Cát Quẻ

Chương 23: Kệ chuyện người khác



Tiểu Trần thị ngồi trong thượng phòng, mắt liếc nhìn, thông qua mành cửa nhìn thấy Quý lục cô nương. Trước khi ra cửa, nàng cố ý vòng xuống phòng bếp một chuyến, cho nha hoàn cầm hộp đồ ăn ra theo. Tiểu Trần thị nhìn thấy, gục đầu dùng khăn chấm nơi khoé mắt.

Tiểu nương tử khác ra cửa ngắm cảnh đạp thanh đều chú trọng dung nhan sợ có gì sơ xuất, duy chỉ nàng ra cửa hành xử khác người mang theo thức ăn. Ôi, e rằng ở thôn trang bị đói đến tàn nhẫn, ngược lại thật là người đáng thương.

Đại Trần thị thấy bốn tiểu nương tử đều ra cửa, trước mặt Quý lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng cùng tiểu Trần thị, nói thẳng: "Muội muội tốt, muội có tìm hiểu được tin tức gì của Trang gia không? Sáng nay khi Trang nhị phu nhân mang theo Trang tứ cô nương đụng phải chúng ta, ta đã biết chuyện này không dễ xử lý!"

"Thế nào?" Tiểu Trần thị trợn mắt, kinh ngạc nói: "Trang nhị phu nhân mang theo tứ cô nương đi nhìn xem lục tỷ nhi?"

"Gặp rồi," Vương thị chen vào nói, "Nhìn dáng vẻ còn là có chuẩn bị mà đến, hạ quyết tâm muốn cướp việc hôn nhân này, bọn họ sao không biết xấu hổ như vậy chứ!"

"Vương thị!" Quý lão phu nhân liếc nàng ta một cái, ý bảo lời này nói quá mức.

Vương thị ấm ức nói: "Lão phu nhân, con dâu cũng chưa nói sai. Nếu trong phủ chúng ta xảy ra chuyện như vậy, tiểu nương tử kia không bị đánh chết cũng muốn đưa đến thôn trang. Nhưng Trang gia kia... Ngài xem xem, nghênh ngang ra tới hướng chúng ta thị uy, còn không phải là không biết xấu hổ sao!"

Lời này của Vương thị tuy có chút không dễ nghe, nhưng về lý lại không nói sai. Mọi người ở đây đều theo đó than một tiếng.

Hồi lâu, tiểu Trần thị nói: "Hoàng Hậu nương nương hiện giờ đang ở trong biệt viện, bằng không chốc lát ta đưa thiệp cầu kiến? Lại nói tiếp, trong chuyện này, lục tỷ nhi không hề làm sai điều gì, tiểu nương tử hai nhà đều cực kỳ vô tội."

Bất luận cưới ai làm thiếp đều là chuyện không được, nếu chỉ cưới một người, một người khác đều phải đưa đến trong đạo quan vấn tóc! Vừa rồi mới thấy, đối với Quý lục cô nương đáng thương kia, nàng ấy thật ra chứa vài phần tấm lòng mẹ hiền, thật tình muốn giúp nàng.

Quý đại phu nhân cách bàn trà, nắm tay tiểu Trần thị nói: "Muội muội tốt, chuyện này muội đi cầu kiến Hoàng Hậu nương nương không thích hợp, muốn gặp cũng là ta đi cầu kiến."

Nhưng việc gặp này không phải nói gặp là có thể gặp. Hơn nữa, Hoàng Hậu cũng là người Trang gia, tim người làm bằng thịt, nếu làm bằng thịt, dù xử lý theo lẽ công bằng thế nào đi nữa đều sẽ mang chút lòng riêng. Tư tâm này chỉ cần trật một chút, kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt.



Người trong phòng đều biết lý lẽ này, tất cả đều than một tiếng.

Tháng tư trăm hoa đua nở, sau núi Tử Hà cỏ cây sum suê, còn có đình tạ núi giả, khung cảnh xác thực có phong cách riêng. Tiểu nương tử các nhà mang theo mũ sa bước chậm trên đường núi, có ngắm cảnh nhìn trời, càng muốn nhìn xem có thiếu niên lang xứng đôi vừa ý hay không!

Đợi ra khỏi hậu viện Tử Hà Quan, người đã ít dần. Tứ cô nương mang theo đám người Tống Chi Họa cũng không biết đi nơi nào, Quý Vân Lưu xem tứ cô nương hôm nay ấn đường no đủ, sáng trong như gương, chắc chắn có vận may, mang theo Hồng Xảo một đường đuổi theo, định ké chút số phận, không ngờ đuổi theo một đường đến đây cũng không gặp lại.

Nàng đang muốn xoay người thành thật trở lại Tử Hà Quan tìm một chỗ đợi, vừa quay đầu, đã thấy hai nam tử đẩy xe đẩy tay đang đi về hướng Tử Hà Quan, trên xe đẩy có thùng đồ ăn cao to. Phía sau hai người có một nam nhân chắc nịch đi theo, đang không ngừng thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên chút, phòng bếp đang chờ dùng đồ ăn đấy, một lát cũng không được trì hoãn!"

Quý Vân Lưu bỗng nhiên ngừng bước chân, đứng trên một tảng đá, tỉ mỉ xem ba người.

Nam nhân chắc nịch ước chừng cảm thấy có người đang đánh giá chính mình, giây lát, cũng chuyển đầu qua. Chỉ thấy thiếu nữ thân mang váy thủy lam, đầu đội mũ lụa trắng đứng cách đó không xa, nghiêng đầu. Gương mặt kia tuy có lụa trắng ngăn cách, thấy không rõ, nhưng cũng biết cô nương kia đang nhìn chăm chú vào đám người bọn họ.

Hồng Xảo thấy cô nương nhà mình rõ như ban ngày nhìn chằm chằm không chớp mắt mấy nam tử nông gia xa lạ đưa đồ ăn lên núi, lại thấy nam nhân đưa đồ ăn kia vẻ mặt nghi ngờ, nàng xấu hổ, bèn lên tiếng thay Quý Vân Lưu vãn hồi mặt mũi: "Ngươi đưa đồ ăn thì đưa đồ ăn, lớn tiếng như vậy làm cái gì, núi Tử Hà thanh tĩnh, dọa đến người làm sao được!"

Nam nhân chắc nịch bị quát mắng, thấy hai cô nương ăn mặc không tầm thường, hạ eo thấp người: "Xin lỗi xin lỗi, tiểu nhân hơi nôn nóng, kêu gọi quá lớn tiếng, quấy nhiễu đến cô nương, còn xin cô nương tuyệt đối không cần trách cứ."

Quý Vân Lưu xoay thẳng đầu, đôi mắt hơi rũ, nhìn khăn trên tay chính mình, giấu đi cảm xúc trong giọng nói: "Không sao, xin các ngươi cứ tùy ý." Quay người lại, rồi hướng về phía sau núi đi rồi.

Hồng Xảo thấy ba nam tử đẩy xe bên kia vào tường vây của đạo quan, lại thấy cô nương nhà mình không trở về Tử Hà Quan, bộ dáng còn muốn hướng ra sau núi, tiến lên thoáng cản lại: "Cô nương, người không quay về?"

Quý Vân Lưu nói: "Trong đạo quan có ác ôn, ta rất sợ hãi, chúng ta vẫn nên ở chỗ này đi một chút mới tốt."

Hồng Xảo nghe không hiểu: "Trong đạo quan có ác ôn?" Tử Hà Quan trăm năm thái bình sao lại có ác ôn chứ? Trên núi này, ngay cả con cháu thế gia đều sẽ không dùng lời ác độc. "Cô nương không cần sợ, không có người dám làm việc xấu trong quan."

Quý Vân Lưu cười cười, nhìn những đám mây bay trên trời, không hề nói.



Ba nam tử kia, mày dài mắt thâm, trán rộng tai dài, bước chân nặng nề, xương thô thịt gầy, vừa thấy chính là thân phận quan gia. Nếu bọn họ là người trong quan trường triều đình, sao lại là người dân nhà nông lương thiện bán đồ ăn. Người trong triều lên núi Tử Hà lại muốn giả thành bộ dáng ba người dân thường, để làm gì? Cũng không biết chờ lát ai sẽ xui xẻo gặp nạn.

Cứu tử phù thương* sao?

*Cứu tử phù thương: Nghĩa cứu giúp người bị đe dọa sinh mạng, chăm sóc người bị thương.

Mặc kệ là gió Đông Tây Nam Bắc, nàng thật là không có hứng thú xen vào việc người khác.

Tuy Hồng Xảo nghe không hiểu tươi cười thâm ý này của cô nương nhà mình, nhưng cũng không không màng quy củ tiếp tục truy hỏi không thôi. Hai người đi một lát, nghe thấy một giọng nói bén nhọn ở phía sau vang lên: "Quý Vân Lưu!" Xoay người, hai người đồng thời thấy Quý thất cô nương giẫm lên gót sen, cười nhạo bước về hướng bọn họ.

"Thất cô nương ra khỏi Tử Hà Quan thì cả bối phận đều quên mất?" Hồng Xảo thấy là Quý Vân Diệu kêu một tiếng kia, sắc mặt nhất thời khó coi, "Nếu để đại phu nhân lão phu nhân biết được thất cô nương không có phép tắc như vậy..."

"Nha đầu chết tiệt kia, chủ tử chúng ta nói chuyện, nào đến phiên ngươi ở chỗ này xem mồm!" Quý Vân Diệu đi lên hai bước, rồi giơ tay muốn ném cho Hồng Xảo một bàn tay.

Quý Vân Lưu nhấc tay lên, bắt được tay Quý Thất: "Thất muội muội, cảnh sắc tốt đẹp như thế, muội lại nóng nảy thế kia, vậy không được, sẽ già đấy." Vị muội muội cùng cha khác mẹ đang trong thời kỳ trung nhị* này, dại dột làm người có hơi đau đầu.

*trung nhị: Ở Trung Quốc gọi là "trung nhị", hay là Chūnibyō tại Nhật Bản, là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì hội chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Đặc điểm nổi bật nhất của hội chứng này là người mắc bệnh tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường; kiểu như ảo tưởng sức mạnh ấy.

(Nguồn: Wikipedia)

Không đánh được người, Quý Thất hất tay xuống, mắt lạnh nhìn nàng: "Quý Vân Lưu, ngươi đừng cho là tổ mẫu hiện tại đối đãi với ngươi tốt hơn một chút, ngươi sẽ có thể giễu võ giương oai, chờ khi ngươi tới Quý trạch ngươi sẽ biết thế nào là khổ sở! Đến lúc đó, ngươi đừng đuổi theo ta khóc lóc mới tốt."

Quý Vân Lưu gật đầu, không sao cả: "Nhất định sẽ không đuổi theo thất muội muội khóc lóc."