Cát Quẻ

Chương 169: Cho thấy tâm ý



Khung cảnh đột nhiên biến sắc như vậy, làm thời gian phảng phất yên lặng tại một khắc này.

Trong lòng Quý Vân Vi không thể tin được, hỗn loạn thất thố. Trong đầu Quân Tử Niệm như gợn sóng vạn trượng, ngạc nhiên kinh hoảng. Quý Vân Lưu thong thả di chuyển, bước chân quỷ dị... Cục diện vốn nên hỗn loạn theo ba người không tiếng động trong phòng, ngược lại hài hoà yên ổn.

Theo khăn trên tay Quý Tứ rơi xuống đất, Quân Tử Niệm nhìn chăm chú nước mắt trên mặt nàng, rốt cuộc lấy ra bản sắc nam nhi, bước lên trước hai bước, chắp tay thi lễ nói: "Tứ nương tử, ta... Tại hạ tên là Quân Tử Niệm, năm nay mười bảy, chưa cưới vợ chưa có hôn phối... Tại hạ, khi lần đầu tiên thấy cô nương, liền lòng sinh ái mộ. Nhưng, nhưng trong nhà tại hạ không quyền không thế... Liền sinh ra lòng tự coi nhẹ mình, không dám có gì với cô..."

Xưa nay nhất cử nhất động của hắn đều là lịch sự văn nhã, giờ phút này thái độ bình thường lại hoàn toàn biến mất. Lời hay châu ngọc trong bụng khổ đọc mười mấy năm mà có được giờ phút này bị hắn nói giống như những hán tử nhà nông ở nông thôn bày tỏ, vô cùng không thanh nhã.

Nhìn tứ nương tử run rẩy đứng trước mắt, lại nhìn bạch ngọc đeo ở trước ngực nàng, Quân tam thiếu càng đi về trước vài bước, phá tan toàn bộ tất cả rụt rè: "Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, liền biết cả đời này của ta, trong lòng trong mắt rốt cuộc không chứa được người khác... Quý tứ nương tử, ta có thể sau khi trúng khoa cử tới cửa cầu hôn hay không?"

Hắn lúc trước lắp bắp, đến phía sau một câu cho thấy tất cả tâm ý, thật là cố lấy tất cả dũng khí toàn thân, phá tan mọi điểm mấu chốt của hắn!

"Ngươi..." Quý Vân Vi không tự chủ được đi lên trước hai bước. Chỉ là hai bước như vậy khiến nàng bỗng nhiên bừng tỉnh trở lại, trên mặt nàng giống như bị lửa thiêu đốt, cực kỳ đỏ hồng.

Cái gì mà nhún người hành lễ, cái gì mà phong phạm đại gia, giờ khắc này, toàn bộ bị tứ nương tử vứt ở sau đầu, chỉ cất bước đi nhanh ra ngoài.

Lúc trước, nàng đứng trong phòng thổ lộ tiếng lòng bản thân với muội muội nhà mình, thế mà, thế mà để hắn, để người này... Người trong lòng chính mình toàn bộ nghe xong!

Người này, nam nhân làm chính mình trà không nhớ cơm không nghĩ này thế mà làm trò trước mặt chính mình, trước mặt lục muội muội, nói tới cửa cầu hôn...

Nàng không giống Quý Vân Lưu, có tính tình cùng da mặt lưu manh không sợ. Nàng là thiếu nữ vẫn luôn dưỡng ở khuê phòng, da mặt mỏng chịu không nổi việc hoảng loạn tâm thần như thế!

Có lẽ quá mức khẩn trương hoảng loạn, Quý Vân Vi mới bước ra một bước, liền vướng chân, lảo đảo một bước...

Hai người không tự giác đi về phía trước, cách nhau đã không xa. Quân Tử Niệm thấy nàng sắp té ngã về trước, nhanh chóng xông thẳng qua, nắm lấy tay nàng, vội vàng hô một tiếng: "Cẩn thận!"

Đối mặt mà đứng, bốn tay nắm lấy, hai người đều cảm giác lòng bàn tay hơi ướt, trong tai phảng phất đều nghe được tiếng tim đập thình thịch, thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực kia.

Ngày tốt cảnh đẹp, biết lòng lẫn nhau.

Quý Vân Vi nhìn bàn tay giao nắm, trong lòng càng thêm hoảng, cả cổ đều hồng rực! Nàng theo bản năng rút tay, lại không thể rút tay chính mình từ trong bàn tay lớn kia ra được.

Nàng mím môi, nói cực nhẹ cực nhỏ: "Ngươi... Chỉ cần ngươi là người nọ, cao trung hay không, ta đều không cảm thấy ấm ức..."

Nàng rũ mắt, lông mi như con bướm giương cánh, đóng mở cánh môi xinh đẹp như hoa. Quân Tử Niệm nhìn, không khỏi liền ngây ngốc: "Tứ nương tử..."

Ánh mắt hai người vừa chạm, tiếng lòng mỗi người kích động, tựa như có một phần ngọt ngào, ngọt đến mức thân thể cũng nóng lên, trái tim đều phát run.

Đợi khi Quý Vân Vi rút tay chính mình ra, nhanh chóng ra khỏi nhã gian, hắn vẫn không thể tin được. Cô nương hắn chỉ dám đặt trong lòng, vậy mà thổ lộ tình ý "Cao trung hay không, nàng đều nguyện ý gả" với hắn!

Trong lúc nhất thời, ngực Quân tam thiếu ấm áp, sinh ra lý tưởng hào hùng dù cho dùng hết cuộc đời này, cũng muốn nâng trân bảo thiên hạ để được sự yêu thích của nàng!

"Tứ tỷ phu..." Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.

Lúc này Quân Tử Niệm mới nhớ tới trong phòng còn có một người. Có điều, hắn sao dám nhìn thẳng người xiêm y đỏ rực sẽ làm Thất hoàng phi sau này, chỉ liên tục chắp tay thi lễ: "Tại hạ đường đột Quý lục nương tử, tại hạ, tại hạ không gánh nổi lời trong miệng của Quý lục nương tử..."

Giọng nói ngập ngừng, hắn lại dừng lại. Nếu chính hắn nói không gánh nổi mấy chữ "Tứ tỷ phu" này, có thể khiến nàng ấy cho rằng chính mình không có lòng cưới tứ nương tử hay không?

"Tứ tỷ phu thanh nhã như sen, dáng vẻ hiên ngang, lại tình đầu ý hợp với tứ tỷ tỷ, lương duyên trời cho, cần phải đến Quý phủ cầu hôn sớm chút mới tốt." Hai mắt đào hoa kia chớp nhẹ hai cái, trên mặt nữ tử mang theo tươi cười trêu đùa: "Nếu không trở thành người đến sau, tứ tỷ phu không chừng lại không thể ôm được mỹ nhân về."

Một chiếc khăn trắng được đưa qua, Quân Tử Niệm ngơ ngẩn vươn hai tay tiếp nhận. Khăn này là lúc trước Quý tứ nương tử không cẩn thận đánh rơi trên mặt đất.

"Sau này tứ tỷ phu nhất định không thể khi dễ tứ tỷ tỷ nhà ta." Nữ tử tặng khăn, lại cười, rồi mới nhấc làn váy lên, vượt cửa rời đi.

Quân Tử Niệm nắm lấy khăn có thêu bướm trắng lượn hoa, sắc mặt rốt cuộc nóng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Nhất định sẽ không!" Người trong lòng hắn nhớ mong tất cả đều là nàng, sao có thể bỏ được mà khi dễ nàng.

................

Tứ nương tử lên xe ngựa, ngồi trong xe, trái tim vẫn không ổn. Nàng nhìn Quý Vân Lưu một bên, bực cũng không được, hận cũng không đúng, mừng cũng không phải, trăm mối nghĩ lại, thở dài một tiếng: "Muội hôm nay chính là cố ý mời ta tới đây, để hắn biết được, việc suy nghĩ trong lòng ta..."

"Tứ tỷ tỷ..." Quý Vân Lưu giơ hai tay đầu hàng: "Ta thật sự thấy tứ tỷ tỷ cả ngày gầy ốm, mới nhờ Thất hoàng tử đi điều tra xem người cứu giúp tứ tỷ tỷ này là ai. Việc hôm nay, tất cả đều do Thất hoàng tử an bài, ta thật sự không biết... Ai! Muội muội sai rồi, muội muội mặc tỷ đánh toàn bộ không lời oán trách!"

Người này trốn tránh trách nhiệm thống khoái mười phần. Lão công tương lai của chính mình, thật sự không một tia lưu tình do dự, liền trực tiếp bị Quý Vân Lưu bán đứng.

Quý Vân Vi dù cho lại được yêu chiều cũng không dám phát tính tình trên người Thất hoàng tử. Nàng đưa tay nắm lấy bạch ngọc treo bên ngoài, giọng hơi khàn nói: "Lục muội muội, cảm ơn muội..."

Thuận thế leo lên, sờ dưa muốn thuận dây, Quý Vân Lưu trực tiếp cúi người vãn lấy cánh tay Quý Vân Vi liền bắt đầu làm nũng kể ra đủ loại ấn tượng tốt mà Quân Tử Niệm lưu lại cho chính mình.

.............

Quân Tử Niệm nắm chặt khăn, đứng ngốc trong chốc lát, vừa đi ra cửa liền đúng lúc đụng phải một người đang đối diện đi tới.

Người này cẩm y ngọc bội, mặt mày như ngọc, thần thái như tiên, giống như công tử nhẹ nhàng nơi trần tục.

"Thất điện hạ?" Quân Tử Niệm không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay thi lễ: "Tại hạ, tại hạ đa tạ Thất điện hạ giúp người đạt thành. Tâm ý lần này, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng, không dám quên một phen ân tình của Thất điện hạ."

Ngọc Hành chắp tay sau lưng, lui ra sau nửa bước. Hắn thấy thần sắc trên mặt Quân Tử Niệm, khẽ gật đầu. Người này ngược lại không phải hạng người không biết tốt xấu, rất tốt.

Hắn chắp tay sau lưng cười: "Thức ăn trong Ngọc Lan Lâu độc nhất kinh thành, ở Giang Nam bình thường không ăn được. Quân tam thiếu không bằng cùng ta dùng cơm trưa đi."

Quân Tử Niệm sao dám từ chối: "Thịnh tình của Thất điện hạ, tại hạ không dám từ chối." Hắn vươn tay: "Mời Thất điện hạ vào bên trong."

Hai người ngồi xuống, tiểu nhị dâng đồ ăn lên. Trong phòng chỉ có hai người, Ngọc Thất cũng không bày ra dáng vẻ hoàng gia, tự mình gắp đồ ăn. Hai người đều là nhân vật cẩm y ngọc thực từ nhỏ, quy củ ăn cơm rất tốt.

Một bữa cơm dùng xong, tính nết người này cũng bị Ngọc Hành nắm được đại khái. Có tình cảm kích, thật ra lòng thấy người sang bắt quàng làm họ lại không có.