Cappuccino

Chương 149: Chương 149



Trở lại với chuyện bóng bánh. Hôm nay bọn tôi quyết định nghỉ một bửa đá tập để giải quyết chuyện của bọn thằng Tiến.

Kế hoạch cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ việc đến nhà nó và hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Thực ra bọn tôi có thể nói chuyện với nó trực tiếp trênlớp nhưng cứ mỗi lần rảnh thì chẳng thấy mặt hai tụi nó đâu. Buổi sángthì cố tình vào sát giờ học, còn ra chơi thì chuồn nhanh ra khỏi lớp.Thế nên đến chỗ ở của bọn nó là cách tốt nhất để giải quyết.

Nhưng như thế lại nảy sinh ra một rắc rối khác. Bọn tôi không biếtchỗ ở của bọn nó cũng như số điện thoại. Như thế sẽ rất khó khăn để thực hiện được kế hoạch. Thế là bọn tôi phải tìm đến Lam Ngọc vì nàng là bạn của tụi này ở thời cấp 2, chắc chắn nàng biết rất rõ chỗ ở của nó.

Thế nên buổi sáng hôm đó tôi cố đến lớp thật sớm để có thời gian bàn chuyện với nàng trước khi giờ truy bài đến.

Vẫn như mọi khi nàng lúc nào cũng đã yên vị tại chỗ ngồi khi tôi vàolớp. Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi Lam Ngọc cầm cuốn tập ngữ văn trên tay, nàng vẫn làm thế mỗi khi rảnh rỗi để thu nhập thêm kiến thức.

Tôi đi từ từ vào chỗ ngồi cốt chỉ để được ngắm thật lâu nét mặt xinhmột cách tự nhiên đó. Nếu có ước gì vào lúc này chắc tôi sẽ ước mình lànhững tia nắng sớm để được chạm vào đôi má phỗng phao của nàng dù chỉmột lần. Nếu không thì tôi cũng phải là những cơn gió thoảng khẽ lùa vào tóc nàng để được đưa hương hoa lily đó khắp mọi nơi tôi đi tới.

Nghĩ trong đầu như thế, mặt tôi lại ngây ra. Lam Ngọc có lẽ đã phát hiện ra sự có mặt có tôi, nàng ngước lên tròn mắt:

-Phong đứng đó làm gì thế?

-À, không có gì, hề hề! – Tôi cười trừ rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ

Lam Ngọc vẫn ngó tôi một lúc như thể đang ngó một người bất thường.Nhưng sau cũng nàng chỉ cười hắc một cái rồi lại tiếp tục vùi mặt vàocuốn vở ngữ văn dày như tiểu thuyết.

Lúc này Toàn phởn cũng vừa vào lớp, nó nhướng mắt nhìn tôi như thểđang hỏi tôi đã nói chuyện với Lam Ngọc chưa. Và cũng trong ánh nhìn đótôi kèm theo cái nhún vai lắc đầu như trả lời lại rằng mọi chuyện vẫnchưa đâu vào đâu. Biết mình phải thực hiện kế hoạch, tôi rụt rè quaysang hỏi Lam Ngọc:

-À…Ngọc ơi, Ngọc biết nhà của thằng Tiến chứ?

-Nhà của Tiến à, chi vậy? – Nàng gấp vở lại nghiêng đầu nhìn tôi.

-Thì chỉ muốn tìm rũ nó đi chơi thôi ấy mà!

Bình thường nét mặt của Lam Ngọc đã toát lên vẻ lạnh lùng, Nhưng khinhìn tôi lúc này nó càng trở nên lạnh lùng hơn như nhìn thấu đến cả timtôi. Nàng có vẻ không tin những gì tôi nói, khi tiếp tục hỏi lại:

-Có thật là như vậy không? Nếu muốn rũ sao không rũ trên lớp?

Đây chính là nỗi lo của tôi lúc này. Lam ngọc nổi tiếng với khả năngtra khảo số một của mình khi mới vừa bắt đầu chức chỉ huy cờ đỏ. Và nàng bây giờ lại một lần nữa thể hiện khả năng đó đối với tôi. Tôi biếtnhững lí do tôi đưa ra nãy giờ chỉ làm nàng thêm nghi ngờ, vả lại trướcnàng tôi chẳng còn tí can đảm nào để tiếp tục biện cớ. Thế nên rất nhanh sau ánh mắt lạnh lùng đó, tôi khai tuốt tuồn tuột.

Thú thật thì tôi cũng không muốn giấu gì Lam Ngọc bởi chuyện cũngkhông to tát. Chỉ là tôi không muốn Lam Ngọc phải bận tâm về chuyện củatôi với thằng Tiến nữa. Nhưng nếu không thể giấu được nàng thì chỉ còncách cuối cùng là thế.

Lam Ngọc rất ngạc nhiên sau khi nghe xong. Nàng thậm chí còn muốn đứng lên đi về phía thằng Tiến nếu không có tôi ngăn lại:

-Đừng Ngọc! Ngọc là con gái tham gia vào chuyện này không tiện đâu!

-Sao mà không tiện chứ, Tiến là bạn của Ngọc mà!

-Ừ thì vậy nhưng chuyện này để con trai nói chuyện với nhau sẽ tiện hơn! Ngọc chỉ cần cho địa chỉ nhà của nó thôi!

Lam Ngọc tuy là một cô gái lạnh lùng và quyết làm mọi chuyện mìnhmuốn cho bằng được. Nhưng lần này, nàng tỏ ra rất hiểu chuyện. Khi thấy tôi nghiêm nghị nàng cũng không làm căng, bèn lấy cây viết ghi vào mộtmảnh giấy xé ra từ cuốn vở rồi xếp lại ngay ngắn đặt vào tay tôi:

-Đây là địa chỉ của Tiến. Nhưng Phong phải hứa với Ngọc là không được gây gổ đánh nhau. Ngọc không muốn ai bị thương cả!

-Ngọc yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu!

Tôi biết Lam Ngọc đang đứng giữa nên không thể bên ai, về phía ai nên cũng không muốn làm nàng phải khó xử. Tôi bật ngón tay lên hứa một cách chắt nịt rằng mình sẽ không bao giờ làm trái ý nàng. Qua đó tôi đã nhận được một phần thưởng hết sức quý giá. Đó chính là nụ cười như tỏa nắngấm của nàng.

Trưa hôm đó với tờ địa chỉ trong tay, tôi cùng thằng Toàn đến chỗ thằng Tiến để giải quyết cho ra lẽ mọi chuyện.

Tất nhiên tôi sẽ chỉ giải quyết bằng lời nói thôi. Dù gì đến nhà nócũng có thể được ví như vào hang cọp, không thể manh động một chút nàođược. Khu nó ở cũng gần với nhà của Lam Ngọc nhưng là ở phía bên kia cầu Khánh Hội tức là quận 4, nằm trên đường Tôn Đản. Phải rất khó khăn mớitìm được nhà của nó do khu đường này khá đông đúc và sầm uất.

Tìm được ngôi nhà đúng như địa chỉ đã ghi. Nhưng bọn tôi lại khôngtìm được chuông cổng. Thế là cả hai thằng đứng nhìn nhau như thể đangđùng đẩy cho nhau việc phải gọi cửa một ngôi nhà chưa bao giờ tới. Đứngsuy nghĩ được một lúc tôi đập vai thằng Toàn:

-Thôi giờ tao với mày cũng kêu một lượt đi cho công bằng.

-Rồi mày, có mỗi chuyện kêu cửa cũng nạnh! – Toàn phởn chẹp miệng lều bều.

-Vậy nghen, Tao đếm tới 3 là kêu “Tiến ơi” đấy!

Hứa hẹn là thế nhưng khi tôi vừa đếm đến 3, chỉ có một mình giọng tôi cất lên, thằng Toàn dường như chả hé một lời. Biết mình bị nó lừa, tôiquay sang định cốc cho nó một cú thì cánh cổng án ngữ trước mặt bọn tôiđã mở ra. Xuất hiện ngay sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên của thằng Tiến.Nhìn thấy bọn tôi nó càng ngạc nhiên hơn và chuyển sang kinh ngạc:

-Sao tụi bây biết nhà tao vậy?

-À, do mò địa chỉ thôi! – Tôi quẹt mũi cười khì.

-Nhưng mà tao cũng không có thời gian tiếp bọn mày, tạm biệt!

Tôi kịp vịn cửa lại khi nó có ý định đóng sầm. Toàn phởn nhíu mày:

-Bọn tao tìm mày có việc cần bàn, không phải để đi chơi đâu! Mày cũng phải nể mặt đội trưởng này chứ nhỉ?

Toàn phởn nhíu mày, thằng Tiến càng nhíu mày hơn. Mặt nó sầm lại nhưcó việc gì đó phật ý nó. Mà quả thật là hai tụi tôi đang làm phật ý nómà, nhưng vì lợi ích của đội nên bọn tôi phải làm thế. Dẫu sao thì cuốicùng thằng Tiến cũng đồng ý:

-Được, ra quán nước đầu đường đi, ở đây bàn không tiện.

Bọn tôi theo nó ra quán cà phê gần đấy. Thật thì sống ở đây lâu tôibiết tiếng quận 4 ghê lắm. Nội đi trên đường thôi đã thấy đầy rẫy cácthanh niên xăm trổ, tóc nhuộm vàng nhuộm xanh chạy xe nẹt bô ngoàiđường. Vào quán cà phê cũng vậy, bọn đấy cứ nhìn Toàn phởn với tôi bằngánh nhìn lạ lẫm. Tôi cứ sợ rằng thấy hai tụi tôi lạ hoắc bọn nó có thểkiếm chuyện. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị thằng Tiến dập tắt:

-Tụi bây đừng lo, ở đây toàn là người quen của tao thôi!

-Gì đâu mà sợ mày, hề hề! – Tôi đáp lại bằng một giọng cười có chút giả tạo.

-Vậy tụi bây tới tìm tao có việc gì?

-Thì đương nhiên là hỏi tại sao mày nghĩ tập đá và luôn tránh mặt bọn tao! – Toàn phởn nhanh chóng vào vấn đề ngay.

Cái vấn đề mà bọn tôi cho là nghiêm trọng lại được thằng Tiến giải đáp một cách gỏn lọn chỉ sau một hớp cà phê:

-Thì đương nhiên, tao chẳng thích đá chung với tụi bây!

-Tại sao? – Tôi nhăn mặt.

-Còn phải hỏi à, tụi bây đá như hạch. Mới đá tập thôi đã thua gần chục trái, đến khi đá giải chắc không ngẫng đầu lên được.

Với câu nói này tôi đã rất kìm nén nắm đấm của mình để khỏi phải tọng vào mặt thằng này một cách vô ích. Nhưng nhớ đến những lời dặn dò củaLam Ngọc, tôi đành tự dằn lòng mà nói với nó:

-Mới đá đội hình lần đầu mà sao ăn ý được! Vả lại thằng Huy với bọn xóm tao đá hay lắm, thua nó là đương nhiên!

-Nhưng tao vẫn không có hứng đá!

Đến lúc này Toàn phởn cũng chẳng giữ được bình tĩnh, nó đã định nhỗmdậy và có lẽ đã tọng vào mặt thằng Tiến nếu không có tôi giữ tay lại.Vẫn trên tinh thần đàm phán hòa bình, tôi bình tĩnh nói với nó:

-Thế này, mày cứ đá với bọn tao trận tập ngày mai. Nếu thua, mày làm gì bọn tao cũng được.

Toàn phởn vừa nghe đã nhìn tôi kinh ngạc. Nhưng tôi vẫn tiếp tục:

-Sao, mày đồng ý chứ! Chẳng lẽ mày lại hèn như vậy?

-Có thật là tao làm gì mày cũng được chứ?

-Thật!

Tôi gật đầu không ngần ngại và tự nuốt khan một cái cho cái tinh thần không sợ chết này. Nhưng chắc có lẽ tôi sẽ bảo Huy đô đá nương chân một tý cho qua trận đấy để tiếp tục tính chuyện với thằng Tiến.

Tuy nhiên có lẽ thằng Tiến đã đọc được nhưng suy nghĩ trong đầu tôi. Nó hỏi rất nhanh:

-Nhưng tao có biết bọn bây có cấu kết với nhau không?

Đến lúc này tôi đành hứa chắt nịt:

-Thật. Tao không có cấu kết với thằng Huy vào trận ngày mai đâu. Mày khỏi lo!

-Ờ vậy được, ngày mai cố mà đá hết sức!

Đàm phán đã xong. Vậy là tôi phải đá một trận quyết tử vào ngay mainếu không muốn phải đá với đội hình chấp vá như trận trước. Huy đô hoàntoàn không biết chuyện này, nó có lẽ sẽ đá máu lửa như mọi khi để rènchân cho bọn tôi. Chắc chắn sẽ không có chuyện khoan hòng hay cấu kết gì ở đây vì tôi cũng chẳng muốn nuốt lời với thằng Tiến. Dù sao thì tôicũng đã giữ lời với Lam ngọc rằng không được động tay động chân với nó.

Suốt buổi tối tôi ngồi trên bàn học với tờ giấy để suy nghĩ về chiếnthuật đá với bọn thằng Huy để không phải nhận những bàn thua đậm đà. Cólúc tôi đã suy nghĩ đến đội hình 4 hậu về và một tiền đạo cắm. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được tôi gạt ra khỏi đầu vì sựt nhớ rằng thằng Tiến sẽ không bao giờ chịu đá như thế. Kể cả thằng Toàn cũng vậy. Bí cách,tôi phóng luôn lên giường mong cho tâm trí được thư thái mà nghĩ ra được cách hay. Nhưng có vẻ càng thư thái tôi càng thấy bí đường. Mà càng bíđường tôi lai càng thấy nản. Bỏ luôn tờ giấy, tôi nhắm mắt nghe cơn giólùa thổi hiu hiu qua khe cửa sổ khẽ ru tôi vào giất ngủ nồng nàng.

Bất chợt tiếng điện thoại réo vang lên kéo tôi về thực tại phũ phàng. Đó là số điện thoại của Lam Ngọc. Tôi cố suy nghĩ xem ngày mai có bàitập gì không vì thường thì giờ này nếu nàng có gọi tôi thì cũng chỉ nhắc nhở về chuyện chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Nhưng lần này lại khác, khi mới vừa nhấc điện thoại lên, đã nghe giọng sốt sắng của nàng:

-Sao rồi, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?

Biết nàng đang hỏi về chuyện của thằng Tiến. Tôi bình thản:

-Không có chuyện gì đâu, mọi chuyện giải quyết xong hết rồi!

-Thật chứ?

Vẫn câu nói hoài nghi như mọi khi nhưng lần này tôi vẫn tự tin:

-Thật mà, Ngọc không cần lo đâu, hề hề!

-Ừ, vậy thì tốt. Mà Phong làm bài chưa? Mai phải nộp bài tập toán cho thầy đấy!

-À…ờ, Phong đang làm nè!

-Ừ, cứ làm đi. Mai Ngọc sửa cho!

Họa vô đơn chí, tôi phải bật dậy làm nốt số bài tập mà thầy giao tuần trước. Những 4 bài tập đại số. Biết ngay mỗi lần Lam Ngọc gọi là cóđiềm xấu liền mà. Khổ gì đâu!

Bữa chiều hôm sau. Tôi đến chỗ tập để đấu một trận quyết định với bọn thằng Huy

Đúng như đã hứa, thằng Tiến đã tới, theo sau nó còn có thằng Hiếu.Tôi biết thằng Hiếu rất nghe lời thằng Tiến nên chỉ cần rũ thằng tiến là có thể rũ được luôn thằng kia, một công đôi chuyện.

Trước khi bắt đầu trận đấu. Thằng Toàn liền chạy đến tụi thằng Tiếnnói chuyện cốt để tôi tập trung những thằng còn lại bàn chuyện với tụinó. Tôi gông cổ cả đám vào thủ thỉ:

-Tụi bây nghe đây, hôm nay là trận quyết định đấy, tất cả phải đá hết sức nghe chưa?

-Gì nghe ghê thế mày, mới đá tập mà! – Khanh khờ khục khịa chen vào.

-Tao hứa với tụi thằng Tiến rồi, nếu đá thua nữa nó rời khỏi đội đó!

-Đệt, có chuyện này nữa à, thằng đó láo thế?

Khang đinh gằn giọng định đi về phía của thằng Tiến nhưng tôi đã kịp ngăn lại:

-Mày bình tĩnh, tại bọn nó sợ thua nên không dám đá. Giờ thì phải đãhết sức cho tụi nó thấy mình không phải nghiệp dư. Rõ hết chưa?

-Rồi, chơi mày luôn, đó giờ tao đá vẫn máu lửa mà!

Bàn bạc coi như đã hoàn tất, trận thi đấu bắt đầu.

Kì này, bọn tôi vẫn đá đội hình như trước. Hai hậu về trụ Khang đinhvà Hiếu. Tuyến giữa là Toàn phởn và Tiến lớp trưởng. Trên cùng trungphong vẫn là tôi.

Bóng xuất phát từ giữa sân do đội tôi nắm quyền giao bóng trước. Toàn phởn dẫn bóng dọc biên phải đợi đến lúc thằng hậu về đội kia ra tranhbóng, nó liền bật về cho thằng Tiến đang đợi sẵn. Nhận được bóng thằngTiến dẫn thẳng lên trung lộ trước khi chuyền một cú ngọt lịm cho tôicách đó không xa.

Nhưng tụi thằng Huy đã quá hiểu tôi. Ngay khi nhận được bóng, saulưng tôi đã lù lù xuất hiện thằng hậu về to cao bên kia. Biết không thểcầm bóng lâu, tôi lại giản bóng ra biên cho thằng Toàn đang băng lên. Nó căng ngang một đường thằng vào cấm địa cho tôi nhưng thằng thủ môn bênđó đã nhoài người phá bóng.

Bóng bật ngược về phía thằng Tiến đang chạy lên, nó co giò định sútluôn thì Huy đô đã có mặt sẵn ở đó, kê bắp chân to kềnh của mình vào tạo nên một tiếng bụp chát chúa. Thằng Tiến lỡ đà té nhào ra trước, tráibóng vẫn nằm gọn trong chân Huy đô. Nó tiếp tục dẫn bóng đến giữa sânrồi chuyền lên cho thằng tiền đạo cánh trái.

Khang đinh ngay lập tức ứng chiến. Nó lao đến ập bóng với thằng tiềnđạo đó. Lại thêm một tiếng bụp vang lên. Hai thằng giằng co một lúc đểrồi trái bóng được thằng Khang phá lên giữa sân.

Toàn phởn lúc này đã có mặt để nhận đường bóng. Nhưng song hành vớinó là Huy đô cũng đang trên đà lao đến. Hai thằng lao ập vào tranh bóngnhư hai con hổ đói. Tôi biết Toàn phởn không mạnh về thể lực và sứcmạnh. Nên khi lao vào tranh bóng với Huy đô, nó đã bị thằng này hất bậtra suýt té. Đường bóng cũng mất vào chân Huy đô.

-Hiếu, Khang kèm sát người vào, coi chừng nó chọc khe!

Nghe tiếng Toàn phởn, hai thằng đó ngay lập tức kèm sát hai thằngtiền đạo ở mỗi cánh. Còn bản thân thằng Toàn vẫn tiếp tục lao theo Huyđô hòng ngăn cản đường lên bóng của nó. Nhưng như tôi đã nói, về sứcmạnh Toàn phởn không có cơ hội nào sánh với Huy đô. Nó còn chẳng thểvượt lên ngang bằng với thằng Huy.

Thấy bóng dáng thằng tiền đạo cánh trái đang chạy cắt mặt vào trong.Huy đô liền chuyền một đường nhanh cho nó. Nhưng theo sau là Khang đinh, chẳng ai trong đội tôi lúc đó nghĩ là thằng tiền đạo đấy sẽ lấy đượcbóng cả. Nhưng đúng thật là nó chẳng lấy bóng. Khi bóng đến chân nó liền đánh gót, bật lại cho Huy đô. Hai bọn nó đang bật tường.

Cả Toàn phởn lẫn Khang đinh đều bất ngờ trước pha bóng đó. Huy đô tất nhiên đã đón đường bóng rất dễ dàng. Việc này khiến cho thằng Hiếu phải rời bỏ vị trí của mình để lao đến cản phá pha dâng bóng của Huy đô. Chỉ chờ có thế, khi thằng Hiếu đã chạy đến, nó liền chuyền cho thằng tiềnđạo bên cánh phải nơi thằng Hiếu đã rời bỏ vị trí.

Có được bóng trong tư thế thoải mái. Nó co giò dứt điểm một cú uylực. Bóng bay lên góc cao khung thành khiến cho Khanh khờ hoàn toàn bótay.

-Ồ dzé…1-0!!!

Thằng tiền đạo đó chạy đến giữa sân ăn mừng.

Việc này đã nằm trong tiên liệu trước của tôi. Nhưng chỉ có điều nóxảy ra quá sớm. Tôi e những thằng trong đội sẽ sa sút tinh thần khôngcòn chí đá nữa. Nhất là thằng Tiến, mặt nó đã sầm lại. Tôi tưởng tượngmặt nó chẳng khác nào cái bếp tổ ong mà mấy bà bán hủ tiếu thường dùng.Hầm hầm và bóc khói.

Tất nhiên tôi không thể để nó như vậy mãi, tôi đến gần vỗ vai nó:

-Thôi, rán đá tiếp đi! Chưa hết trận mà!

Nó không rời khỏi sân. Nhưng cũng chẳng nói gì. Chỉ lẳng lặng về vịtrí thi đấu nhìn tôi và thằng Toàn giao bóng cho lượt bóng mới.

Chúng tôi đã thua nó một quả nhưng thời gian vẫn còn dài. Khoảng cách 1 bàn thắng không thể gọi là chắc chắn được. Chỉ cần một trận hòa, bọntôi sẽ có đội hình chính thức cho giải đấu sắp tới. Trong người tôi lúcnày, lửa nhiệt huyết đang bừng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.

Tôi giao bóng cho Toàn phởn rồi đi từ từ lên tuyến trên. Toàn phởnnhận bóng rồi chuyền về cho thằng Tiến. Nó giờ này đã chơi thấp hơn mộttý, đóng vai trò là một tiền vệ phòng ngự.

Ngay lập tức Huy đô liền áp sát nhanh vào làm thằng Tiến phải chuyềnvề thằng Hiếu để đảm bảo vẫn nắm quyền kiểm soát bóng. Cũng trong tìnhhuống như vậy với sức ép của thằng tiền đạo đội kia, thằng Hiếu phảichuyền sang thằng Khang, rồi nó lại chuyền về thủ môn Khanh khờ.

Bóng cứ thế vẫn lăn ở phần sân đội tôi rất lâu. Nhưng Khang đinh cóvẻ như không chịu được áp lực. Nó co giò phá bóng lên thật xa, vượt quatầm kiểm soát của Huy đô. Toàn phởn nhanh nhẹn đón đường bóng đó. Trướcmặt nó là 1 thằng hậu về to cao đội Huy đô. Nhưng một thằng thì chẳnglàm gì được nó. Toàn phởn tự tin dốc bóng vào giữa hai chân thằng đấylàm nên một pha xỏ lỗ kim tuyệt đẹp.

Bóng được Toàn phởn tiếp tục dẫn dọc biên rồi chuyền ngang sang tôi.Tất nhiên là tôi được chăm sóc rất kĩ bởi hai thằng đội này nên chẳngthể dứt điểm được. Khi bóng tới chân, tôi đóng vai là một bức tường bật lại cho thằng Tiến đang dân lên từ giữa sân. Tuy nhiên sau lưng nó còncó Huy đô thế nên bóng lại được chuyền cho thằng Toàn.

Lần này Toàn phởn không chuyền bóng hỗ trợ cho tôi nữa. Nó đảo chânqua được một thằng hậu về rồi lao cắt ngang vòng cấm địa . Nó co giò sút làm thằng hậu về hốt hoảng xoạt bóng ngay trước măt nó. Nhưng đó chỉ là động tác sút giả. Thay vì làm một cú đặt lòng vào góc xa khung thành,nó vẫy má ngoài ngược về chỗ tôi đang đứng. Với bản năng của một tiềnđạo. Tôi liền lao tới tung một cú sút trái phá hướng về khung thành.

Đường bóng đi rất căng nhưng chưa đủ nguy hiểm. Nó vẫn nằm trong tầmvới của thằng thù môn đội kia. Và nhanh như cắt, nó ngoài người cố đẩyquả bóng đi thật xa khỏi khung thành nhưng do lực quả bóng mạnh nó đậpvào cột dọc rồi văng luôn ra ngoài vòng cấm địa. Toàn phởn tức tốc chạyđến định thực hiện luôn một cú đá bồi.

Huy đô giờ đã lui về kịp thời, nó nhoài người kê chân vào quả bóng.Cả hai tạo nên một tiếng bụp kinh hồn. Nhưng cũng như lần trước, Toànphởn không có thể lực bằng Huy đô nên vừa sút vào quả bóng, nó đã bịmất đà ngã oạch ra đất ôm chân, mặt méo xệch đi.

Huy đô thấy thế cũng chẳng muốn tiếp tục. Nó phá bóng ra ngoài biên để tôi cũng cả đội chạy đến thằng Toàn xem xét.

-Hôm nay chúng mày đã ác chiến thế, tao sợ luôn đó!

Huy đô một tay chống hông. Nó quệt mồ hôi trên mặt nhìn thằng Toàn ái ngại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phớt lờ câu hỏi của thằng Huy vì giờnày tôi phải dốc toàn lực để xem chấn thương của Toàn phởn. Nó đã bịtrật khớp nhẹ. Tôi cầm cổ chân nó bẻ quập một cú bất ngờ làm Toàn phởnchẳng kịp rú lên một tiếng nào. Chỉ nghe tiếng xương kêu bụp một phát.Nhưng ngay sau đó, mặt nó cũng giản ra không còn đau đớn như lúc nãy.Tôi nhìn nó dò hỏi:

-Mày sao rồi, đỡ chưa?

-Ờ đỡ rồi! Thôi đá tiếp đi!

-Hay là nghỉ đi, hôm nay đá vậy được rồi!

Huy đô vẫn le ánh mắt ai ngại vào thằng Toàn. Nhưng đã bị thằng này gạt phắng:

-Nghỉ cái gì? Chưa hết trận mà, đá tiếp đi!

-Mày thế này đá được không?

-Được chớ, mày xem thường tao quá!

Nó cố đứng dậy bằng hai tay và chân còn lại. Tôi biết dù đá sửa khớplại cho nó nhưng không phải vì vậy mà chân hết đau. Và Toàn phởn đang cố nhịn đau để đá. Dù biết cảm giác của nó nhưng tôi không thể nghỉ tậptại đây được. Bỏ bây giờ sẽ mất luôn tất cả.

Bỗng dưng trong lúc đó, thắng Tiến bỗng trầm giọng:

-Mày xuống làm tiền vệ Phòng ngự đi Toàn, để tao hộ công cho thằng Phong!

-Có được không mày?

Lần này tôi và thằng Toàn đã cùng chung câu hỏi và tròn mắt nhìn nó:

-Đó giờ tao chưa cho tụi bây thấy lối chơi thật của tao mà nhỉ?

Dù vẫn chưa hết thắc mắc nhưng bọn tôi vẫn theo lời của thằng Tiến vì giờ này, ai ra quyết định hợp lí, cả đội sẽ theo người đó. Chức độitrưởng dường như đã bị quên lãng từ lúc nào.