Cầu Đạo

Chương 106: Huyền Băng nhất mạch



Băng Ngọc Chân quân nhìn thoáng qua hai vị đệ tử, ánh mắt dừng lại trên người Dương Ly Tình thật lâu, tận sâu bên trong ẩn chứa nhu tình, ôn hòa, còn có một chút áy náy.

Nàng có cả thảy năm tên đệ tử.

Đại đệ tử Lý Nguyên Vũ, năm nay hai trăm năm mươi tuổi, sớm đã tại năm mươi năm trước, rời đi học cung, ở bên ngoài lịch luyện. Người này mặc dù thiên phú không thể so sánh với Nhị đệ tử Linh Thuần Phong, nhưng thắng ở làm việc thành thục, ổn trọng, suy tính kỹ lưỡng trước khi hành động, nàng rất yên tâm ở hắn, mới để hắn ra ngoài một mình lâu như vậy. Cũng tại mười mấy năm trước, trước khi đột phá Lục phẩm, nàng nhận được tin, hắn vừa vặn tấn thăng Tứ phẩm tầng tám.

Nhị đệ tử Linh Thuần Phong, thiên phú xuất chúng, ngộ tính trác tuyệt. Hắn là người thông minh, nhanh nhẹn, trước nay xử lý vấn đề khéo léo. Từ khi nhập môn cho đến bây giờ, ngoại trừ thời gian chấp hành nhiệm vụ học viện, hắn vẫn luôn ở tại Huyền Băng phong, rất ít khi rời đi.

Tam đệ tử Châu Vũ Nhu là người hiếu động, tình cách vui vẻ, Tứ đệ tử Mạc Lâm Quân tính tình cổ quái, thường xuyên có những suy nghĩ ly kỳ, khó hiểu. Cả hai về phẩm hạnh, tố chất phương diện dù không so sánh được với hai vị sư huynh, thế nhưng xét trong cùng thế hệ tu sĩ cũng là người khó có được nuổi bật. Châu Vũ Nhu một trăm năm mươi tuổi, mấy tháng trước liền bế quan, ý đồ xung kích Tứ phẩm tầng bốn, thành tựu Tứ phẩm trung kỳ. Mạc Lâm Quân một trăm hai mươi tuổi, tại ba năm trước, sau khi bước vào Tứ phẩm, trở thành chân chính Thượng nhân liền ra ngoài chấp hành nhiệm vụ học viện, đến nay chưa về.

Mà Ngũ đệ tử chính là Dương Ly Tình, nhỏ tuổi nhất, được cưng chiều nhất và cũng là nàng, Băng Ngọc Chân quân cảm thấy thiếu thốn nhiều nhất. Hơn ba mươi năm chịu đựng thống khổ ma khí dày vò, nỗi khổ ấy, có mấy người có thể hiểu được? Cũng là thế, nàng mất đi hơn ba mươi năm thời gian tu hành quý báu, tu vi cho đến giờ chậm đi một mảng lớn.

May mắn thay, nàng tiểu đồ đệ nhân họa đắc phúc, một thân thương thế chẳng những chữa lành, bản thân thức tỉnh Linh thể, thiên phú đột ngột bước vào hàng ngũ thiên tài, thoát khỏi vận mệnh hương tiêu ngọc vẫn. Nếu không, Băng Ngọc Chân quân nàng thật sự không qua được đạo khảm tâm lý này. Là lý do này mới khiến Băng Ngọc Chân quân không chút do dự đưa tặng Trần Nguyên nhiều bảo vật đến như vậy.

Nên biết, một khỏa Thập Niên đan luyện chế khó khăn vô cùng, dược tài đòi hỏi đều là đỉnh cấp Ngũ phẩm dược liệu, giá trị còn đắt đỏ hơn quá nửa Lục phẩm đan dược. Cho dù là nàng, một cái tân tấn Lục phẩm Chân quân, bỏ ra Linh thạch mua một khỏa đã là tổn thất không nhỏ, hai khỏa cho cả Dương Ly Tình cùng người kia đầy đủ để nàng tổn thương tài chính.

Bất quá, đắt đỏ là đắt đỏ. Đáng giá.

Ánh mắt của Băng Ngọc Chân quân tràn đầy tán thưởng, giọng nói nhu hòa đối với Dương Ly Tình: “ n, đột phá liền hai cảnh giới, thành tựu Tam phẩm tầng sáu. Ly Tình không có uổng công vi sư kỳ vọng.”

Linh Thuần Phong nghe vậy, một bên kĩnh hãi không thôi. Bởi vì Dương Ly Tình luôn luôn thỉ triển Liễm Linh thuật, lấy tu vi của nàng, không phải Lục phẩm Chân quân là nhìn không ra, Linh Thuần Phong chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân, tự nhiên là xem không thấu.

Dương Ly Tình thức tỉnh Linh thể, thiên phú sánh ngang thiên tài, đây là sự thật trong vòng mấy tên đồ đệ đều biết. Thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là một phen tư vị khác. mà tư vị ấy, Linh Thuần Phong là người rõ ràng hơn ai hết. Hắn năm đó tại Tam phẩm cảnh giới, muốn đột phá một cái tiểu cảnh, khi nào mà không phải bỏ ra bảy năm, tám năm. Đây còn là dưới điều kiện tư chất hắn xuất chúng kinh người.

Có thể bằng một viên Thập Niên đan liền đi qua hai cảnh giới, khác nào nói nàng chỉ cần năm năm liền phá một cảnh? Tư chất như thế, nàng là đã vượt qua người sư huynh này.

Đồng thời, trong nội tâm Linh Thuần Phong có một chút hâm mộ. Năm đó, bọn hắn những người sư huynh, sư tỷ này tại Tam phẩm tu vi thời điểm, Băng Ngọc Chân quân cũng không cho bọn hắn phục dụng Thập Niên đan. Không phải sư phụ bọn hắn không muốn, chỉ là nàng khi đó còn là Ngũ phẩm Chân nhân tu vi, tài lực còn xa xa không đủ chống đỡ bọn hắn.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên mà thôi. Nghĩ đến vị tiểu sư muội này mấy chục năm chịu khổ, hắn thân là Nhị sư huynh, nội tâm cảm thấy hổ thẹn với nàng nhiều hơn.

Dương Ly Tình không để ý tới sắc mặt Linh Thuần Phong biến hóa, nàng cung kính đối với Băng Ngọc Chân quân nói: “Đều là nhờ ân sư vun trồng, Ly Tình có ngày hôm nay hết thảy cũng là do ân sư.”

Nàng nói là lời thật lòng. Tại trong lòng nàng, bên ngoài Dương gia thì Huyền Băng phong là mái nhà thứ hai. Có thể trở về bên cạnh Băng Ngọc Chân quân, cái gì thức tỉnh Linh thể, so với Thập Niên đan đều không đáng giá nhắc tới.

Băng Ngọc Chân quân hiển nhiên không nghĩ đến như thế. Nàng tiếc hận nói: “Đều là năm đó vi sư thua thiệt ngươi. Một chút này vi sư bù đắp lại cho ngươi không tính là gì. Tương lai còn dài, vi sư sẽ chậm rãi đền bù cho ngươi những tổn thất năm đó.”

Nói xong, ánh mắt nàng lạnh như băng, hướng về phía chủ phong Thái Linh học viện, thanh âm từ kẽ răng nặn ra: “Hừ, hừ… năm đó đều là do mấy lão gia hỏa kia quá cứng nhắc, nếu không, vi sư làm sao sẽ để ngươi một thân một mình trở lại Dương gia. Vi sư nếu như biết rõ, ngươi thân chịu ma tu trọng thương, lại bị một đám tiểu gia tộc khi dễ, dù có phải giết một đường máu, vi sư cũng đánh đến tận Đại Ngu Vương triều.”

Dương Ly Tình càng nghe càng cảm động. Hết thảy tình cảm Băng Ngọc Chân quân dành cho nàng, nàng đều rõ ràng. Lúc này, nàng cũng chỉ có thể an ủi đối phương: “Sư phụ, hết thảy đã qua. Đồ nhi bất hiếu đã để cho sư phụ lo lắng. Bất quá, ngày tháng còn dài, đồ nhi nguyện dùng những ngày tháng còn lại phụng dưỡng sư phụ.”

“Ai, ngươi đứa nhỏ này…” Băng Ngọc Chân quân thở dài, xoa lên máy tóc tiểu đồ đệ: “Vận mệnh của ngươi chính là quá nhiều khổ cực. Bất quá ngươi yên tâm,kể từ nay vi sư che chở ngươi. Kẻ nào muốn động đến ngươi, trước hết phải bước qua xác vi sư.”

“Bất hiếu đồ nhi cảm tạ vi sư.” Dương Ly Tình cúi đầu khom người.

Linh Thuần Phong nhìn cảnh này, trong lòng có chút cười khổ, cũng có chút đau lòng. Tiểu sư muội năm đó, thế nhưng là thụ sư phụ bọn hắn yêu mến nhất, cưng chiều nhất.

Hắn cười khổ bởi vì, không thể can thiệp Vương triều, Thế gia, tông môn nội bộ tranh đấu, vĩnh viễn đứng ở vị trí đối lập là tôn chỉ của Thái Linh học viện. Cao tầng Thái Linh học viện không cho phép Băng Ngọc Chân quân tiếp xúc với tranh chấp giữa Dương gia và các gia tộc khác là làm việc trên quy tắc. Băng Ngọc Chân quân chắc chắn biết điều này. Tuy nhiên, nếu nàng biết tiểu đệ tử bị người khi dễ thành dạng này, Linh Thuần Phong chắc chắn, vị sư phụ này sẽ bất chấp mọi hậu quả.

Hắn lại cảm động, bởi chính mình sự muội bị hành hạ thống khổ bao nhiêu năm, đổi lại là ai không buồn bực khó nén. Huyền Băng phong mạch này bọn hắn số lượng đệ tử vốn không nhiều, tình cảm sư huynh muội gắn bó viễn siêu các mạch khác, so với máu mủ tình thâm cũng chẳng thua. Linh Thuần Phong thân là Nhị sư huynh, Đại sư huynh vắng mặt, hắn phải thay thế chủ trì công đạo cho sư đệ, sư muội. Chính hắn cũng là cảm thấy thua thiệt Dương Ly Tình.

Một phen cảm tình qua đi, Băng Ngọc Chân quân mới hướng về phía Linh Thuần Phong, hỏi thăm: “Những ngày vi sư vắng mặt, Huyền Băng phong những ra đại sự?”

Linh Thuần phong chắp tay, cung kính nói: “Hồi sư phụ, Huyền Băng phong hai tháng này không có sự tình lớn. Duy nhất chỉ có Tam sư muội bế quan vẫn chưa ra, hẳn là còn tại đột phá.”

Băng Ngọc Chân quân gật đầu, biểu tình khôi phục đạm mạc, không nói thêm gì nữa. Thần thức nàng quét ngang mấy lượt quanh trăm dặm Huyền Băng phong, không phát giác ra dị thường. Duy nhất khác biệt nhỏ chính là vị trí phía Đông Nam hơn ba mươi dặm, linh khí bạo động tại nơi đó, so với hai tháng trước trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.

Đó là nơi Tam đệ tử của nàng, Châu Vũ Nhu bế quan.

Băng Ngọc Chân quân nhìn qua phương hướng bạo động Linh khí, thấp giọng nói: “Vũ Nhu hẳn đã đến biên giới đột phá đi.”

Giọng nói của nàng không mang theo bất kỳ lo lắng nào. Không phải là nàng không yêu mến đứa đệ tử này. Chỉ đơn giản là không cần thiết lo lắng mà thôi. Châu Vũ Nhu mặc dù thiên phú trong hàng ngũ không phải người nổi bật, những phóng nhãn toàn bộ Thái Linh học viện cũng xứng hàng thượng vị, chỉ là đột phá cái tiểu cảnh giới, không có chút nguy hiểm và khó khăn nào. Cái mà nàng thiếu, bất quá là thời gian mà thôi.

Linh Thuần Phong nhìn qua đi, đáy mắt mang theo tia tình cảm khác lạ, nói: “Sư muội tư chất không tệ, đột phá chỉ bất quá là chuyện sớm muộn. Trước đó sư phụ đã đưa cho nàng mấy mai Bảo Linh đan, Dưỡng Hồn đan, hẳn là không có trắc trở gì.”

Hắn còn có điều chưa nói. Châu Vũ Nhu trước khi bế quan, tự bản thân hắn cũng riêng tư đưa nàng một số lớn linh thạch, tài nguyên cùng dược vật hỗ trợ đột phá. Bất quá điều này, Băng Ngọc Chân quân và những người khác không biết.

Không chỉ che giấu điều này, Linh Thuần Phong còn có bí mật khác chưa từng tiết lộ qua. Tình cảm hắn đối với Châu Vũ Nhu không dừng lại ở tình nghĩa đồng môn đơn giản như vậy. Bất quá, bí mật này hắn chưa sẵn sàng nói với sư phụ.

Băng Ngọc Chân quân không để ý đến cảm xúc bên trong Nhị đệ tử. Nàng nói khẽ: “Sẽ không có trắc trở gì. Nhìn đến, Vũ Nhu đột phá là chuyện mười phần chắc mười. Từ ba động linh khí đến xem, trải qua ba, năm ngày nữa, nàng có thể xuất quan.”

Linh Thuần Phong nghe vậy, trong lòng có chút giãn ra. Dẫu biết đột phá một cái tiểu cảnh giới là chuyện đơn giản, thế nhưng, hắn vẫn là tâm tồn lo lắng. Ai biết giữa đường giết ra cái sự tình bất trắc gì. Càng là người trọng yếu, dạng suy nghĩ lo lắng vô căn cứ như thế càng dễ nảy sinh.

Hỏi thăm một lượt qua các vị đệ tử, Băng Ngọc Chân quân lúc này thần sắc mới trở nên trịnh trọng. Nàng nghiêm nghị: “Tiếp đến nói chính sự.”

Nghe vậy, cả Linh Thuần Phong cùng Dương Ly Tình đều trở nên nghiêm túc. Bọn hắn đều quen thuộc tính tình của nàng, luôn luôn ưu tiên ái đồ hơn bất cứ điều gì, cho nên nàng để việc chính đến sau là không có gì lạ.

Băng Ngọc Chân quân nói tiếp: “Có hai việc ta cần phải nói.

Việc thứ nhất, tiếp qua mấy ngày, chờ Châu Vũ Nhu xuất quan, các ngươi ba người cùng theo ta tiến về Thái Linh học viện nội viện.”

Dương Ly Tình nghe vậy thì sửng sốt: “Tiến về nội viện?” Rồi nàng nghĩ đến cái gì, không khỏi hỏi thăm: “Sư phụ được giao phó hộ tống tân sinh về nội viện sao?”

Băng Ngọc Chân quân lắc đầu: “Không chỉ như thế. Kể từ nay về sau, ta sẽ trở thành nội viện đạo sư. Các ngươi cũng cùng một chỗ theo ta về nội viện đi thôi.”

Dương Ly Tình nghe được thì càng kinh ngạc hơn. Đột nhiên sư phụ bị trở thành nội viện đạo sư, các nàng cũng đi theo? Như thế chẳng phải nói, bản thân các nàng cũng trở thành nội viện thân truyền đệ tử rồi?

Mặc dù trên thực chất, hai sự kiện này đối với nàng không có gì khác nhau. Nàng là đệ tử của Băng Ngọc Chân quân, trước sau không đổi.

Thế nhưng, tại danh nghĩa là có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngoại viện thân truyền đệ tử và nội viện thân truyền đệ tử, địa vị có thể khác biệt nhiều lắm. Này muốn nói là nàng thân phận tăng thêm một tầng cũng không quá.

Trái ngược với Dương Ly Tình kinh ngạc, Linh Thuần Phong bình tĩnh nhiều. Hắn là đã sớm biết việc này. Nhận được ánh mắt ra hiệu của sư phụ, hắn đối với Dương Ly Tình giải thích:
“Sư muội có điều không biết, mười năm trước sư phụ đột phá, thành tựu Lục phẩm Chân quân. Tin tức nhanh chóng truyền đến nội viện. Nửa năm sau đó, nội viện có điều lệnh, điều chuyển sư phụ trở về nội viện. Thời gian càng sớm càng tốt.”

Dương Ly Tình kinh ngạc nhìn qua Băng Ngọc Chân quân, người cho đến nay vẫn không có chút biểu tình.