Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 7: Chờ một ngày cô ta rời đi, mình sẽ tránh được phiền toái sau này



Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Hứa Niệm bình tĩnh lại hơn rất nhiều.

Nghĩ đến Thư Thư nhẹ nhàng động viên, khóe môi của cô không khỏi cong lên. Giống như Thư Thư, cô sẽ cố gắng thích ứng với nơi làm việc, nâng cao năng lực của mình.

Hứa Niệm mở máy tính lên, cẩn thận nghiên cứu những điểm chung, điểm giống và khác nhau của từng vụ án, cũng như dự đoán xác suất thắng cùng kết quả cuối cùng của vụ án.

Các vụ án trên đều là những vụ án thành công do các luật sư nổi danh trong ngành thực hiện. Mỗi luật sư lại có những phương thức khởi kiện vụ án khác nhau.

Cô cầm chuột kéo hết trang này đến trang khác, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng viết ra một số quan điểm khác nhau của mình về vụ án và những tình tiết khác có thể thắng kiện.

Đợi cô đọc xong tất cả các vụ án, viết ra suy nghĩ của mình thì bên ngoài trời đã tối.

Cuối cùng cô để lại cho Giang Chỉ một câu hỏi.

【 Giám đốc Giang từng nói qua, làm luật sư không thể e ngại quyền lực, cũng không thể tổn hại đến lợi ích của người ủy thác, làm thế nào để đảm bảo lợi ích của người ủy thác được tối đa hóa chính là điều mà luật sư cần cân nhắc. Nhưng nếu như người ủy thác trở thành người có quyền lực, nên lựa chọn như thế nào?】

Gửi đi tin nhắn xong, Hứa Niệm hài lòng khép lại điện thoại.

"A ~~" Hứa Niệm thoải mái tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa cái gáy cứng ngắc của mình, sau đó ngả người ra sau đứng dậy duỗi cơ.

. . . . .

"Hu hu hu ~~ Chị gái này cũng quá đáng thương đi!" Giang Chỉ ngồi ở trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên tường, trong tay cầm khăn giấy, thỉnh thoảng lau nước mắt, mũi đỏ bừng, dáng vẻ thật nhỏ bé, mỏng manh.

Máy tính bảng bên cạnh sáng màn hình lên, Giang Chỉ u oán liếc mắt một cái, nếu không có chiếc máy tính bảng này, hôm nay cô cũng sẽ không xấu hổ như vậy, kể cả trước mặt một thực tập sinh.

Cô chán ghét đưa chân lấy chiếc máy tính bảng, bấm vào tin nhắn trên đó, nhìn chữ ký trên đó, Giang Chỉ không khỏi sững sờ.

Thật đúng là vừa nhắc cái gì thì cái đó lại tới.

Giang Chỉ tắt TV, cầm chiếc kính gọng mỏng trên bàn lên, cẩn thận đọc phương án đề xuất ở vụ án do Hứa Niệm viết.

Không thể không nói, tuy rằng lối viết của Hứa Niệm chưa hoàn hảo, nhưng quan điểm lại độc đáo, rất có ý nghĩ cùng chủ trương của mình. Ngay cả khi đối mặt với những trường hợp kinh điển và phổ biến đó, cô ấy thẳng thắn đưa ra những quan điểm khác biệt của riêng mình thay vì mù quáng chạy theo đám đông.

Không tệ, quả thật không tệ.

Ngón tay thon dài của Giang Chỉ chậm rãi quay xuống, khi nhìn thấy câu hỏi cuối cùng, nụ cười đang treo trên khóe miệng của cô chợt cứng đờ.

Một thực tập sinh không biết trời cao đất rộng, thật sự cho rằng có chút khôn vặt là có thể lên trời sao?

Giang Chỉ cười khẩy, bấm vào màn hình vài lần rồi dừng lại khi nhấn gửi.

Những ngón tay trắng nõn của Giang Chỉ co lại, cô cau mày. Nếu vì điều này mà người kia nói xấu cô trước mặt các thực tập sinh khác thì sao? Dù sao thì Hứa Niệm cũng đã từng nhìn thấy những chuyện như vậy.

Vậy sau này cô sẽ cư xử như thế nào, uy tín của cô sẽ như thế nào?

"Không được."

Giang Chỉ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, máu dường như dồn lên đỉnh đầu, cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng xóa đi những lời trào phúng mình đã nói trước đó, lại gửi một câu khác không mặn mà cũng không ôn hòa.

Sau đó Giang Chỉ ném chiếc máy tính bảng sang một bên, ôm gối và bắt đầu trầm tư.

Nếu vẫn là để Hứa Niệm không thông qua kỳ thực tập thì sao? Một khi người rời đi, mình cũng có thể tránh được tai họa sau này.

Thế nhưng . . .

Thật lâu Giang Chỉ thở dài một hơi, dù sao ảnh riêng tư của cô cũng bị lộ, vấn đề của cô không có lý do gì để đổ lên người của Hứa Niệm. Hơn nữa Giang Chỉ cũng thừa bản thân mình làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty và bản thân.

Lại nói đến Hứa Niệm chỉ là một thực tập sinh nhỏ, dù sao Giang Chỉ cũng đã làm việc cật lực ở công ty luật nhiều năm, xử lý vấn đề đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Giang Chỉ nhướng mày, khịt mũi một cái. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho HR.

"Mau đem báo cáo thực tập của Hứa Niệm sửa thành đã thông qua giúp tôi."

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hứa Niệm còn đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của HR, "Hứa Niệm, trước đó báo cáo thực tập của cô bị ký sai, cô đã thông qua kỳ thực tập. Xin vui lòng trở lại công ty làm việc càng sớm càng tốt."

"Vâng, tôi cảm ơn."

Vừa tắt điện thoại, Hứa Niệm lập tức la lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy đều là ý cười, không nghĩ tới nữ ma đầu này còn rất rõ ràng trong công và tư. Hôm qua vừa nói ký sai, hôm nay lập tức đã thông báo cho mình đi làm, cái này khiến Hứa Niệm có cái nhìn khác về Giang Chỉ.

Cô nóng lòng muốn mở hộp trò chuyện với Thư Thư.

【 Thâu Thân: Thư Thư! Cấp trên vẫn là nắm lấy cơ hội này.】

Sau đó lại gửi một biểu tượng cảm xúc có hình ảnh một người đang ngửa đầu hút thuốc.

【 Thâu Thân: Em sẽ tiếp tục trở thành sói hoang xã hội ~ Có khi lại bị nữ ma đầu đó đến săn!】

【 Thâu Thân: Hiện tai muốn vùng dậy! Không muốn làm nô lệ!】

Hứa Niệm viết những dòng này khiến chính mình bật cười, nghĩ đến những lời Thư Thư đã nói với cô trước đó, lồng ngực của cô không khỏi dựng lên.

Thư Thư nói đúng! Mình không sợ nữ ma đầu kia!

Tâm tình của Hứa Niệm rất tốt, mắt nhìn thời gian, mới tám giờ, lập tức nhanh nhẹn thu dọn đồ chạy đến công ty.

Chuyện đi làm không phải giỡn chơi, mặc dù HR nói cô đi làm càng sớm càng tốt, nhưng ngày đầu tiên trở thành nhân viên chính thức lại đi làm muộn, chẳng phải sẽ tụt mất cơ hội may mắn, lại để nữ ma đầu đuổi việc mình lần nữa sao?

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu!

Rất nhanh tới dưới lầu của công ty, cô còn thuận tay mua thêm một ly cà phê.

Đi lên lầu, Hứa Niệm nhìn thấy cửa phòng làm việc của Giang Chỉ hé mở, hiển nhiên người này đã tới công ty. Cô thầm mắng một câu, nữ ma đầu này thật đúng là một người cuồng công việc.

"Cộc, cộc~~" Hứa Niệm lấy hết can đảm gõ cửa, một lần không có tiếng động, hai lần vẫn không có động tĩnh.

Không nhịn được, Hứa Niệm nghiêng nửa đầu về phía khe hở nhìn vào, khó trách không có động tĩnh gì, hóa ra bên trong không có người.

Cô thực sự cảm thấy có chút may mắn, nhìn xuống ly cà phê đang bốc khói trong tay, nhanh chóng mở cửa bước vào.

Bài trí trong văn phòng hoàn toàn như trước đây, đơn điệu nhưng vô cùng sạch sẽ cũng giống như chủ nhân của nó vậy.

Hứa Niệm đặt cà phê lên bàn, chuẩn bị rời đi, do dự một lúc rồi đính kèm một tờ giấy.

【 Lần trước đổ cà phê của giám đốc, thật có lỗi! Còn có làm bẩn áo khoác cùng áo sơ mi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho giám đốc.】

Giang Chỉ trở lại văn phòng, cầm tờ giấy trên bàn lên, lạnh lùng liếc nhìn rồi thuận tay bỏ vào bên trong cuốn sổ tay.

Đã thái độ của cô ấy nghiêm chỉnh, cũng coi là có chút sáng giá. Thôi thì đã giữ lại thì giữ, phải quan sát một thời gian trước khi đưa ra quyết định.

Hứa Niệm rời khỏi văn phòng, có chút mất tập trung, đang nghĩ đến việc trả góp tiền cho chiếc áo sơ mi cùng áo khoác của Giang Chỉ thì bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào vai.

Cô giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Mỹ không thể tin được đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt cong cong, giọng nói ngọt ngào: "Niệm Niệm, không phải cô đã bị . . . "

Lời còn chưa dứt, Hứa Niệm duỗi ra ngón trỏ ra vẻ thần bí, im lặng, kiêu ngạo nhướn mày cười nói: "Có lẽ tối hôm trước nữ ma đầu uống quá nhiều cho nên hoa mắt ký sai báo cáo thực tập của tôi. Nhưng nó đã được sửa lại, từ giờ tôi có thể trở lại làm việc như bình thường."

Lưu Mỹ nghe vậy không nhịn được cười, nắm lấy tay của Hứa Niệm, làm động tác giống như cả hai cùng chung chí hướng, "May mắn cô không đi, nếu không thì tôi đã bị ép chết rồi."

"Điều đó thật đáng sợ."

Hai đầu ngón tay mở ra một khe mỏng xuyên qua tấm rèm, Giang Chỉ quan sát từng cử động của Hứa Niệm qua khe hở giữa các ngón tay, lông mày gần như xoắn lại.

Bọn họ đang cười cái gì, dùng tay làm động tác gì? Tại nơi làm việc sao có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ Hứa Niệm đang so sánh cỡ ngực của mình với Lưu Mỹ?!

Bàn tay nhỏ như vậy, làm sao mà đo được kích thước ngực của mình?