khổng lồ cùng một chỗ bạo phát. Không giạn sụp đổ trước sức mạnh tuyệt đối, tạo thành những vết rách đen ngòm, kéo dài cả nghìn dặm, rộng mấy chục dặm, lan tràn trên nền trời. Một nháy mắt, lực hút chân không đột ngột sinh ra tạo nên những trận gió khủng khiếp, quét ngang hết thảy, thổi bạt mọi thứ trong bán kính năm ngàn dặm.

Ngoại trừ Thiên Quỷ Thượng nhân, bảy người Liễu Yên cùng với bốn kẻ đến từ Phục Ma tông bị cỗ dư chấn thổi bay ra mấy ngàn dặm bên ngoài, lăn lộn giữa không trung khó mà bình tĩnh lại được. Chờ cho đến khi cả mười một người ổn định lại thân hình, ánh mắt tập trung nhìn vào nơi chiến trường, tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện ra, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi, thân mang áo bào màu xanh nhạt, vững vàng đạp vào hư không, lơ lửng đứng đối mặt với Thiên Quỷ Thượng nhân.

“Là… Trần… công tử?” Liễu Yên sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra lai lịch của người thanh niên đằng xa. Mà một khi nhìn ra, nội tâm của nàng không khỏi hoảng hốt, cái trán toát ra mồ hôi lạnh. Mười mấy ngày trước đó, nàng là kẻ trực diện cảm thụ cỗ sức mạnh tưởng như vô biên vô tận của đối phương hoàn toàn áp chế lên thân thể. Chỉ một lần đó đã để lại trong nàng sự kinh sợ và nỗi ám ảnh kinh khủng không thể xóa nhòa.

“Đây chính là vị Trần công tử kia mà chủ thượng nói tới hay sao?” Một vị nam tử trẻ tuổi đứng gần Liễu Yên kinh hãi lên tiếng.

“Mạnh ngoại hạng?” Một người khác đáp tiếng

“Hắn thật đúng như chủ tượng nói, chỉ có Tứ phẩm tầng một tu vi thôi sao?” Vị sư muội duy nhất của nữ tử váy trắng hướng về đại sư tỷ của nàng nói ra nghi hoặc. Tại trong mắt các nàng, cả hai công kích vừa rồi đã vượt xa năng lực của Đại sư tỷ. Sư tỷ của các nàng mạnh như thế nào, các nàng rõ ràng hơn ai hết. Bởi vậy, các nàng không tin người thanh niên trẻ tuổi kia thật sự chỉ ở cùng cảnh giới với Đại sư tỷ.

Đại sư tỷ ánh mắt khóa chặt vào nam tử bên ngoài mấy ngàn dặm, biểu lộ trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng: “Từ sóng linh lực ba động đến xem, người này thật sự chỉ có tu vi ngang bằng với ta, Tứ phẩm tầng một, không hơn được.”

“Có khi nào là hắn ẩn giấu tu vi không?”

“Không phải là không có khả năng.” Đại sư tỷ trả lời: “Bất quá, khả năng hắn có thể che mắt cả chủ thượng là không lớn.” Nói đến đây, ánh mắt của nàng đảo qua Thiên Quỷ Thượng nhân, kẻ đã bắt đầu tích súc lực lượng đối kháng với thanh niên mới xuất hiện: “Hơn nữa, vừa rồi, kẻ kia ra tay chống lại Thiên Quỷ Thượng nhân, hắn sử dụng tu vi đúng là Tứ phẩm tầng một. Tuyệt đối không cao hơn.”

“Làm… làm sao có thể?” Một đám người kinh sợ ngây ngốc trước câu trả lời ngoài ý muốn của Đại sư tỷ.

Đại sư tỷ lạnh lùng cắt ngang: “Mặc kệ vị Trần công tử này có hay không ẩn giấu tu vi, điều này không quan trọng. Nếu như người này có thể kiềm chế Thiên Quỷ Thượng nhân, như vậy, Liễu sư thúc cũng không cần thiết ra mặt. Đối với chúng ta là một chuyện tốt.”

Đổi lại một bên bốn người của Phục Ma tông, khi ma Tam Quật Quỷ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần thì tên Tứ phẩm tầng một cần đầu bọn hắn lại buông lỏng một hơi. Hắn cũng nhìn ra, tu vi của đối phương chỉ có Tứ phẩm tầng một, không cao hơn hắn.

“Vốn tưởng rằng sẽ lại tới một tên cường địch, không ngờ chỉ là một thằng nhãi con.” Hắn thở dài nói. Mặc dù, kẻ trước mắt xuất hiện cực kỳ xuất chúng, có thể vững vàng chặn lại một chưởng của Thiên Quỷ Thượng nhân.

Thế nhưng, vậy thì sao?

Nghịch thiên hơn nữa thiên phú và tư chất, đối diện với thực lực chân chính vẫn chỉ là sự bất lực cùng tuyệt vọng. Hắn biết, một chưởng vừa rồi, Thiên Quỷ Thượng nhân còn chưa vận dụng đến một phần mười sức mạnh. Hắn không tin, chỉ là một thằng nhãi ranh, tu vi không cao hơn hắn, lại có đầy đủ thực lực chống lại Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân.

Vậy mà, đối lập với tên này, thái độ của Thiên Quỷ Thượng nhân ngay khi nhìn thấy người thanh niên trước mặt thì nghiêm nghị hẳn lên. Nếu như đối phương chỉ đơn giản đánh tan một công kích tương đương với Tứ phẩm tầng ba đỉnh phong, nửa bước Tứ phẩm tầng bốn, hắn cũng chẳng để ý nhiều. Thế nhưng, tu vi của đối phương quá thấp, niên kỷ cũng quá nhỏ. Dạng này tuyệt thế thiên tài, hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua, càng là chưa từng dám tưởng tượng qua.

Cho nên, chỉ sợ là kẻ này có bối cảnh nằm ngoài sự hiểu biết của ta? Thiên Quỷ Thượng nhân trong lòng nhấc lên kinh hãi. Mà tương đương với bối cảnh chính là thủ đoạn.

Tại trong âm thầm, Thiên Quỷ Thượng nhân tích súc lực lượng, sẵn sàng phát động công kích bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hắn ở mặt ngoài chưa hề dám làm ẩu.

Thiên Quỷ Thượng nhân nhìn chằm chằm người nam tử trước mắt, trầm giọng lên tiếng: “Vị đạo hữu này, ngươi vì sao muốn ngăn cản lão phu?”

Hắn cũng không lấy ra cái danh hào Phục Ma tông. Đến thời điểm này, đối phương đoán chừng đã biết. Hơn nữa, hắn cho rằng, tám, chín phần mười, bối cảnh của đối phương phải cứng hơn Phục Ma tông.

Trần Nguyên giờ đây đứng trước mặt Thiên Quỷ Thượng nhân, cẩn thận đánh giá đối phương. Tu vi Tứ phẩm tầng năm đỉnh phong Thượng nhân, chuyên tu hệ u hồn, ngạ quỷ, thực lực của hắn không tính là mạnh trong cùng cảnh giới. Trần Nguyên không e ngại đối phương. Cái khiến hắn càng quan tâm nhiều là làm như thế nào tra ra những kẻ đã từng tra tấn Nguyệt Nhi. Dựa vào công pháp đối phương chủ tu, kẻ này chỉ sợ có nhiều liên quan.

Đối mặt với câu hỏi của đối phương, Trần Nguyên không trực tiếp trả lời mà đáp: “Ta và các ngươi căn bản đứng trên hai đầu của chiến tuyến. Ta không chỉ ngăn cản ngươi, còn muốn trấn áp ngươi.” Phải, hắn không thể vội vàng chém giết. Sự tình của Nguyệt Nhi còn muốn dựa vào đối phương để tiếp tục tìm kiếm chân tướng đâu.

“Hừ. Đạo hữu đã nói như vậy, vậy chúng ta không còn chỗ trống thương lượng.” Thiên Quỷ Thượng nhân lạnh giọng nói.

Hắn chỉ e ngại đối phương bày ra biểu hiện trước mắt mà không phải chân chính sợ hãi kẻ này. Lại nói, ở Phục Ma tông, nếu như buông bỏ nhiệm vụ, như vậy kết cục của hắn chính là thê thảm cực kỳ. Bất kể thế nào, Thiên Quỷ Thượng nhân sẽ không buông bỏ Liễu Yên.

Nghĩ đến đây, thể nội linh lực vốn đã tích lũy trong cơ thể của Thiên Quỷ Thượng nhân đột nhiên tuôn trào, điên cuồng rót vào quả cầu thủy tinh trên tay.

“Vạn Quỷ Già Thiên.”

Theo lời Thiên Quỷ Thượng nhân vừa dứt, vô biên vô tận thứ khí màu đen, xám xịt từ trong quả cầu thủy tinh tuôn trào mà ra. Chỉ trong nháy mắt, thứ khí màu đen ấy đã bao phủ năm ngàn dặm bầu trời, mênh mông như một tòa đại dương theo đúng nghĩa đen, chiếm cứ hết thảy không gian, phủ lên mây trời, đè lên mặt đất, che kín hết thảy ánh trăng. Mà từ giữa đại dương khí đen ấy, có vô số những oan hồn, oán linh, quỷ vật theo đủ mọi hình dáng đáng sợ nhất mà trí tưởng tượng của con người có thể nghĩ ra, số lượng nhiều đến hàng tỷ, hàng nghìn tỷ, hàng triệu tỷ. Tất cả bọn chúng đều hướng thẳng đến Trần Nguyên, chen chúc nhau đè lên hắn mà đến tựa như một đàn sói đối nhào về con mồi vậy.

Trần Nguyên bình tĩnh nhìn đây hết thảy. Trong tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm dài đến bốn thước, phá lệ to lớn, bên trên có những đường vân như những tia sấm sét ngang dọc giữa trời đêm.

Lôi Đình Kiếm.

Thể nội linh lực trong thân thể hắn sôi trào cuồn cuộn. Cỗ năng lượng khổng lồ thông qua Lôi Đình kiếm hóa thành những đường kiếm khí khổng lồ ngang dọc khắp trời đất, xé mở không gian. Lực lượng của lôi đình không ngừng đánh phá hết thảy, chiếm cứ toàn bộ trên trời, dưới đất, hủy diệt hết thảy những gì bên trong phạm vi mấy ngàn dặm nơi mà nó vươn tới.

“Vạn Lôi Đại Hải kiếm.”